Đang vào buổi chiều lúc tan học, các bạn học sinh tụm hai tụm ba vừa nói vừa cười.
Bước ra khỏi cổng lớn của trường cấp ba Thịnh Phong, đa số mọi người đều chui vào trong những chiếc xe đậu sát ở ven đường, nhanh chóng biến mất ở đầu phố.
Khi các bạn học sinh đã đi gần hết, một cậu thiếu niên vác balo trên vai mới chầm chậm đi ra khỏi cổng trường một mình.
Anh mặc đồng phục màu xanh trắng thống nhất của trường cấp ba Thịnh Phong, bên trong là ống tay áo ngắn màu đen, đi rất nhanh.
Đôi chân dài thẳng, dáng người cao gầy, gương mặt anh sắc sảo không chê vào đâu được.
Đi đến ven đường, anh luồn tay vào túi quần, lấy ra hai đồng xu một tệ, Khi đang đi đến trạm xe buýt cách cổng trường vài phút thì có một người ở phía sau gọi anh lại.
“Anh Thẩm, sao đi nhanh vậy? Không phải đã nói sẽ đi quán net chơi sao?” Lục Nhiên đeo túi hai dây trên lưng, hấp tấp chạy đến phía trước thiếu niên, tay đặt trên đầu gối thở hổn hển vài cái, dần dần bình ổn lại.
Thiếu niên kia liếc anh ta một cái như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Không đi, về nhà có việc.”
“?” Lục Nhiên thật sự rất muốn hỏi là có chuyện gì vậy, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại.
Anh ta vỗ vỗ bả vai của Thẩm Ân, trên mặt lộ ra vẻ đau xót: “Em sẽ rưng rưng mà chơi thêm vài trò, anh Thẩm, anh cứ yên tâm đi đi.”
Khóe miệng hạ xuống, Thẩm Ân đạp tới một cước.
Lục Nhiên la toáng lên rồi nhảy ra phía sau một bước dài, động tác vui vẻ khoa trương, trong ánh mắt tràn ngập sự oán trách.
Không thèm để ý đến hành động của tên nhóc này, Thẩm Ân quay đầu phất tay một cái rồi đi.
Ánh mặt trời phía tây cố gắng tỏa ra những tia sáng cuối cùng trước khi lặn, kéo dài cái bóng của cậu thiếu niên kia.
Đột nhiên, Lục Nhiên nhìn theo cái bóng bị kéo dài kia rồi thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy chua xót.
Anh ta và Thẩm Ân ngồi cùng bàn ba năm trung học, tuy mối quan hệ không thân thiết đến vậy, nhưng so với người ngoài thì anh ta biết được nhiều chuyện hơn.
Đừng nhìn anh Thẩm của anh ta ngày thường đều tỏ ra vẻ sao cũng được.
Thật ra, mấy năm nay Thẩm Ân đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Khi còn nhỏ, bố anh mắc bệnh ung thư qua đời, mẹ thì làm nhân viên phục vụ ở khách sạn.
Tiền lương nhận được mỗi tháng ngoại trừ chi trả cho phòng trọ cùng với việc chi tiêu hàng ngày, thì vốn dĩ không còn bao nhiêu tiền để cho anh đi học.
Vào lúc nghỉ đông và nghỉ hè, Lục Nhiên không hề thấy anh nghỉ ngơi một ngày.
Buổi sáng thì làm nhân viên ở tiệm trà sữa, buổi tối phải đi chợ đêm làm việc hợp đồng.
Tiền kiếm được đều dùng để đóng phí cùng tài liệu cho học kỳ sau, tiền thuê nhà cùng với tiền cơm nước.
Cho dù bận cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì thành tích của Thẩm Ân vẫn đứng đầu danh sách như cũ, ngồi vững vị trí nhất lớp.
Vào kỳ thi tuyển sinh, anh thi được thành tích gần như đoạt được điểm tối đa, nên được các trường trung học lớn tranh giành.
Nhưng mà anh không thể đi đến được trường cấp ba Thịnh Phong trong truyền thuyết, nơi có đội ngũ giáo viên giỏi nhất, là nơi học sinh không chỉ cần có thành tích ưu tú mà gia đình còn phải giàu có.
Anh đành lùi một bước chọn một ngôi trường có các điều kiện phương diện đều kém hơn một chút, cũng chính là trường học hiện tại của Lục Nhiên.
Không phải do nguyên nhân khác, mà chỉ là trường học kia đã cho anh một suất học bổng cá nhân, điều kiện cũng rất tốt mà thôi.
Khi học trung học, ngay cả ngày nghỉ Thẩm Ân cũng đều đi làm thêm bán thời gian, không có được một ngày hưởng thụ thoải mái.
Bình thường anh đều sẽ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp cuộc sống của mình, sẽ không lãng phí thời gian làm chuyện không có ý nghĩa.
Thời gian không nhanh không chậm, cứ như vậy mà trôi qua hai năm, trước mắt đây chính là giai đoạn mấu chốt nhất năm cấp ba, nhưng mà Thẩm Ân lại chuyển trường, chuyển đến trường cấp ba Thịnh Phong, một nơi toàn là con nhà giàu.
Không phải anh muốn chuyển trường, mà do cha dượng của Thẩm Ân chuyển cho anh, toàn bộ sự việc đều không hề hỏi qua ý kiến của anh.
Nhắc tới chuyện này cũng thực kỳ lạ, đột nhiên mẹ của Thẩm Ân lại tìm cho anh một người cha dượng, đối phương bấy giờ có chút của cải, cũng xem như là người có tiền.
Nghe nói hai người là biết nhau ở khách sạn nơi mẹ Thẩm đang làm việc, dính lấy nhau hai năm.
Cuối cùng, vào khoảng thời gian trước đã đi kế hôn.
Vợ người đàn ông kia mất sớm, để lại cho ông ta một trai một gái, học ở trường THPT Thịnh Phong, vừa khéo học cấp ba.
Sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn xong, người đàn ông kia liền dứt khoát chuyển Thẩm Ân đến trường THPT Thịnh Phong.
Ai cũng nói rằng giai đoạn cấp ba rất quan trọng, sẽ tốt hơn nếu được dẫn dắt bởi một giáo viên giỏi, ngoài ra, con của ông cũng đang học ở đó, nhiều người ở cùng một chỗ thì dễ chăm sóc cho nhau.
Mẹ Thẩm nhất định sẽ không có ý kiến, thậm chí còn rất tán thành với cách làm này.
Chỉ là bọn họ đều quên mất ý kiến của Thẩm Ân, ngay cả hỏi cũng không hỏi anh một tiếng, mà đã trực tiếp chuyển trường rồi mới báo kết quả cho anh.
Không biết Thẩm Ân biết chuyện này sẽ tức giận hay không, nhưng mà Lục Nhiên lại rất là tức giận, cảm thấy bọn họ rất không tôn trọng người khác.
Không chỉ có như vậy, phía sau càng khiến cho người khác phải cạn lời.
Mọi người đều nói mẹ Thẩm kết hôn lần hai, gả cho người có tiền, Thẩm Ân cũng đi theo đi hưởng phúc, đúng thật là vậy sao?
Vào giữa tháng chín, đã hơn nửa tháng kể từ khi khai giảng học kỳ mới, và cũng là khoảng thời gian mẹ Thẩm dẫn Thẩm Ân đến nhà người đàn ông kia ở.
Lục Nhiên cũng không nhìn thấy trên người Thẩm Ân có cái gì khác thường.
Ngoại trừ đổi đồng phục học sinh khác, thì cái áo ngắn tay ở trong mũ trùm đầu là cũ, giày đang đi cũng là ban đầu anh dùng tiền làm thêm của mình mua.
Mặc được một hai năm, lớp da cao su đều đã bị tróc đi một lớp, toàn thân viết đầy hai chữ: Nghèo nàn.
Cũng không phải nói cha dượng là người có tiền, thì nhất định phải đối xử tốt với đứa con riêng Thẩm Ân này.
Không cho mấy thứ như là quần áo, giày, tiền, thì cũng thôi đi, dù sao thì tiền cũng là do người ta dùng sức lực mà kiếm ra được.
Nhưng điều khiến Lục Nhiên nghĩ không ra chính là, hai người con trai của người đàn ông kia cùng trường với Thẩm Ân nhưng mỗi ngày đều có xe đưa đón về nhà, lại để cho Thẩm Ân đi phương tiện công cộng.
Buổi chiều tan học cũng không cần nhiều thời gian, nhưng để kịp buổi tự học vào sáng sớm thì không phải cần thức dậy sớm hơn nữa sao? Hơn nữa trên đường còn có thể kẹt xe.
Dù sao thì đón hai người con trai với đón ba người có gì khác nhau sao? Không phải là rất thuận tiện sao, sao lại không thể để cho Thẩm Ân đi nhờ xe chứ? Lục Nhiên nghĩ đến nát óc cũng không thể hiểu được hết vấn đề này.
Bỗng nhiên anh ta nghĩ tới chuyện mẹ mình không biết từ đầu mà nghe được tin đồn nói là người cha dượng kia của Thẩm Ân cũng không có keo kiệt đến thế, mà do mẹ của Thẩm Ân không muốn thôi.
Bà ấy nói là ở bên người đàn ông này không phải là vì tiền của ông.
Nếu như nhận những thứ này sẽ vấy bẩn tấm lòng thành của bà.
Lục Nhiên không thể tin được mấy chuyện đồn đoán này.
Mấy ngày trước anh ta còn nhìn thấy mẹ Thẩm từ phía xa xa, quần áo, vàng bạc trên người cũng đều là hàng sản xuất riêng, hoàn toàn khác xa Thẩm Ân.
Huống chi, từ khi gả cho người đàn ông kia, mẹ Thẩm đã bỏ công việc làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, toàn tâm toàn ý lên chức bà chủ.
Nếu như cái gì cũng không muốn, không có nguồn kinh tế thì ăn không khí à?
Lục Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh ta không hiểu cuộc sống của người có tiền, chỉ thấy đáng tiếc cho anh Thẩm của anh ta.
Vốn tưởng rằng có thể khá một chút, nhưng hiện tại nhìn lại thì vẫn như cũ.
Cúi đầu liếc đồng hồ, hai mắt Lục Nhiên liền trợn tròn, liền vác chân lên đầu mà chạy như bay qua đường bên.
Anh ta đã hẹn người khác khi nào mở voicethì sẽ đến, phải chạy nhanh tới quán nét mới được.
Sau khi rời khỏi Lục Nhiên, Thẩm Ân đi đến trạm xe buýt, vừa vặn có một chiếc xe buýt chậm rãi chạy tới.
Anh lên xe bỏ một đồng xu vào, sau đó tìm một ghế trống phía sau ngồi xuống, chiếc xe buýt chạy lắc lư bên đường, tốc độ chạy khiến người khác mệt mỏi muốn ngủ.
Thẩm Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, anh móc điện thoại trong túi ra, lại lấy tai nghe từ trong cặp ra rồi cắm vào.
Anh vốn muốn nghe nhạc một chút, thuận tiện nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng, sau khi nhập mật khẩu thì chợt phát hiện ra một phần mềm trên màn hình điện thoại không biết xuất hiện lúc nào.
Biểu tượng chủ yếu là màu hồng, phía trên có ảnh đại diện của một cô gái đáng yêu, phía dưới có mấy chữ nhỏ.
Thẩm Ân híp mắt nhìn, viết là “Có thể nuôi dưỡng được người bạn gái một trăm phần trăm.”
Cái phần mềm rác này.
Sau khi xem xong, tay anh đè vào biểu tượng và nhấn chữ xóa bỏ trong lời nhắc thao tác được hiển thị.
Mấy giây trôi qua, phần mềm lại không hề biến mất.
Thẩm Ân nhíu mày, lặp lại thao tác lúc nãy thêm một lần nữa.
Rất tiếc là, cái phần mềm hồng nhạt đó vẫn nằm ở vị trí chính giữa điện thoại.
Chẳng lẽ điện thoại dùng lâu sẽ xảy ra vấn đề sao? Ngoại trừ nguyên nhân này thì cũng không còn lý do nào khác để có thể giải thích được tình huống trước mắt.
Thẩm Ân xoa xoa huyệt thái dương, sau khi tắt máy mở lại thì kết quả vẫn như vậy.
Sau khi tiếp nhận sự thật là không thể xóa được cái phần mềm quỷ dị này, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cái biểu tượng màu hồng kia một hồi lâu, rồi nhàm chán mà ấn một cái.
Thế nhưng tốc độ đăng nhập lại rất nhanh, sau vài giây đã vào được giao diện.
[Hoan nghênh người chơi số 2020913 đã đăng ký trò chơi nuôi dưỡng tình yêu, mau tới nuôi bạn gái đi.
Mời người chơi thiết lập nickname để tiện tiếp xúc với tiểu khả ái của chúng tôi nhé.]
Nickname?
Thẩm Ân – người thường đặt mấy cái tên lỗi thời suy nghĩ một chút, sau đó lại quyết đoán nhập tên thật của mình vào khung đăng nhập.
Kế tiếp là khung hệ thống, chọn một vài sở thích của mình.
[Xin người chơi Thẩm Ân hãy chờ, đang tìm cho ngài một cô gái đáng yêu xứng đôi hợp ý…]
Cái người máy của phần mềm rác còn chưa cài đặt hết à, chuyện này khiến Thẩm Âm có chút hứng thú, nhưng nó luôn hiển thị là đang tải, không thể chuyển sang khung tiếp theo.
Sau khi đợi hai hai phút, Thẩm Ân liền hết kiên nhẫn, vừa định thoát ra ngoài, thì “Đinh” một tiếng, hình ảnh chuyển tới một căn phòng nhỏ.
Màu sắc chủ đạo của căn phòng này là màu hồng nhạt, bức màn là màu hồng phấn, ngay cả vỏ chăn bông cũng được may bằng ren hồng.
Ngoại trừ một cái giường lớn, các dụng cụ khác trong phòng đều không có, nhìn vô cùng đơn điệu.
Không phải nói là nuôi dưỡng tình yêu sao, sao mà ngay cả người máy cũng không thấy vậy? Thầm chửi hai câu, Thẩm Ân bỗng nhìn thấy phần bằng phẳng trong chăn hình như có cái gì đó đang động đậy, một lát sau lại không còn phản ứng, hình như là đang trở mình.
Người máy này còn có thể ngủ sao? Thẩm Ân như đang suy nghĩ điều gì mà nhìn cứ chăm chú vào khối nhỏ trên giường, không biết tiếp theo nên làm cái gì.
Hệ thống cũng chưa nêu gợi ý, chẳng lẽ anh chỉ nhìn như vậy thôi sao?
Trong lúc chờ đợi lại vô ý thức mà gõ vào vỏ điện thoại, thiếu niên không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại chọt ngón tay vào màn hình một cái.
Sau đó lại đột nhiên thu tay về, ảo não vì sao bản thân thế mà lại làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.
Trong lúc đang khinh bỉ bản thân, anh phát hiện ra cái chọt kia có vẻ hữu dụng.
Khối phồng trên giường di chuyển như sâu róm, sau khi lăn lộn hai lần, người nọ đột nhiên ngồi dậy, chiếc chăn bông phủ lên người cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đầu mũi vểnh lên, một đôi mắt hạnh tròn vo.
Lông mi vừa dài vừa dày, như cây quạt nhỏ đang chớp nháy vậy.
Mặc một bộ đồ ngủ hình trái dâu rộng thùng thình, tóc đen xõa dài xuống nhu thuận, người từ trong chăn chui ra ngoài còn có chút lộn xộn, đỉnh đầu còn có một nhúm tóc rối.
Cứ cho đây là phần mềm rác thì Thẩm Ân cũng không thể không thừa nhận rằng phong cách vẽ tranh của nhân vật rất đẹp.
Ngoại trừ phòng trang trí có chút đơn giản thì bất cứ thứ gì cũng có thể lấy làm hình nền điện thoại.
Sự không hài lòng đối với phần mềm lại ít đi một chút, anh nhìn thấy người tí hon trong màn ảnh bước xuống giường rồi đứng lên.
Đi đến bên cửa sổ nhìn một chút, lại đi xung quanh phòng, cuối cùng lại đứng ở giữa phòng với vẻ mặt mờ mịt.
Cảm giác mình có chút ngứa tay, ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Thẩm Ân chọt chọt vào bụng người tí hon, sau đó nhanh chóng rút lại.
Người tí hon trong màn hình phản ứng được nên ngã ngửa ra, mông đập xuống đất..