“Anh Thẩm, sao mặt anh đỏ vậy?” Lục Nhiên vừa làm xong bài tập về nhà thầy giáo, tình cờ ngẩng đầu thì phát hiện mặt anh Thẩm đỏ như đít khỉ.
Giờ đã vào thu rồi, thời tiết mát mẻ.
Nếu mặc áo tay ngắn thì phải khoác thêm áo khoác, nếu không cánh tay sẽ hơi lạnh.
Thế cho nên, trạng thái thế này chắc chắn không phải do nóng, lẽ nào là cái anh ta đang nghĩ?
Lục Nhiên mỉm cười đầy mê hoặc, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Đỏ mặt, đổ mồ hôi, ngượng ngùng muốn thôi mà không được, đây chẳng phải là biểu hiện của xem phim người lớn sao? Còn đeo tai nghe, sợ anh ta nghe thấy nữa.
Lục Nhiên tự cho rằng đã nhìn thấu bản chất sự việc lắc đầu, không ngờ anh Thẩm lại là người như vậy.
Anh ta thì đang vùi đầu giải cả núi đề, ráp công thức đến phình cả đầu, còn anh Thẩm lại âm thầm làm việc riêng.
Làm việc riêng thì cũng thôi đi, lại còn xem phim mà không rủ anh ta xem cùng, đúng là không trượng nghĩa gì cả!
Xoa xoa tay, Lục Nhiên âm thầm đứng dậy.
Cách một cái bàn, anh ta nghểnh cổ, cố gắng muốn thò đầu sang.
Kết quả đứng không vững trọng tâm nên trán đập xuống mặt bàn, nửa thân trên ngã sõng soài ra bàn.
Tiếng động lớn như vậy lập tức khiến Thẩm Ân đang ngẩn người phải hoàn hồn, anh nhanh chóng úp màn hình điện thoại xuống bàn, lộ ra ốp bằng nhựa trong suốt.
“Ui, shhh.” Một tay xoa trán bị đập, tay kia chống bàn đứng dậy.
Lục Nhiên đau đến nỗi nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không quên đoạn phim trong điện thoại Thẩm Ân.
Lục Nhiên vòng qua bàn gỗ lớn đi tới trước mặt Thẩm Ân, cười he he đầy dung tục: “Anh Thẩm, đồ tốt phải chia sẻ chứ, cho em xem với.”
Vừa rồi anh ta còn chưa nhìn thấy gì thì đầu đã đập lên bàn, giờ trong lòng ngứa ngáy, muốn nhanh chóng xem.
Thứ có thể khiến anh Thẩm say sưa như vậy, chắc chắn chất lượng lắm.
“…” Thẩm Ân nhìn Lục Nhiên bằng vẻ mặt kỳ quái, sau đó sa sầm mặt mày, đôi môi mỏng hé mở, thốt ra một chữ: “Cút.”
Để người khác nhìn thấy người giấy anh nuôi không mặc quần áo? Nghĩ thôi cũng thấy bực muốn đánh người rồi.
Càng không cho xem thì càng muốn xem, Lục Nhiên vò đầu bứt tai, đột nhiên cảm thấy game cũng chẳng còn hấp dẫn nữa.
Nhưng thấy thái độ Thẩm Ân kiên quyết, chuyện này chắc chắn không có hi vọng.
Lục Nhiên nhích từng bước nhỏ, không để ý nên cùi chỏ đụng vào chồng tài liệu cao, mấy cuốn sách đặt phía trên rơi xuống đất.
Lục Nhiên lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên, ánh mắt thì rơi trên bản thảo lộn xộn, ngạc nhiên hỏi: “Anh Thẩm, anh đăng ký thi viết văn à?”
Giáo viên ngữ văn của trường trung học số Ba cũng từng nhắc đến cuộc thi này, cổ vũ họ đăng ký tham gia.
Lục Nhiên không giỏi viết văn, lần nào thi văn cũng chỉ khoảng hai mươi lăm điểm.
Vì thế nên anh ta chẳng có hứng thú gì với chuyện này, nghe tai này lọt ra tai kia thôi, không ngờ anh Thẩm lại đăng ký tham gia.
Nhớ lại những giải thưởng mà Thẩm Ân đạt được, Lục Nhiên cảm thấy chuyện này cũng chẳng kỳ lạ gì.
Huống hồ cuộc thi viết văn cũng chẳng xa lạ với Thẩm Ân, hồi cấp hai anh từng đạt giải cấp quốc gia, lúc đó còn lên cả báo.
Các giáo viên vui không khép được miệng, còn khen anh trước toàn thể học sinh trong trường sau khi kéo cờ xong vào thứ hai, nói anh có chí tiến thủ, kêu gọi mọi người học tập anh.
Chỉ có Lục Nhiên biết Thẩm Ân tham gia đủ các cuộc thi chẳng liên quan gì đến việc anh có chí tiến thủ cả, đơn thuần là vì tiền thưởng mà thôi.
Anh luôn thiếu tiền, ngoài số tiền kiếm thêm từ việc làm bán thời gian vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ra, phần lớn thu nhập đều là tiền thưởng từ các cuộc thi và học bổng.
Đây cũng là điều Lục Nhiên rất khâm phục Thẩm Ân.
Con nhà người ta đi học phải tiêu đủ thứ tiền, nào là học thêm, nào là tiền tài liệu, gánh nặng của phụ huynh ngày càng tăng.
Nhưng Thẩm Ân thì khác, học phí, tiền tiêu vặt và chi phí sinh hoạt của anh đều có thể kiếm lại được trong quá trình học tập, thậm chí còn có dư ra.
Con nhà người ta xem học hành là nhiệm vụ, Thẩm Ân thì hoàn toàn coi nó là một trận đánh trong sự nghiệp kiếm tiền, cứ đánh rồi đánh, anh trở thành người đứng đầu trong lớp.
Tay trái cầm tấm bằng vẻ vang, tay phải thì cầm số tiền thưởng chẳng hề nhỏ, kiếm được rất nhiều.
Trước khi chuyển trường, danh hiệu của Thẩm Ân ở trường trung học số Ba không chỉ là hạng nhất trong lớp với thành tích tốt mà còn là học thần được cả trường công nhận! Dù giáo viên có ra đề khó cỡ nào thì anh luôn có thể nộp phiếu trả lời với số điểm gần như tối đa, lần nào thi cũng hơn người đứng thứ hai trong lớp ít nhất ba mươi điểm.
Giáo viên trường trung học số Ba rất thương anh, thậm chí còn vô cùng tự tin mà dự đoán rằng, nếu ba năm cấp ba Thẩm Ân có thể duy trì phong độ như vậy thì đạt thủ khoa đại học của tỉnh chắc chắn không phải vấn đề.
Cho dù bây giờ anh chuyển trường thì thỉnh thoảng, giáo viên lên lớp vẫn nhắc đến anh, trong giọng điệu tự hào còn xem lẫn chút tiếc nuối.
Tiếc là hạt giống như vậy lại không thể tốt nghiệp ở trường trung học số Ba.
Nếu không, trường trung học số Ba luôn bị trường trung học Thịnh Phong áp đảo có thể trở mình thật ngoạn mục trong năm tới rồi.
Vua không ở giang hồ, giang hồ đâu đâu cũng là truyền thuyết về vua.
Lục Nhiên đặt bản thảo vừa nhặt lên bàn, nhìn Thẩm Ân bằng ánh mắt nóng bỏng, phấn khởi hỏi: “Anh Thẩm, khi nào tụ tập với bạn bè trường trung học số Ba không? Từ lúc anh chuyển trường, mọi người trong lớp ai cũng nhớ anh đấy.”
“Là nhớ tôi hay là nhớ đến bài tập muốn chép của tôi?” Thẩm Ân như cười như không nhìn anh ta, sắc đỏ trên mặt dần tan đi, trở về dáng vẻ thờ ơ thường ngày.
Bị vạch trần sự thật, Lục Nhiên ngượng ngùng sờ mũi, ánh mắt láo liên: “He he he, cái nào cũng nhớ hết.”
Thẩm Ân khẽ nhướng đuôi mày, nghĩ ngợi rồi không từ chối: “Sắp tới kỳ thi tháng đầu tiên rồi, chuẩn bị thi trước đã.
Còn chuyện tụ tập thì đợi thi xong rồi tính.”
“Okela.” Có được lời chắc chắn, Lục Nhiên lập tức cười tươi như hoa, sải bước tới bên ghế của mình, ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím, chia sẻ tin tốt này vào nhóm chat lớp.
Thấy Lục Nhiên đã đi, Thẩm Ân đặt tay phải lên điện thoại, muốn mở khóa xem tình hình, lại lo lắng người tí hon chưa mặc xong quần áo.
Hay là lén xem thử nhỉ? Nếu hình ảnh khiến người ta máu nóng sục sôi, vậy anh sẽ lập tức thoát ra.
Thẩm Ân hít sâu một hơi, lật điện thoại lại, nhanh chóng mở khóa.
Đập vào mắt là phòng ngủ sạch sẽ, trên chiếc giường lớn có một chỗ nhô lên, việc anh lo lắng không xuất hiện.
Chầm chậm thở phào, anh nhìn thấy thứ nhô lên trên giường đang động đậy, chắc là chưa ngủ.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Thẩm Ân vươn ngón tay, vô cùng dịu dàng chọc nhẹ vào chăn đang nhô lên.
Thấy người tí hon không phản ứng, ngón tay và ngón trỏ của tay phải chạm vào nhau thành hình cái kẹp, không tốn chút sức đã vén tấm chăn mềm mại được phủ qua đầu trong màn hình.
.
Truyện Hot
Nguyễn Nhuyễn không có gì che chắn lập tức lộ ra trong ánh sáng, cô nheo mắt lại, sắc hồng chưa tan trên mặt như được tô thêm sắc đỏ, tôn lên vẻ đáng yêu và trắng mịn.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét đang nhìn mình, Nguyễn Nhuyễn căng thẳng và xấu hổ nên lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng, ươn ướt, không thoải mái cho lắm.
Bây giờ cô không muốn đối mặt với Thẩm Ân một chút nào, cho dù đã mặc đồ ngủ sạch sẽ, nhưng chỉ cần nhớ đến trước đó khăn tắm của cô đột ngột rơi xuống đất, lại còn ngay lúc Thẩm Ân đến thăm cô là cô chỉ mong sao chết ngay tại chỗ cho rồi.
Đúng là xấu hổ chết đi được, quan trọng là hình ảnh khiến cô cực kỳ ngượng ngùng đó như đã ăn sâu vào trong đầu cô, không làm sao quên đi được.
Cũng không biết cái game rác nhốt cô trong này có chức năng làm mờ hay không, nếu không có thì cô càng muốn đập đầu vào tường.
Có lẽ sự tuyệt vọng của Nguyễn Nhuyễn truyền đến Thẩm Ân thông quan màn hình điện thoại, chàng trai thầm ho khan một tiếng, nhập vào khung chat bên dưới một hàng chữ.
[Tôi vừa đến, chưa nhìn thấy gì cả.]
“…” Làm như tôi không biết trước đó anh đã đến một lần rồi à? Nguyễn Nhuyễn mặt không cảm xúc, mắt mở lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng không tin của cô gái, Thẩm Ân cân nhắc câu chữ rồi lại trả lời.
[Được rồi, tôi thừa nhận có nhìn thấy một chút.
Nhưng những chỗ không nên nhìn thì thật sự hoàn toàn không thấy.]
Đây là nói thật, khoảnh khắc khăn tắm rơi xuống, những bộ phận quan trọng trên cơ thể người giấy như bao phủ một lớp hơi nước, không nhìn rõ gì cả.
Mức độ anh có thể nhìn thấy, chắc là như mặc bikini thôi.
Nhưng người tí hon ngồi trên giường xoay người, phớt lờ anh.
Thẩm Ân bất lực nhấn vào trung tâm mua sắm của hệ thống, muốn mua một món quà để chuộc tội.
Rẻ quá thì không đủ thành ý, mà đắt quá thì không mua nổi.
Anh lượt ngón tay, đột nhiên dừng lại ở giao diện khu vực loại phòng.
Anh nhìn thấy một tòa lâu đài to lớn đẹp đẽ, có tổng cộng bốn tầng, bên ngoài khảm đầy bạch kim và kim cương, sàn bên trong lát bằng gạch vàng.
Nhìn vào giá, giảm 9.99, tính ra phải cần 888888 tiền vàng.
Thôi, không mua nổi.
Thẩm Ân lơ đễnh tiếp tục lướt xem sản phẩm bên dưới, xem mãi mà không thấy cái nào hài lòng bằng tòa lâu đài đó.
Thẩm Ân suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại lướt lên trên.
Thanh toán xong, cùng lắm là một tháng tiếp theo, bữa trưa của anh sẽ là bánh bao trắng với cháo thôi.
Nguyễn Nhuyễn nằm quay lưng không nhìn thấy kiểu chữ màu vàng đó, tưởng rằng Thẩm Ân đi làm việc khác rồi.
Không nuốt trôi được cơn tức trong lòng, cô lượn lờ trong phòng ngủ.
Nguyễn Nhuyễn xỏ dép lê chạy đến bên cửa sổ nhìn, bên ngoài không còn sương mù nữa.
Một tòa lâu đài đứng sừng sững, còn có cả một vườn hoa rộng lớn trông đầy hoa hồng đỏ.
“!!” Tìm thấy cửa lớn rồi chạy ra ngoài, không khí trong lành thoang thoảng hương hoa phả vào mũi, Nguyễn Nhuyễn cong khóe môi, lộ vẻ vui vẻ.
Không phải vì lâu đài chói lóa mắt cô mà là cuối cùng cô cũng ra khỏi căn phòng vuông vức đó.
Đắm mình trong đất trời rộng lớn bên ngoài, Nguyễn Nhuyễn lần đầu cảm nhận sâu sắc được tự do quan trọng đến thế nào.
Cho dù không biết khi nào mới có thể thoát khỏi game quay về hiện thực, nhưng cô cảm thấy ngày đó có lẽ không còn xa nữa.
Ánh mắt như có như không lướt qua, Nguyễn Nhuyễn mím môi cười, giọng nói ấm áp: “Cảm ơn tòa lâu đài anh tặng, vườn hoa hồng đẹp lắm.”
Thẩm Ân vừa chi một khoản lớn, nhận được câu cảm ơn này, trong lòng anh chẳng hề xót mà chỉ có sảng khoái.
Anh ngượng ngùng cong môi, tâm trạng vui vẻ trả lời.
[Không cần cảm ơn, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.]
Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm vào màn hình kiểu chữ màu vàng ở trước mặt và mỉm cười, không xem những lời này là thật.
Cho dù cô chưa từng nạp tiền mua hàng trong ứng dụng game, nhưng cô cũng biết việc mua một lâu đài nạm kim cương không hề rẻ.
Không chỉ ra được sự bất hợp lý của câu nói này, Nguyễn Nhuyễn lại nói cảm ơn một lần nữa.
Khi cô cảm thấy tầm mắt đang nhìn lén cô sắp biến mất, cô vội vàng lên tiếng đề nghị: “Cái đó, anh có thể giúp tôi mua một số đồ không?”
Nhân vật 2D còn có thể chủ động đưa ra yêu cầu sao? Thiết lập này đúng là mới lạ.
Thẩm Ân cũng không vội đăng xuất, anh chống cùi chỏ xem cô muốn cái gì.
Đã có quà ăn vặt, một chiếc váy nhỏ xinh đẹp, vòng tay cũng đã mua, bây giờ ngay cả lâu đài cũng đã có.
Thoạt nhìn trang bị đã khá đầy đủ, dường như không thiếu thứ gì.
Vậy cô muốn cái gì?
Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Ân, người tí hon xoay ngón tay và mở lời, giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi: “Anh có thể tặng tôi mấy bộ “Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng” không? Tốt nhất là một bộ tài liệu ôn tập khoa học tự nhiên lớp mười hai.”
Chương trình dạy học của lớp mười hai được sắp xếp rất súc tích, tiết tấu học tập cũng rất nhanh.
Mà cô đã bị mắc kẹt ở đây trong một thời gian rất lâu, thậm chí cô còn chưa từng lật sách.
Nếu một khi trở lại trường học, sợ là cô không theo kịp tiến độ học tập.
Chi bằng cô tự học tập trước, cũng không đến mức sẽ quá rớt lại phía sau.
[…!Cô nói cô muốn cái gì?]
Sau khi nhìn chằm chằm vào lời nói hiện ra trên giao diện một lúc lâu, Thẩm Ân còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Một nhân vật 2D trong game giả tưởng này lại chủ động yêu cầu học tập, còn là nội dung của lớp mười hai, đây thật sự không phải là hệ thống xảy ra vấn đề sao? Rốt cuộc là kiểu nhân tài gì, mới có thể đưa ra thiết lập như vậy.
Ánh mắt của Thẩm Ân hơi kỳ lạ, vốn dĩ anh định gõ là không có những thứ cô muốn.
Nhưng khi ngón tay chạm vào hộp thoại, anh lại cẩn thận lướt đến trung tâm mua sắm của hệ thống để kiểm tra xem xét kỹ càng.
Lúc đến khu lương thực tinh thần, anh đọc nhanh như gió, sau khi nhìn thấy bìa sách và dòng chữ viết hoa quen thuộc, con ngươi của thiếu niên đột nhiên mở to, anh cảm thấy kiến thức của mình quá ít.
Mẹ nó còn có thật! Không chỉ là năm ba, mà còn có cả bài thi vàng cho các môn khác nhau, đề thi Hoàng Cương, đề án học tập Vương Hậu Hùng, có đủ mọi thứ, ngoài ra còn có rất nhiều tài liệu ôn tập mà Thẩm Ân cũng chưa từng nghe nói qua.
Ôm tâm trạng phức tạp, anh mua toàn bộ bài thi và sách bài tập cho từng môn, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ mỉm cười rạng rỡ khi ôm chồng tài liệu.
Thẩm Ân im lặng rồi im lặng, sau khi thoát khỏi trò chơi, anh nước mắt nhìn Lục Nhiên đang ôm điện thoại mỉm cười vui vẻ, trong mắt anh càng lộ vẻ một lời khó nói hết.
Đầu năm nay, ngay cả nhân vật 2D cũng chiến đấu hăng hái cho lớp mười hai, Lục Nhiên vẫn là con cá mặn bị đâm một cái thì di chuyển một cái.
Có một người bạn như vậy, Thẩm Ân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Lục Nhiên đang chơi game Mèo Tom cũng bất chợt rùng mình, anh ta chà xát lớp da gà nổi trên cánh tay, mờ mịt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Gió thổi qua khung cửa sổ đang mở, bầu trời ngày càng tối.
Trời mưa, sắp giảm nhiệt độ rồi.
Là lúc anh ta cầm chiếc áo choàng lớn có cổ đứng của mình ra và giả vờ mạnh mẽ rồi!
Cơn mưa mùa thu tí tách rơi liên tiếp hai ba ngày.
Mưa tạnh trời trong xanh, nhiệt độ lại giảm đi vài độ.
Tới gần cuối tháng chín, chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi hàng tháng đầu tiên của trung học Thịnh Phong.
Thịnh Phong không hổ là trường trung học có tỷ lệ lên lớp cao nhất ở thành phố A, mặc dù có một số học sinh suốt ngày ăn không ngồi rồi, nhưng đa số vẫn có người coi trọng thành tích.
Đặc biệt vẫn là kỳ thi đầu tiên khi bước vào lớp mười hai, không chỉ là học sinh, mà giáo viên cũng háo hức mong chờ, kỳ vọng xuất hiện nhiều thêm một vài điểm cao nữa..
Phạm vi đề thi trước lớp mười hai đều là toàn bộ kiến thức đã học ở học kỳ sau, phạm vi nhỏ, kiến thức ít, nhớ cũng càng sâu.
Chỉ cần cố gắng học thuộc, trừ môn toán phải quan sát cẩn thận và vận dụng linh hoạt ra, thì việc đặt được thành tích cao trong kỳ thi cũng không tính là quá khó khăn.
Nhưng sau khi lên lớp mười hai, phạm vi đề thi không chỉ bao gồm kiến thức ở trước mặt, mà còn bao gồm cả những nội dung đã học trong hai năm trước.
Ghi nhớ học thuộc là điều cơ bản, nhưng cần phải có năng lực thấu hiểu nhiều hơn
Có vài học sinh lớp mười, lớp mười một vẫn còn có thể đạt được thành tích cao.
Nhưng khi lên lớp mười hai, thành tích lại trực tiếp tụt dốc.
Nói anh ta không cố gắng, nhưng mỗi ngày người ta đều đang học tập, thậm chí khi đi vệ sinh trong giờ học, anh ta còn cầm theo vở để ghi nhớ kiến thức.
Chỉ là thành tích này lại nhất định không khá lên nổi, bị mắc kẹt ở giữa.không trên không dưới.
Bài thi hàng tháng đầu tiên này sẽ có tác dụng như một bài kiểm tra.
Khảo sát mức độ nắm vững kiến thức của học sinh, cũng kiểm tra xem bọn họ có thích ứng với khuôn mẫu của lớp mười hai hay không.
Đối với kỳ thi này, vốn dĩ Thẩm Ân khá chắc chắn.
Vì để đảm bảo chắc chắn và tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, anh còn cố tình đọc lại cuốn sổ ghi chép trước khi kiểm tra, ôn lại các câu hỏi.
“Anh Phó, cuộc thi lần này anh lại ăn chắc rồi đúng không?” Một học sinh nam nhỏ người ngồi ở hàng sau nghiêng người về phía trước nói chuyện với Phó Trạch, trên mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng.
Phó Trạch nghiêng đầu, kiêu ngạo hừ một tiếng coi như là đáp lại.
Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Phó, từ nhỏ cậu ta đã được rất nhiều người vây quanh, cũng nghe những lời khen ngợi đến nhàm chán.
Cậu ta không cần cố gắng làm việc gì, cũng có rất nhiều người tình nguyện tâng bốc mình.
Cũng không cảm thấy bị qua loa lấy lệ, học sinh nam nhỏ người kia cười he he lộ cả hàm răng, con ngươi xoay tròn, tầm mắt liếc nhìn Thẩm Ân đang ngồi ở hàng ghế đầu, cố ý lên giọng: “Không biết được người được chuyển từ trường trung học số Ba đã chuẩn bị như thế nào.
Trước kia nghe nói học sinh của trường trung học số Ba tự kiêu vô cùng kì diệu, chờ tới khi đến Thịnh Phong thậm chí còn không thể lọt vào top một trăm của lớp, vô cùng mất mặt.”
Vốn dĩ học sinh nam nhỏ người kia không biết Thẩm Ân.
Nhưng con gái nhà hàng xóm của cậu ta học trường trung học số Ba, dáng dấp mặn mà xinh đẹp, cậu ta nảy sinh thiện cảm và muốn đi tiếp cận, nhưng cậu ta luôn nghe thấy tên của Thẩm Ân từ trong miệng cô gái kia.
Nói anh chơi bóng rổ rất giỏi, thành tích thì càng không còn lời nào để nói, trang nghiêm và có dáng vẻ giống như người hâm mộ.
Không ai thích nghe người con gái mình thích khen ngợi người khác ở trước mặt mình, học sinh nam nhỏ người kia cũng như vậy, nhưng sự thù địch vô cớ với Thẩm Ân trước kia đã bị chôn vùi từ lâu.
Gần đây cậu ta lại thông qua quan sát mà phát hiện cậu chủ nhà họ Phó cũng chán ghét người này, cậu ta lập tức vui vẻ, yên tâm thoải mái nói ra.
Dù sao tỷ lệ lên lớp của trường trung học số Ba không bằng Thịnh Phong là sự thật, giáo viên của trường trung học số Ba đều có trình độ thấp thì sao có thể bồi dưỡng được học sinh nghịch thiên, đúng không? Lại không phải là chọn một thứ tốt đẹp từ trong đống rác, thì vốn dĩ không thể so sánh với Thịnh Phong của bọn họ.
Đã nói đến mức này, nhưng học sinh nam nhỏ người kia nhìn thấy Thẩm Ân ở phía trước vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, không hề bị ảnh hưởng gì.
Cậu ta không cam lòng, quay đầu nhỏ giọng hỏi Phó Trạch: “Anh Phó, có phải người họ Thẩm kia là con riêng của nhà anh hay không?”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Phó Trạch, cậu ta gãi đầu giải thích: “Lúc khai giảng, tôi nhìn thấy trợ lý của chú Phó ở phòng làm việc, chính là người trợ lý đã từng giúp anh chạy đi làm thủ tục nhập học trước kia.
Lần đó anh ấy tới đây để xử lý việc chuyển trường của Thẩm Ân, còn trả lời với giáo viên gọi Thẩm Ân là ‘Cậu Thẩm’.”
Chuyện này Phó Trạch đã biết, lúc ấy cậu ta rất bất mãn với việc cha cậu ta nhất quyết chuyển Thẩm Ân tới Thịnh Phong.
Không ngờ lúc trợ lý xử lý việc chuyển trường lại bị bạn học nhìn thấy, còn sinh ra một hiểu lầm như vậy.
Lý Lam và cha của cậu ta đã có giấy đăng ký kết hôn, nhưng không có danh chính ngôn thuận tổ chức tiệc, cũng không cố ý thông báo với người trong giới.
Chỉ có một số ít người có quan hệ mật thiết với nhà họ Phó mới biết Phó Thanh Dung đã kết hôn lần thứ hai, nhà gái còn dẫn đến một đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi.
Hầu hết mọi người đều không biết đầu đuôi câu chuyện, chứ đừng nói đến các học sinh của Thịnh Phong.
Bọn họ chỉ biết được Thẩm Ân là được chuyển đến từ trường trung học số Ba, còn việc anh có quan hệ như thế nào với nhà họ Phó, tin là không ai có thể đoán được.
Tên nhóc lùn này lại là một nhân tài, lại đội cái mũ con riêng lên đầu Thẩm Ân.
Phó Trạch cảm thấy thú vị, cũng không mở miệng phản bác, mặc cho cậu ta phát huy trí tưởng tượng.
Suy cho cùng mình sẽ không có bất kỳ tổn thất nào.
Huống chi cái miệng là ở trên người người khác, thích nói thế nào thì nói, cậu ta cũng không quan tâm.
Sự im lặng của Phó Trạch khiến học sinh nam nhỏ người kia xem như cậu ta ngầm thừa nhận, lúc này cậu ta không ngừng vui vẻ, giống như đã dòm ngó được một bí mật lớn, cậu ta ước gì có thể lập tức rêu rao để cả lớp đều nghe thấy.
Nhưng cậu ta nhẫn nại, cảm thấy phải nắm giữ cái thóp này ở trên tay, cứ dùng hết như vậy cũng quá đáng tiếc.
Nhất định phải chọn một thời cơ tốt, để cho nhiều người có thể biết về nó.
Học sinh nam nhỏ người kia không khỏi tha hồ tưởng tượng ra cảnh Thẩm Ân bị người khác phỉ nhổ, trong lòng đang âm thầm thoải mái thì đột nhiên bả vai của cậu ta bị người khác va vào từ phía sau, cậu ta lảo đảo.
Vừa định nổi giận, nhưng khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của người bên cạnh anh, cậu ta lập tức ngậm miệng không nói.
“Lúc rảnh rỗi đừng bàn luận chê trách người ta, đọc sách đã trở nên vô ích rồi sao?” Quý Phong liếc nhìn cậu ta, lại liếc nhìn Phó Trạch đang bắt chéo chân, anh ta bất giác nhíu mày.
Nhà của Quý Phong cũng được coi là nhà khá có tiền ở thành phố A.
Ông nội là một họa sĩ nổi tiếng trong nước, mẹ dấn thân vào sự nghiệp văn nghệ, là một biên đạo có danh tiếng trong giới giải trí, cha mở một công ty nhỏ.
Mà thành tích của Quý Phong lại xuất sắc, từ khi lên cấp ba, anh ta chưa từng rơi khỏi ngai vàng đứng đầu lớp.
Gia thế và thành tích như vậy đều là học sinh nam nhỏ người kia không theo kịp.
Bắt gặp ánh mắt sắc bén như vậy, cậu ta ngậm chặt miệng, chán nản chạy về chỗ ngồi của mình và co người lại.
“Tôi nói nghe này lớp trưởng Quý, cậu không sợ rằng cậu sẽ không giữ được vị trí đứng đầu lớp sao? Bạn học Thẩm được chuyển tới từ trường trung học số Ba, đã ham muốn vị trí của cậu từ lâu rồi.” Phó Trạch dồn hết tâm trí với câu hỏi này, cậu ta muốn khiêu khích cảm giác khủng hoảng và bất mãn của Quý Phong đối với Thẩm Ân, mặc dù cậu ta cảm thấy Thẩm Ân không hề có thực lực như vậy.
Ngoại trừ Thẩm Ân, có lẽ Quý Phong là người thứ hai ghét Phó Trạch.
Hai người cùng một giới, nên việc bị đem ra so sánh là điều không thể tránh khỏi.
Ngay cả Phó Thanh Dung cũng sẽ nói Quý Phong giỏi như thế nào ở trước mặt cậu ta, bảo cậu ta học hỏi nhiều thêm.
Nếu Quý Phong có thể đối đầu với Thẩm Ân, vậy không phải là cậu ta đã có kịch hay để xem sao? Phó Trạch tính toán rất hay, nhưng biết làm sao khi Quý Phong không chấp nhận điều này.
Anh ta có bạn học ở trường trung học số Ba, cũng từng nghe tiếng tăm của Thẩm Ân.
Vẫn luôn nghĩ rằng phải đợi đến kỳ thi tuyển sinh chung cuối cùng, mới có cơ hội đọ sức.
Bây giờ được nhắc đến trước, không những anh ta không hề không vui vẻ, mà còn có cảm giác hưng phấn của kỳ phùng địch thủ.
Thấy biểu cảm nóng lòng muốn thử khó giải thích được ở trong mắt Quý Phong, Phó Trạch rủa thầm trong lòng, cũng lười lên tiếng.
Lúc này Thẩm Ân đang ngồi ở hàng ghế đầu, ngước mắt lên bắt gặp Quý Phong đi ngang qua, nhìn thấy được sự khát khao mãnh liệt muốn phân thắng bại ở trong mắt nhau.
Quý Phong mỉm cười với anh trước, Thẩm Ân nhướng mày, sau đó cụp mắt tiếp tục đọc sổ ghi chép của mình.
Bài kiểm tra hàng tháng nói đến là đến, vào ngày hôm đó trời đổ cơn mưa lớn.
Trước khi vào phòng thi, Thẩm Ân còn không quên nhấp vào hệ thống trung tâm mua sắm trong game, để mua cho Nguyễn Nhuyễn mộ bữa ăn sáng nóng hổi.
Đây là phần món ăn mới ra mắt của hệ thống trung tâm mua sắm, bên trong bao gồm sữa đậu nành truyền thống, cháo gạo kê, bánh quẩy và một cái trứng gà luộc, chỉ cần sáu mươi tiền vàng là có thể mua được.
Nhìn người tí hon xé bánh quẩy thành từng khúc ngắn, thả vào ngâm trong cháo gạo kê, Thẩm Ân còn cảm thấy rất ăn ý.
Anh cũng thích ăn như vậy, bánh quẩy cua mềm mại, mặn, thơm ngon còn không có dầu mỡ, anh có thể ăn liên tiếp hai cái.
Khóe miệng vô thức nhếch lên, Thẩm Ân nhìn chằm chằm vào người tí hon đang ăn uống đến sáu bảy phút.
Tiếng ồn ào của học sinh bên tai tôi ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều thí sinh bước vào phòng thi.
Đoán rằng gần đến giờ, anh thoát game, ánh sáng màn hình điện thoại cũng bị dập tắt.
Đặt chiếc điện thoại đã được cài đặt chế độ im lặng vào hộc trong cùng của balo, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, một gương mặt vuông vức bất ngờ xông vào tầm mắt của anh, xem ra đã đứng ở trước mặt anh không chỉ một lát
Nụ cười khóe miệng lập tức cứng đờ, Thẩm Ân im lặng trong chốc lát, há miệng: “Thầy Lưu?”
Giáo viên chủ nhiệm bắt gặp học sinh đang chơi game nhân vật 2D dưỡng thành trước khi bắt đầu thi, khóe miệng của ông ấy giật giật, muốn nói lại thôi và đáp lại: “…!Chao ôi.”.