A Trạch không nói gì.
Không khí ngưng đọng lại, cảm giác mất mát quen thuộc ập đến.
Tôi có chút hoảng loạn, rụt tay lại ôm chặt lấy mình.
“A Trạch? A Trạch?”
Tên của Tạ Trạch vang vọng trong nhà.
Không có phản hồi.
Tôi nhớ tới cảnh tượng ở nghĩa trang thì bất chợt hiểu ra điểm mấu chốt.
Tôi không thể trả lời anh, không thể nói chuyện với anh!
Chỉ cần tôi nói chuyện với anh, anh sẽ biến mất!
Tôi cố kìm nén sự hoảng loạn, ngồi xuống an ủi bản thân một lúc nữa thôi A Trạch sẽ xuất hiện.
Chờ một chút, có lẽ sẽ nghe thấy giọng nói của A Trạch.
Nhưng tôi đợi thật lâu cũng không có âm thanh nào.
Cảm giác bất lực khi A Trạch lìa đời lại bao trùm tôi lần nữa.
Tôi có thể cảm nhận được A Trạch không ở trong nhà.
Anh có thể đi đâu?
Phải rồi! Nghĩa trang!
Tôi chộp lấy chìa khóa, mở cửa chạy ra ngoài.
Tôi muốn tìm A Trạch về!
Trời đã tối rồi. Tôi theo đèn đường chạy ra khỏi tiểu khu, nhưng mới vừa rẽ đã đâm vào một lồ ng ngực.
“Mộng Mộng? Có chuyện gì sao?”
Là Trữ Dịch!
Sao anh ấy còn ở đây?
Tôi không có thời gian để tìm hiểu kỹ, vừa định xin anh ấy đưa tôi đến nghĩa trang lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc tới gần:
【Sao đột nhiên lại trở về nghĩa trang chứ? Cũng may mình là ma, bay nhanh mới trở về kịp…】
【Em yêu, hình như anh về… Không đúng lúc.】