Chỉ là tên gác cổng, nhưng giữa câu từ không giấu nổi thói kiêu căng ngạo mạn.
Sắc mặt Chu Minh Lễ tối sầm. Có câu “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, đến con chó giữ cửa mà còn dám ngông cuồng như thế, thì đủ biết Tri châu vùng này chắc hẳn một tay che trời ở đất Giang Châu.
Phủ đệ đồ sộ, tráng lệ, nguy nga, từng chiếc khoen đồng cũng được dát vàng. Thông thường hai bên là hai con sư tử đá ngồi canh gác, thế nhưng nơi này lại chễm chệ đôi chú sư tử vàng, khí thế còn hoàng tráng hơn cả vương cung.
Hảo cảm của Chu Minh Lễ đối với Tri châu Giang Châu vốn đã không cao nay thẳng tắp rớt xuống vực. Hắn làm người công bằng, liêm khiết, hận nhất đám quan lại tham ô, thế nên bệ hạ mới giao cho hắn chức Đình úy và bổ nhiệm vị trí Khâm sai lần này.
Cơ Việt lên ngôi mười hai năm, quét sạch ngoại thích, đầu tư quân sự, khuyến khích thương mại, chiêu nạp hiền tài, phát triển đất nước hùng cường thịnh vượng. Song, nước trong vắt ắt không có cá, tay quân vương đâu thể duỗi quá dài. Toàn bộ Vĩnh Bình nằm trong tầm kiểm soát của Cơ Việt, quan đại thần quyền cao chức trọng dưới chân thiên tử đều nghèo khó. Trái ngược quan địa phương ỷ trời cao hoàng đế xa, cứ thỉnh thoảng sẽ lòi ra vài con sâu mọt.
Khoản tiền bạc cứu trợ thiên tai vô cùng lớn, nếu vào tay những kẻ khác, qua tầng tầng bóc lột cắt xén, thì e rằng lúc tới tay dân gặp nạn chỉ còn mỗi lớp da, thịt bên trong đã bị sâu mọt đục rỗng. Chu Minh Lễ tự mình một đường hộ tống, mới bảo đảm toàn bộ vật tư đến đúng tay người dân.
Từ đó có thể thấy, hắn ghét cay ghét đắng lũ tham quan.
“Khâm sai triều đình, phụng lệnh vua đến làm việc.” Chu Minh Lễ giơ lệnh bài, lạnh lùng bảo: “Mau truyền Lưu Nhân Quý ra đây!”
Lưu Nhân Quý chính là tục danh của Tri châu Giang Châu.
Mặc dù thủ vệ chưa từng gặp quý nhân từ Vĩnh Bình tới, không rõ thật giả, nhưng thấy tấm lệnh bài có hoa văn bạc nền đen thì sợ hãi. Ở nước Tần màu đen tượng trưng cho đế vương, trừ vua ra thì làm gì có kẻ nào dám dùng màu sắc như vậy chứ?
Lệnh bài Tần vương ban có hai loại: hoa văn bạc nền đen, đại biểu thay vua làm việc; hoa văn vàng nền đen, đại biểu vua đích thân tới.
Thủ vệ nào đã gặp qua khí phách nhường này, nơm nớp lo sợ: “Tiểu nhân đi thông báo ngay lập tức!”
…
Trong chốc lát, một viên quan trung niên bụng phệ mặc phẩm phục, đội mũ cánh chuồn vội vã chạy ra đón tiếp. Vừa trông thấy đoàn xe ngựa chỉnh tề đứng bên ngoài, lưng gã toát đầy mồ hôi lạnh.
Gã nhìn trái phải, đại khái đoán Chu Minh Lễ có thân phận cao nhất, bèn cúi mình vái chào: “Hạ quan cung nghênh Khâm sai đại nhân.”
Chu Minh Lễ nghiêng người tránh né: “Đồ không có mắt, công tử đang đứng đây.”
Mặc dù hắn chẳng cảm thấy Liễm công tử có bao nhiêu tác dụng, nhưng vốn trung thành tuyệt đối với bệ hạ, đối phương lại có kim lệnh trong tay, thế nên nhất định phải nể mặt.
Chỉ có điều cái gì ra cái đó, nếu Liễm công tử phát mệnh lệnh bừa bãi trong tình thế dịch bệnh rối ren, hắn sẽ không tuân theo, cùng lắm thì về Vĩnh Bình chịu tội trước bệ hạ.
Lưu Nhân Quý nghẹn lời, kỳ thực lúc vừa đi ra, gã cũng chú ý ngay tới Vệ Liễm. Người trẻ tuổi mang nón rộng vành này thật sự khí chất xuất trần, cực kỳ nổi bật, chẳng qua toàn thân mặc đồ trắng nên trông có hơi đơn sơ mộc mạc. Gã còn tưởng môn khách bình thường, ai ngờ lại là người đứng đầu.
Gã lõi đời trơn tru, tức khắc chuyển hướng: “Bái kiến công tử.”
Bụng lại nhủ thầm chẳng nhẽ bệ hạ đã có con trai lớn như vậy rồi sao?
Ở đất Giang Châu, Lưu Nhân Quý là vua một cõi, tin tức Vĩnh Bình không truyền tới đây. Nhưng lúc này, gã đang khiếp sợ, trong lòng có quỷ, gã thừa biết gần đây mình giấu giếm chuyện gì, hiện giờ cấp trên kiểm tra đột xuất, lẽ nào đã phát hiện ra?
Vệ Liễm lạnh nhạt: “Vào trong rồi nói tiếp.”
Lưu Nhân Quý lau vệt mồ hôi: “Vâng ạ.”
–
Lưu Nhân Quý dẫn đoàn người vào phủ, tiếp đón long trọng. Đây là quý nhân từ Vĩnh Bình tới, gã phải xốc lại mười hai vạn phần tinh thần, không dám lơ là.
Gã rào trước đón sau, ân cần hỏi: “Khâm sai đại nhân một đường xe cộ vất vả, hẳn đã mệt rồi, để hạ quan sai người chuẩn bị yến tiệc đón gió tẩy trần.”
Vệ Liễm không nói lời nào, ánh mắt dưới vành nón rộng lạnh nhạt đảo qua hòn non bộ thác nước khéo léo tinh xảo trong tòa phủ đệ.
Tầm nhìn bỗng cố định, Vệ Liễm mơ hồ nghe thấy tiếng kêu la, nhưng nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.
Cong khóe môi giễu cợt, y nghiêng đầu nhỏ giọng dặn dò vài câu với thị vệ bên cạnh.
Chu Minh Lễ không trả lời. Hắn cũng đang quan sát cách bài trí trong tòa phủ đệ, một tên Tri châu ngũ phẩm, vậy mà nơi ở không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, chẳng biết đã cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân chúng rồi.
Hai người đều dửng dưng khiến Lưu Nhân Quý hơi luống cuống, gã liếc mắt ra hiệu cho tên sai vặt, bảo người chuẩn bị yến tiệc.
Trước đây triều đình vẫn phái người tới kiểm tra, nhưng đều được thông báo. Lúc ấy gã chỉ cần cất hết đồ vật đáng giá trong phủ đệ, dâng lên vài đĩa cháo hoa nho nhỏ, bắt những người dân hay phàn nàn oán hận gã đóng cửa không được ra ngoài, mua chuộc thêm mấy người khen ngợi Tri châu Thanh thiên đại lão gia khi quan trên đi dò hỏi về tình hình dân sinh. Như vậy, thành tích trong năm cũ của gã sẽ được ghi chép thành: liêm khiết, cần cù, tận tụy.
Về người được phái tới, Lưu Nhân Quý lõi đời khôn khéo, sẽ trông mặt mà bắt hình dong. Nếu là quan thanh liêm, gã sẽ giả vờ nghèo khó, tiễn người đi rồi mới khôi phục nguyên trạng. Nếu cũng là kẻ tham lam, vậy càng dễ xử lí, cung cấp đồ ngon thức ngọt, tặng thêm vài thỏi vàng, không có gì không làm được.
Chẳng qua chỉ là hình thức.
Tuy nhiên hiện giờ tình huống chưa rõ… bởi không được thông báo từ sớm. Nếu là trước kia thì gã chẳng nghĩ nhiều, nhưng lại cố tình đến đúng vào thời khắc quan trọng, gã đang giấu giếm tình hình bệnh dịch…
Không làm chuyện trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, Lưu Nhân Quý phảng phất như trông thấy quỷ.
Khâm sai tới đột ngột, không kịp chuẩn bị gì hết, cũng không kịp cất những vật trang trí để giả bộ nghèo khó. Lưu Nhân Quý thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của hai người, gã thấy một người mặt than, người còn lại thì đội nón rộng vành không rõ biểu cảm, chẳng nhìn ra bất cứ gì.
Nghe chừng không dễ gạt.
Tâm trạng gã bồn chồn.
Vệ Liễm đột nhiên khẽ cười bảo: “Phủ đệ của Lưu đại nhân thật tuyệt, ta rất thích. Bức tranh treo trên hành lang kia đẹp quá, tặng cho ta được không?”
Dòng suy nghĩ của Lưu Nhân Quý chuyển động, đôi mắt xoay tròn.
Giọng điệu này như chẳng để ý… lại không giống mỉa mai, lẽ nào đối phương cũng là một kẻ tham lam?
Dù sao những vị quan có tiếng thanh liêm sẽ không bóc lột người ta từ cây kim hay sợi chỉ, quả thực ngu ngốc.
Người cùng nghề, càng dễ xử lý.
Phút chốc Lưu Nhân Quý cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời lại muốn phỉ nhổ. Công tử quái gì, nhìn như thần tiên, còn tưởng trong sạch thanh cao lắm, thế mà lại gợi ý gã tặng quà!
“Nếu công tử thích, mười bức trăm bức cũng không thành vấn đề!” Lưu Nhân Quý hào phóng nói, rồi sai người lấy bức tranh xuống.
Chu Minh Lễ kinh ngạc liếc nhìn Vệ Liễm, nhưng không lên tiếng.
Mọi người được dẫn vào đại sảnh dùng bữa, bên trong được bày biện trang hoàng, không có đồ vật nào là không tinh xảo hoàn mỹ, giá trị xa xỉ. Trà được pha là loại thượng hạng, món ăn dâng lên toàn sơn hào hải vị.
Chu Minh Lễ nuốt không trôi, chẳng đụng tới một miếng, suýt chút nữa định lật bàn. Giang Châu biến thành dạng gì rồi, thế mà Lưu Nhân Quý còn ngồi đây mở yến tiệc, nhàn nhã ung dung thưởng thức!
Hắn mất hết kiên trì, đang định vào đề tài chính, Vệ Liễm bỗng lên tiếng: “Món cá này không tồi.”
Y rất ung dung mà hưởng thụ mỹ thực.
Chu Minh Lễ: “…”
Khoảnh khắc Vệ Liễm nhấc nón rộng vành xuống khiến toàn bộ người trong phòng kinh ngạc, cộng thêm từng cử chỉ ăn uống vào giờ khắc này, khí chất hoàng tộc tao nhã lộ ra từ trong xương, chỉ ngắm nhìn thôi cũng thấy vui tai vui mắt, khiến người ta không đành lòng cắt ngang.
… Nhưng họ tới đây đâu phải để ăn uống!
Dường như Vệ Liễm hoàn toàn không cảm nhận được cơn phẫn nộ của Chu Minh Lễ, y nói tiếp: “Bình hoa trên giá kia được làm ở trấn Bạch Vân thì phải? Sắc màu trong suốt, ta có thể sờ vào không?”
Lưu Nhân Quý chẳng để ý chút nào: “Nếu ngài muốn thì cứ lấy đi!”
“Còn chiếc lư hương này…”
Khóe miệng Lưu Nhân Quý giật giật, gã đã nhờ người mua chiếc lư hương kia từ trong tay một thương nhân nước Lương, giá trị không nhỏ.
“Ngài thích thì… tặng cho ngài.”
“Ôi chao, vật đó cũng đẹp ghê.”
Trái tim Lưu Nhân Quý chảy máu: “Tặng… ngài.”
“Còn cái kia nữa…”
Mí mắt Lưu Nhân Quý muốn rách ra: “…Được.”
Đây là Thao Thiết* từ phương nào tới? Còn tham lam hơn cả gã!
(Thao Thiết: Theo Thần thoại Trung Hoa thì Thao Thiết là một trong “Tứ hung” – gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, cực kỳ tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dụ.c vọng – Theo Wikipedia)
Muốn biến nhà gã thành khoảng không à?
Chu Minh Lễ: “…”
Có thể làm tới chức Đình úy, dĩ nhiên đâu phải đầu gỗ. Đại khái hắn biết Liễm công tử có dụng ý, nhưng không biết đến tột cùng là dụng ý gì.
Tới khi cả đại sảnh hầu như bị càn quét sạch sẽ, Vệ Liễm mới tươi cười bảo: “Lưu đại nhân đúng là một vị quan tốt.”
Lưu Nhân Quý: “…”
Vệ Liễm nói tiếp: “Chốc nữa tới thư phòng của Lưu đại nhân nhìn xem.”
Lưu Nhân Quý: “…” Mau cút đi!
Gã không ngừng hít thở sâu, tự nhủ với bản thân có gì ghê gớm lắm đâu. Không phải chỉ là bỏ ra một chút vốn liếng thôi à? Điều đó chứng minh những người này chỉ tùy tiện đi kiểm tra, hoàn toàn chẳng biết gì về bệnh dịch, tức là gã sẽ giữ được tính mạng…
Vệ Liễm vét hết của cải của Lưu Nhân Quý xong thì tùy ý hỏi dò: “Giang Châu gần đây phát triển thế nào? Đời sống dân chúng có yên ổn hay không? Lưu đại nhân là quan phụ mẫu Giang Châu, chắc hẳn thấu hiểu dân tình, rất được mọi người kính yêu nhỉ?”
Hoàn toàn là câu hỏi cho có lệ chẳng thể hiện chút quan tâm nào, chỉ kém chưa bảo “Ngươi báo cáo nhanh lên, để ta còn về sớm”.
Lưu Nhân Quý lập tức tâng bốc bản thân: “Công tử yên tâm, Giang Châu không ngừng phát triển, bách tính an cư lạc nghiệp. Đây là kết quả điều tra mà hạ quan tự mình thăm hỏi!”
Vệ Liễm gật đầu, biểu thị đã biết.
Y gắp nốt miếng cá cuối cùng trên mâm, sau đó thong thả lau miệng: “Thịt cá* rất ngon.”
Lưu Nhân Quý vừa định nhếch mép cười, Vệ Liễm lạnh lùng nói tiếp: “Đáng tiếc, có mùi vị ức hiếp* dân chúng, nên không tốt lắm.”
(Ở đây tác giả chơi chữ, “thịt cá” và “ức hiếp” nguyên văn đều là “ngư nhục”, ngư nhục vừa chỉ thịt cá, vừa chỉ hành động ức h.iếp, chà đạp, bóc lột, coi người dân như cá trên thớt)
Lưu Nhân Quý cứng đơ người.
Vệ Liễm khẽ nâng cằm: “Lưu đại nhân giải thích xem, có chuyện gì xảy ra với người này vậy?”
Gã cứng ngắc quay đầu, khi nhìn thấy thị vệ dẫn vào một nam tử thì hồn suýt bay khỏi xác.
Gã đã sai người nhốt tên này vào phòng chứa củi rồi cơ mà?
Lưu Nhân Quý lập tức phủ nhận: “Công tử, chắc chắn là trộm cướp xông vào phủ, hạ quan không biết…”
“Câm miệng.” Vệ Liễm lười nghe gã giải thích: “Ngươi nói xem.”
Nam tử mặc quần áo lam lũ nhất thời như trông thấy cứu tinh, liên tục dập đầu lạy: “Khâm sai đại nhân! Xin đừng tin gã quan chó má này nói hươu nói vượn! Giang Châu chúng ta đã xuất hiện ôn dịch! Thảo dân, thảo dân tên Chu Ngu Sơn, người huyện Thanh Bình, nửa tháng trước mẫu thân nhiễm phải căn bệnh quái lạ, trong huyện cũng có nhiều người bị, không quá bảy ngày sẽ chết. Thảo dân cõng mẫu thân đi tìm thầy lang, ai ngờ bị chặn lại ở cổng thành, họ nói không được để việc này lan truyền ra bên ngoài gây khủng hoảng. Thảo dân tới nha môn gõ trống kêu oan, Tri huyện đại nhân bảo việc này không quản. Muốn báo lên Tri châu, Tri châu lại đóng cửa không gặp! Loanh quanh luẩn quẩn, kéo dài cho tới khi mẫu thân chết bệnh! Bây giờ tiểu muội cũng bị nhiễm, thảo dân không thể mất tiểu muội được! Thảo dân cùng đường, bèn ngày ngày ngồi ngoài phủ tri châu, chờ gã ra cửa sẽ chặn kiệu đòi công bằng… Hôm nay nghe nói Khâm sai đại nhân tới, thảo dân mới cả gan định kiện lên trên, nên trà trộn trong đội ngũ của Khâm sai đại nhân để vào phủ… Nhưng gã lại sai người bắt thảo dân nhốt vào phòng chứa củi!”
Tuy xúc động, nhưng nói năng mạch lạc, ai nghe cũng hiểu.
Chu Minh Lễ giận sôi máu, siết nắm đấm răng rắc, lại không nhịn được mà thắc mắc, vì sao Liễm công tử biết có người bị nhốt trong phòng chứa củi.
Đương nhiên Vệ Liễm không nhiều lời.
Đình úy là chức quan văn, Chu Minh Lễ chẳng biết võ công nên đâu có thính bằng y. Lúc bước vào hành lang, Vệ Liễm nghe loáng thoáng tiếng kêu oan, bèn sai người thăm dò.
Lưu Nhân Quý mặt xám như đất: “Hoàn… hoàn toàn bịa đặt! Khâm sai đại nhân, ngài tuyệt đối đừng tin câu chuyện hoang đường của hắn!”
Gã định giải thích gã không biết gì hết, nếu chuyện đó xảy ra thật thì gã bị cấp dưới lừa gạt che giấu. Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra khỏi họng đã nghẹn, bởi gã nhớ vừa nãy vì muốn tranh công nên chính mồm gã thừa nhận tự mình đi thăm hỏi…
Đột nhiên lật lại lời khai, dù thế nào cũng phạm tội.
Đầu tiên giả vờ là kẻ thấy tiền sáng mắt khiến gã buông lỏng cảnh giác, sau đó từng bước lơ đãng dụ gã rơi vào tròng. Thanh niên này từng câu chữ nhìn như tùy tiện… thực ra đang đào hố chờ gã sập bẫy.
“Ngươi muốn bằng chứng hả?” Vệ Liễm giương mắt: “Cho hắn xem.”
Thị vệ lập tức trình lên báo cáo về tình hình dịch bệnh vừa tìm được ở trong thư phòng, có cả công văn từ một tháng trước, lẽ ra phải nhanh chóng đưa tới Vĩnh Bình, nhưng lại bị gã giấu nhẹm.
Lưu Nhân Quý: “…”
Gã chợt nhớ lúc nãy Vệ Liễm có nói… “Chốc nữa tới thư phòng của Lưu đại nhân nhìn xem.”
Chết tiệt, y vừa giữ chân gã, vừa phái người tới lục soát và lấy đi toàn bộ bằng chứng chưa kịp tiêu hủy trong thư phòng!
Lưu Nhân Quý há mồm, hết đường chối cãi, bây giờ thì gã có mọc ra trăm cái miệng cũng chẳng bào chữa nổi.
“Khỏi cần giải thích.” Vệ Liễm đứng dậy, ném chiếu thư cho gã.
“Làm quan bất nhân, chẳng biết điều gì nên quý trọng.” Vẻ mặt Vệ Liễm bình tĩnh: “Ngươi bị cách chức.”
Y bước ra khỏi đại sảnh, giọng nhẹ nhàng.
“Tịch thu toàn bộ tài sản.”