Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau - Chương 90-91: 90: Lâm Bảo X An Kỳ Ngoại Truyện 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau


Chương 90-91: 90: Lâm Bảo X An Kỳ Ngoại Truyện 1


90: Lâm Bảo X An Kỳ Ngoại Truyện 1

Ngô An Kỳ bị nắm lấy cổ áo quăng mạnh vào tường, cậu trượt xuống ngã lăn ra sàn, nhất thời không thể hiểu được tại sao mình lại bị đánh.

Đám giang hồ lục tung nhà của cậu lên, không tìm thấy người và thứ chúng muốn, An Kỳ lại bị lôi dậy.
“Mẹ và em trai mày đâu?”
An Kỳ bật cười, “Tao không có mẹ.”
“Mẹ kiếp! Còn không mau khai ra trước khi tao đánh chết mày tại đây?” Tên xách cổ áo cậu tức giận.
“Mày có đánh chết tao cũng chẳng được gì, tao không có mẹ, bà ấy bỏ tao đi từ bé, ba thì mất rồi.

Mẹ kế và em trai cũng đã bỏ đi, tao không thể biết!”
“Vậy thì sổ đỏ căn nhà này đâu!”
“Tao không giữ!”
“Thằng phế vật.”
Đến cuối cùng Ngô An Kỳ mới biết mẹ và đứa em kia đã trốn đi rồi, họ đổ hai khoản nợ lên đầu cậu còn ôm sổ đỏ bỏ chạy đi mất.

Cậu không trả, bọn chúng không tìm được bà ta nên liên tục đến làm phiền cậu.

Sau đó cậu phát hiện, bà ta đem sổ đỏ đi bán rồi, căn nhà cậu ở từ bé tới lớn cùng với ba bị bà ta bán đi mất.
Ngô An Kỳ phải gom đồ ra đường ở, việc học đại học cũng phải dừng lại.

Tiền trong túi không còn bao nhiêu, không thuê trọ và đóng cọc trước được, An Kỳ đành đến phòng tắm hơi để ở lại một vài đêm.
Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, cậu cần tìm cách giải quyết dứt điểm vụ này.

Trước tiên An Kỳ tìm chủ nhân mới của căn nhà, xin số điện thoại mà mẹ kế của cậu đã liên lạc cho ông để tìm bà ấy, nhưng bà ấy xoá số rồi, cậu không liên lạc được.

Chủ nhân mới của căn nhà cũng không biết bà ấy đang ở đâu.
Khi ba cậu mất thì căn nhà được để lại cho bà ấy, cậu chỉ có một số tiền tiết kiệm nhỏ và nó đã đổ hết vào việc học đại học, tiền làm thêm bán thời gian thì dùng cho việc sắm sửa quần áo, thiết bị học tập và ăn ba bữa qua ngày.

Bây giờ cậu chẳng còn gì cả, cũng chẳng kiện được, có kiện cũng không có tiền.
An Kỳ bất lực bật khóc trong đêm tối, nơi này cũng chỉ có những người không chốn dung thân như cậu mới chọn ở lại qua đêm, cảm giác đơn độc này khiến cho cậu mệt mỏi và sợ hãi.
Mệt lả nên cậu ngủ quên mất, nửa đêm thức giấc muốn đi uống nước không ngờ bị một gã đàn ông vồ lấy hôn hít.

Cậu hoảng sợ vùng ra, gã giữ chặt lấy cậu, hôn lên cần cổ thiên nga và tấm lưng của cậu qua lớp áo.

An Kỳ hoảng hốt, cậu gắng sức vùng vẫy, la hét ầm ĩ may mắn là có người tới cứu cậu.

Cậu biết tính hướng khác lạ của mình từ bé, nhưng cậu không nghĩ là sẽ có ai thích mình nên cố giấu nhẹm nó đi và bình ổn sống.

Đơn giản vì cậu không muốn phá hoại thêm cuộc đời của ai, cậu cũng không cho rằng mình sẽ khiến ai đó hạnh phúc, thế nên cậu luôn đơn độc.

Tuy tính hướng có như vậy, bị một gã đàn ông sỗ sàng như thế tấn công thì cậu vẫn sợ hãi.
Không chậm trễ thêm một phút giây nào, cậu thay quần áo, ôm balo rời khỏi nơi này ngay trong đêm, một mình lang thang trên đường khuya vắng vẻ.

Cậu phải làm gì bây giờ, cậu không thể tìm hai người đó, nhưng nếu không trả nợ thì bọn chúng sẽ không để yên cho cậu, bây giờ đến nhà cũng không có, cậu biết phải lấy tiền ở đâu để trả?
Giữa màn đêm yên ắng khi mà tất cả mọi người đều ngủ say, đây lại là thời điểm các hộp đêm hoạt động sôi nổi nhất.

Một đêm các đại gia vào đây có thể vung hàng chục triệu không tiếc, An Kỳ nghĩ như thế khi đi qua rồi chậm rãi dừng chân trước một hộp đêm, địa điểm được người dân gọi là nơi ăn chơi xa xỉ nhất hiện tại.
Cậu xin việc ở đây được không? Chỉ có đánh liều đi vào đây cậu mới có cơ hội trả nợ, cậu không còn con đường nào khác, nếu không thử thì cậu chỉ còn con đường chết thôi.
An Kỳ hít một hơi, dùng hết can đảm của mình bước vào quán bar, ngay lập tức có người kiểm tra chứng minh nhân dân của cậu, yêu cầu cậu không quay hình, nộp lại sim, sau khi rời khỏi sẽ có nhân viên kiểm tra ảnh và video trong điện thoại, nếu không đồng ý thì có thể đi.
An Kỳ đồng ý, sau khi đưa sim cho bọn họ giữ cậu chậm rãi đi vào bên trong, ở bên cạnh có rất nhiều người đang ồn ào không chấp nhận giao sim ra.

Đi thêm vài bước nữa là có thể nghe thấy rõ tiếng nhạc sập sình bên trong, khi cậu mở cửa cách âm bước vào lập tức bị choáng ngợp với thứ âm thanh và ánh sáng chói mắt này.

An Kỳ hít sâu, mím môi đi tìm quản lý.
Nhưng quán bar này không có quản lý, chủ quán bar là người trực tiếp giám sát và điều hành mọi công việc.
“Quý khách tìm tôi ư? Có việc gì cần giúp đỡ sao?”
Chủ quán không để tâm tới vẻ ngoài chật vật của cậu, anh ta vẫn rất tử tế mỉm cười.

An Kỳ bỗng cảm thấy rất an tâm, cậu quyết định lấy hết can đảm của mình, ôm chặt balo cất tiếng:
“Tôi muốn xin việc ở đây ạ…”
“Xin việc?” Draco nghiêng đầu tò mò, “Nhưng hiện giờ chúng tôi không tuyển, thưa quý khách.”
Khí thế của An Kỳ hơi lung lay, cậu khó khăn suy nghĩ, một lúc sau cẩn thận nói, “Tôi có thể làm bất cứ việc gì, tôi sẽ cố gắng hết sức, xin hãy nhận tôi, có được không ạ?”
Draco nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, khoé môi của anh ta khẽ cong, “Cậu đẹp đấy, còn đi học?”
“Sinh viên năm cuối ạ.” An Kỳ mím môi, “Nhưng mà tôi bảo lưu kết quả rồi, không phải đến trường nên sẽ không ảnh hưởng tới công việc.”
“Đáng tiếc thật, học ngành gì?”
“IT ạ.” Đáy mắt của An Kỳ sáng lên rồi lại tắt đi.
“Học IT nhưng vẫn trông đẹp trai thế này, đúng là trời cho đấy.”
“Cảm ơn anh.”
“Thật ra thì chúng tôi cũng định tuyển người, nhưng là vào tháng sau, tuy nhiên thấy hoàn cảnh của cậu khó khăn nên tôi sẽ cân nhắc.” Draco để số sách lên bàn, đi vào bên trong quầy rượu nhìn cậu, “Vừa rồi cậu bảo việc gì cũng có thể làm?”
“Vâng ạ!” An Kỳ hồ hởi.
“Sắp tới có một vài nhân viên phục vụ sẽ buộc phải thôi việc, cậu vào sớm để được hướng dẫn thực tập cũng tốt.

Cậu đạt về ngoại hình rồi, có biết uống rượu không?”
“Vâng, tôi có thể uống kha khá.”

“Được, quy cách phục vụ sẽ được hướng dẫn sau.

Lương cứng ở đây là 20 triệu một tháng, nếu như cậu làm tốt sẽ được thưởng thêm cộng với tiền tip từ khách, điều này dựa vào sự khéo léo của cậu, tôi sẽ không lấy.”
“Vâng ạ…” Nghe tới tiền lương khiến cho An Kỳ hơi sợ, bởi cậu biết không phải dễ dàng mà có được 20 triệu, chắc chắn công việc sẽ rất áp lực và vất vả, nhưng cậu đến đường cùng rồi, ba trăm triệu vẫn còn ở đó chờ cậu trả.
“Thêm nữa, có một chuyện cậu có thể cân nhắc để đồng ý hay không, tôi không ép buộc.

Ngày hôm nay chỉ nói lời này với cậu, nếu qua ngày mai chuyện này xuất hiện trên mặt báo thì cậu biết sau đó sẽ là gì nhé?”
“Vâng, vâng ạ, tôi sẽ giữ kín.”
Draco vừa nói vừa pha chế rượu, “Đó là nếu cậu chịu lên giường với các đại gia ở nơi này, mỗi tối họ có thể vung cho cậu hơn cả ba tháng lương cậu làm ở đây, cậu chỉ cần chia 3:7 với chủ quán là tôi.”
Thấy gương mặt hiền lành của An Kỳ sững sờ tới nỗi trợn tròn mắt, Draco phì cười nhún vai, “Tôi đã nói là tôi không ép, cậu có thể cân nhắc, không cần quá lo lắng và tất nhiên tôi sẽ đảm bảo bí mật công việc cho cậu.”
“…!hơn cả ba tháng lương sao ạ?” Giọng nói của An Kỳ run rẩy, như vậy, chỉ cần lên giường với bọn họ một đêm cậu sẽ có hơn 60 triệu ư…
Đây là cách kiếm tiền nhanh nhất và cũng là đáng tủi nhục nhất cuộc đời cậu, số tiền đó có đáng giá với cơ thể này của cậu không? Cậu vất vả lớn lên như một nam sinh bình thường rồi bây giờ cởi quần áo cho đủ thể loại đàn ông chà đạp, có đáng không?
Tuy nhiên…!cậu sẽ có tiền, thoát khỏi cuộc sống này.
Nếu cậu không làm, cậu cũng chỉ còn con đường tự vẫn.
Cơ thể của cậu không đáng giá như thế đâu, từ bé ba đã không thương, mẹ thì bỏ đi hơn hai mươi năm qua chưa về gặp cậu đến lấy một lần, cậu thậm chí còn không có bạn, đám nam sinh trong trường chê cậu ẻo lả nên không ai muốn kết thân với cậu.

Cậu chưa bao giờ được yêu thương, chưa có ai đối xử dịu dàng với cậu.

Bây giờ có thể dùng chính cơ thể này để kiếm tiền, tại sao cậu không làm?
Tủi nhục còn đáng kể đến trong trường hợp này nữa không? Cái thứ tủi nhục nhỏ bé đó của cậu nó có lớn bằng những gì cậu đang gặp phải hay không?
Ngô An Kỳ mím chặt môi đồng ý, cậu sẽ chấp nhận lên giường.
Cậu vừa vào làm chưa lâu nhưng đã được giám đốc Thành của Zeal Group chú ý khiến cho mọi người đều ném lên cậu ánh nhìn ghen ghét.

Tuy nhiên họ phải là cậu ngay lúc đó mới cảm thấy tâm can vụn vỡ như thế nào, hắn che mặt cậu lại, bắt cậu là một ai đó, là thế thân nghe hắn thủ thỉ và phải nói cho hắn nghe những gì hắn muốn, sau đó hắn bỏ rơi cậu.

Thế mà sau này hắn ta còn đến quán bar làm quản lý, tuy rằng không bắt nạt cậu nhưng cái cách anh ta khó chịu khi cậu xoay lưng lại làm cho cậu bực bội.
“Tôi là tôi! Tôi không phải là ai khác!” An Kỳ không biết mình đã ăn gan trời khi nào mà đứng trước mặt Nam Thành tuyên bố như thế.
Nam Thành chỉ có thể bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, “Vì tôi quá thích em ấy nên không thể ngừng liên tưởng, nên mong cậu, giúp tôi, được chứ? Chỉ cần không xoay lưng lại là được.”

“Tên đàn ông khốn nạn.”
“Tôi đang cố gắng lịch sự với cậu.”
Những người sau chỉ mới ve vãn, vào tới khách sạn rồi nhưng đến môi cũng chưa kịp hôn thì kẻ phá sản, kẻ bị vợ bắt gặp, ngoài lương cứng 20 triệu và tiền tip khi phục vụ ra, An Kỳ không tìm thêm được thêm khoản tiền nào khác.

Có một lần cậu bị đám đòi nợ kia chặn trước quán, may là có chủ quán Draco mủi lòng cứu giúp, giúp cậu trả một phần nợ, đưa giấy cam kết cho cậu kí khiến đám kia không còn đến tìm cậu thường xuyên nữa.
Và rồi cậu gặp Lâm Bảo, anh ta là vị khách đầu tiên cậu lên giường cùng, cậu đã hồi hộp và suy nghĩ rất nhiều cho lần đó.

Cậu vụng về để anh ta hôn môi mình, nụ hôn đầu của cậu cứ thế mà vứt đi ở tình cảnh chẳng hề đẹp đẽ.
Cậu thay anh ta đặt phòng khách sạn, nhưng hôm đó anh ta gặp người anh ta thích, cãi nhau một trận lớn, sau đó anh ta ném cho cậu một số tiền rồi đuổi cậu đi.

An Kỳ không biết mình nên bày ra loại tâm tình như thế nào, nhưng sâu tận đáy lòng cậu cảm thấy may mắn.
Những ngày sau anh ta lại tới tìm cậu, điều cậu không ngờ là anh ta cũng giống Trương tổng, gọi cậu là “Nguyên”, xem cậu là người đó mà đối xử dịu dàng, khiến cho lòng cậu nhức nhối, nén không được bật khóc ra thành tiếng.

Lần đầu tiên của cậu, rất đau, nếu như cậu không đang trong vai “Nguyên” chẳng biết sẽ còn đau đớn tới mức nào.
Anh ta thường xuyên gặp cậu, gọi cậu đến, là “Nguyên” trong mắt anh ta, số lần anh ta nhìn cậu còn chẳng bằng khi anh ta nhìn tấm lưng của cậu.

Những lần đầu còn tủi thân, về sau An Kỳ không muốn so đo nữa, cậu có tiền là được rồi, có tiền để trả nốt số nợ còn lại, có tiền trả cho chủ quán, sau đó cậu sẽ bỏ đi khỏi nơi này.
Cậu mặc kệ những trò mà Lâm Bảo bày ra, mặc kệ những lần anh ta phủ chăn hay bắt cậu nằm úp mặt, ngậm chặt gối để không phát ra tiếng, hoặc giả vờ làm người anh ta yêu để nói những lời anh ta muốn nghe.

Nhưng cậu nhục nhã trước mặt anh ta là đủ rồi, anh ta lại dám đưa cậu lên truyền thông, để cậu nhục nhã trước hàng trăm, hàng ngàn người.
An Kỳ đem tiền tới ném trả cho Lâm Bảo, cậu hận người này, rất hận người này, cậu không cần số tiền đó của anh ta.
Cậu dùng số tiền để dành từ trước tới giờ trả đủ nợ cho chủ quán, số còn lại nhất định phải gồng mình tìm thật nhanh để có thể mau chóng rời khỏi nơi đây, không muốn nhìn thấy ai có liên quan tới cuộc đời tăm tối của cậu nữa.
Quán bar mở cửa trở lại, cậu quay về làm, ngày đầu tiên đã gặp được một vị đại gia rất hào phóng.

Tuy nhiên khi ông ta bế cậu ngồi lên đùi, cậu vươn tay ôm lấy cổ ông ta định hôn thì đột nhiên lại có người giữ lấy cậu lôi dậy, kéo về phía mình.
An Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Bảo, nghe anh ta thấp giọng nói, “Cho tiền cậu không lấy, định đi làm cái trò gì nữa vậy?”
Người không muốn gặp, bỗng dưng lại tìm đến..

Chương 91: (Lâm Bảo X An Kỳ) Ngoại Truyện 2

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Lâm Bảo, người mà An Kỳ không còn muốn gặp mặt nữa đã khiến cho cậu một phen kinh ngạc, thế nhưng chỉ được vài giây trên gương mặt của cậu chỉ còn lại một nụ cười nhạt và nét lạnh lùng thường thấy.

“Anh nhầm người rồi.” An Kỳ xoay đi nhưng lại bị kéo về, xoay hẳn người lại.

“Tôi——”

Còn chưa để cho Lâm Bảo kịp nói hết câu, Ngô An Kỳ đã cắt ngang lời nói của anh, “Anh chỉ đang nhìn tấm lưng của tôi!”

“…” Lâm Bảo chết lặng, những lời muốn nói nghẹn ở cổ họng không thể phát ra thành lời.

Sợ rằng cứ tiếp tục thì sẽ để mất vị khách này mất, An Kỳ nhanh chóng nói thêm, “Có lẽ trong giây phút nào đó anh hoảng hốt vì nghĩ người anh yêu lại đang ở đây, làm trò này… nhưng tôi không phải.”

“… Ngô An Kỳ, tôi chỉ từng cho cậu tiền vì cái trò này, tôi không cho em ấy, nên tôi không thể nhầm lẫn giữa cả hai.”

“À, hoá ra đây là cách anh phân biệt tôi với anh ta có phải không? Kẻ thấp hèn, dơ bẩn như tôi mới cần tiền của anh? Xin lỗi, tôi không cần tiền của anh, tôi trả lại chúng rồi!”

Ngô An Kỳ vừa dứt lời vị khách ở phía sau lại ngại việc cả hai to tiếng, cũng như sợ dính vào phiền phức nên buồn bực cầm ly rượu bỏ đi, lầm bầm, “Đã có bạn trai còn vào đây làm loạn.”

An Kỳ tròn mắt nhìn ông ta, tình hình như vậy quả thật không thể đi theo năn nỉ ông ta làm mình được, cậu cảm thấy ấm ức vì mình đã vất vả lắm mới bắt chuyện được với ông ta, bây giờ chỉ vì Lâm Bảo mà công sức tan thành mây khói. Anh ta huỷ hoại cậu chưa đủ, bây giờ còn đến phá cậu khi cậu đang phải gồng mình kiếm tiền.

“Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi không nhầm lẫn cậu, có thể là vì tôi dùng từ không được khéo.” Lâm Bảo hối lỗi.

Cậu nuốt uất ức vào trong, chỉnh trang lại quần áo trở xuống tầng quán bar để tiếp tục công việc. Không nghĩ là Lâm Bảo cũng đi theo, ngay khi cậu nổi nóng xoay người muốn mắng chửi thì anh ta khẽ cất giọng.

“Cậu phục vụ, cho tôi một ly rượu vang chát.” Suy nghĩ một chút, anh nói thêm, “Château của Pháp.”

Ngô An Kỳ khẽ chớp mắt không nói gì, nhìn Lâm Bảo đến chiếc bàn gần đó ngồi cậu đành phải đi vào bên trong nói chuyện với bartender rồi chạy đi tiếp đón những vị khách vừa mới vào. Lâm Bảo anh ta cứ ngồi đó nhâm nhi Château làm cậu cảm thấy rất phiền, từ lúc anh ta tới cậu không gặp thêm vị khách nào nữa, chủ quán cũng không yêu cầu gì thêm.

An Kỳ chỉ biết chạy loanh quanh phục vụ, thi thoảng thì uống giúp khách hàng một vài ly, hôm nay cậu gặp phải một bàn có nhiều phụ nữ, họ bảo nếu uống giúp thì sẽ đưa thêm tiền tip cho cậu. Lúc về cậu có hơi chuếnh choáng say, tuy nhiên tiền tip thì đầy túi áo.

Có điều cậu có hơi mệt, quay về định tìm nước uống cổ tay đột ngột bị nắm lấy, xoay đầu thì thấy ngay một ly nước lọc được đưa đến trước mặt. Cậu liếc nhìn Lâm Bảo, biết chủ quán không ở gần đây nên thẳng thừng rút tay ra khỏi.

“Đừng vượt quá giới hạn, quý khách.”

“Tôi chỉ muốn giúp cậu.”

“Tôi không bao giờ cần sự giúp đỡ của anh nữa.”

“Chúng ta nói chuyện rồi giải quyết rõ ràng, được không?”

“Quý khách, anh là diễn viên nổi tiếng, không sợ vướng scandal qua lại với điếm bên trong quán bar hay sao? Mối quan hệ của chúng ta là cái gì mà cần phải giải quyết rõ ràng, tiền bạc cũng giải quyết xong rồi mà?”

Thật ra trong lòng của Lâm Bảo có rất nhiều thứ muốn nói tại vì anh biết mình đã khiến An Kỳ tổn thương, tuy nhiên cậu nói đúng, cả hai không có quan hệ gì cả, mối liên hệ duy nhất giữa cả hai là tiền bạc cũng đã giải quyết xong cả rồi.

Tuy nhiên anh là một con người bình thường, anh cũng biết áy náy khi khiến người khác đau lòng.

“Nếu anh cảm thấy thương hại tôi thì làm ơn dừng lại đi, cả đời tôi đã phải chịu điều đó đủ nhiều rồi.”

Đến cơ hội cuối cùng cũng muốn cắt đứt.

Lâm Bảo biết mình là người sai, mình không có tư cách, vậy nhưng có một điều anh vẫn muốn nói, “Xin lỗi cậu.”

“Lúc anh muốn mọi chuyện xảy ra, lúc anh muốn thoả mãn bản thân mà đăng những tấm hình đó lên… có giây phút nào anh cảm thấy có lỗi với tôi chưa?”

Quán bar đóng cửa vào lúc 2 giờ sáng, Lâm Bảo cũng ngồi ở đó uống rượu đến tận khi sắp đóng cửa, An Kỳ không còn tâm trạng để ý tới anh ta, cậu chạy đi chạy lại để phục vụ, muốn mình phải bận rộn để không có thời gian dành cho cảm xúc đang chực chờ ào ra.

Cậu căm ghét Lâm Bảo không? Cậu có.

Cậu có muốn gặp Lâm Bảo không? Cậu không.

Nhưng mỗi lần cậu nghĩ về Lâm Bảo bằng sự hận thù, cậu lại không ngăn được mình nhớ đến lúc anh ta ôm chặt cậu trong vòng tay rắn chắc ấy. Những khi anh ta đối diện với cậu, nhìn vào đôi mắt cậu thật lâu chẳng rõ đang toan tính điều gì. Hay là lúc anh ta trông thật ngốc khi ăn cơm cậu nấu, đáng thương như chú cún bị bỏ rơi lúc uống say hay là gục đầu vào vai cậu thủ thỉ.

Cậu biết anh ta chỉ xem cậu là kẻ thế thân, những điều ngốc nghếch đáng yêu anh ta làm chỉ là đơn thuần, cũng chẳng phải vì cậu. Vậy mà cậu lại giữ nó trong lòng, vậy mà trái tim cậu không nghe lời, cậu bị anh ta làm tới yêu, cậu không nghĩ là mình lại dễ yêu tới như thế.

Không chỉ cuộc đời này đối đãi tệ với cậu mà chính cậu cũng quá giỏi trong phương diện này.

Những ngày quyết định không gặp anh cậu khó chịu tới không thở nổi, cảm giác còn không giày vò bản thân như khi anh ta gọi cậu tới để đóng vai Trí Nguyên, không đau đớn bằng khi anh ta đuổi cậu ra khỏi phòng. Nhưng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn khi anh ta dịu dàng với cậu rồi đột ngột ném cậu xuống mặt đất, tàn nhẫn.

Vì vậy cậu sẽ không ngu ngốc nữa, cuộc sống của cậu đã đủ thảm hại rồi, cậu chẳng muốn thêm rắc rối.

Ba giờ sáng bên ngoài trời lạnh lẽo, con đường vắng người không có đến nỗi một chiếc xe qua lại. An Kỳ say nên vô cùng mệt mỏi, giờ này không có xe buýt để về, ứng dụng đặt xe không hoạt động. Trước đây cậu thường đạp xe về nhà, tuy nhiên hôm nay cậu say rồi, sợ sẽ ngủ ra đây mất.

Hôm nay… cậu quá chén, không quản lý được bản thân.

Cậu dắt xe đạp đi đến trạm xe buýt để ngồi nghỉ, cũng bực bội vì chưa bao giờ cậu để mình say như thế.

Đôi mắt nặng nề khép chặt, tâm trí không còn tỉnh táo, cậu dựng xe ở trước mặt mình rồi ngồi ở ghế, tựa lưng vào bảng quảng cáo muốn gió đêm thổi cho mình tỉnh lại. Cơ thể nặng nề, cổ họng khó chịu, nhớp nháp, bẩn thỉu mang nặng mùi rượu và nhiều mùi nước hoa trộn lẫn.

Đầu cậu bắt đầu đau nhức, đầu óc gần như không tỉnh táo nữa, An Kỳ ho vài tiếng, mắt nhắm nghiền không thể mở lên nổi.

Cậu mệt mỏi quá, không gắng gượng nổi.

Từ bé mỗi lần lười biếng hay mệt mỏi cậu đều muốn mình có thể như những đứa trẻ khác dựa dẫm ba mẹ, đôi khi cậu muốn bảo, “Mẹ ơi, con mệt quá, con không muốn như thế.”

Từ trước tới giờ khi cậu sợ hãi, cậu giật mình, cậu đau đớn, cậu hay vô thức bảo, “Ôi mẹ ơi”, nhưng cậu quên mất, cậu không có mẹ.

Trước đây ba cũng chưa từng đối xử mềm mỏng với cậu, chưa từng, bởi vì khi mẹ bỏ đi ông ấy đã vội vàng tìm một gia đình mới mà cậu thì chỉ là một ít trách nhiệm còn sót lại từ gia đình cũ.

Không ai cần cậu.

Cậu cũng không biết phải cần ai.

An Kỳ quá mệt nên ngủ quên mất ở trạm xe buýt, khi Lâm Bảo lái xe tới thì cậu vẫn đang ngủ say, đầu tựa vào bảng quảng cáo dần dần trượt xuống. Anh thở dài, nhanh chân xuống xe đưa tay đỡ lấy đầu cậu.

Cũng vì vậy mà phát hiện người của An Kỳ rất nóng, anh giật mình đỡ cậu ngồi thẳng, ôm lấy má lay lay.

“An Kỳ, Ngô An Kỳ, cậu dậy được không?”

An Kỳ không tỉnh dậy nổi, cậu chỉ hừ hừ nhỏ trong miệng vì quá mệt. Cậu mơ mơ màng màng không nhận thức, tuy nhiên khi cảm thấy sự mát lạnh từ bàn tay quen thuộc chạm vào mình, An Kỳ có hơi tham lam, cậu dụi dụi gò má vào, dễ chịu hừ thêm một tiếng nhỏ.

Lâm Bảo ngẩn ngơ, anh nuốt khan, xoa nhẹ gò má cậu rồi giật mình bởi hành động tự phát này. Anh rũ mắt nhìn cậu, trong đầu bị nhiều suy nghĩ bủa vây nhưng rồi lại bị nhiệt độ của An Kỳ doạ sợ, anh không suy nghĩ nữa, gấp rút bế ngang cậu lên đưa về xe để nằm, cẩn thận chỉnh lại điều hoà.

Đến khi nhìn thấy xe đạp của cậu, anh có hơi đau đầu.

Lâm Bảo nghiên cứu nhét nó vào cốp xe, sau khi đã thành công rồi anh lập tức đưa cậu về nhà. Căn hộ của Lâm Bảo luôn ấm áp bất kể là thời tiết có như thế nào, anh đưa cậu vào phòng cho khách mà cậu thường hay ở, cho dù cậu không ghé tới thì nó vẫn được dọn dẹp gọn gàng, chăn gối còn vương mùi thơm của nước giặt vô cùng dễ chịu.

Lâm Bảo cởi quần áo của An Kỳ để cậu không bị gò bó trong áo sơ mi trắng và quần tây chật chội, cậu đẹp khi mặc nó, nhưng chắc chắn không hề thoải mái. Anh dùng nước mát lau người cho cậu, giúp cậu mặc bộ quần áo ngủ của anh, nhưng An Kỳ gầy quá, rất nhỏ người nên khi mặc quần áo của anh cổ áo còn bị trễ xuống tận vai.

Thanh tú, trắng trẻo, ưa nhìn, sống mũi cao và cánh mũi nhỏ gọn, đôi mắt hai mí tuy không rõ ràng nhưng vẫn cuốn hút và có chiều sâu, bên dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ. Đôi môi phớt hồng lúc nào cũng khẽ mím như đăm chiêu. Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh ngắm nhìn cậu như thế này nhưng mà An Kỳ không hề biết, bởi vì Lâm Bảo cảm thấy mình khá là kỳ lạ, có thể sẽ làm sợ cậu.

Ngô An Kỳ không để ý, càng về sau anh càng nhẹ nhàng hơn với cậu lúc cả hai làm tình. Nhưng mỗi khi nó liên quan tới Trí Nguyên, anh lại vô thức tổn thương cậu, mạnh tay với cậu, chính bản thân anh cũng cảm thấy mình chới với và loạn trí trong khoảng thời gian đó. Và rồi, anh kéo cậu cùng lún sâu vào, để rồi khi tỉnh táo, anh cảm thấy có lỗi.

Anh chỉ nghĩ, tại sao đứa trẻ xinh đẹp này lại phải chịu bị đối xử như thế… tại sao chính anh lại đối xử với cậu như thế? Ngô An Kỳ năm nay chỉ mới 22 tuổi, tương lai còn rất dài, còn anh thì đã 26 tuổi rồi lại đi bắt nạt một đứa trẻ.

Là một người lớn anh đơn thuần muốn xin lỗi cậu, cho tới khi cậu chấp nhận lời xin lỗi này, anh nghĩ mình vẫn sẽ cố gắng, lúc đó anh mới có thể chào tạm biệt cậu một cách chính thức.

Lâm Bảo tìm trong tủ miếng dán hạ sốt để dán lên trán cậu, đút cho An Kỳ nước pha thuốc hạ sốt mới yên tâm về phòng của mình. Tuy nhiên chỉ mới nằm xuống chưa được bao lâu anh lại lo lắng đi sang phòng cho khách, nhìn An Kỳ đang say ngủ, anh cứ cảm thấy không thể yên tâm.

Nếu như nửa đêm có việc gì thì sao?

Lâm Bảo đem chăn gối tới nằm ở sô pha trong phòng, đèn ngủ vặn về mức thấp nhất. Anh yên lặng nằm ở ghế sô pha, ngắm nhìn gương mặt hiền lành yên bình say giấc của An Kỳ.

Anh không rõ, chỉ có cảm giác kỳ lạ nào đó dâng lên trong lòng. Nó như xoa dịu những điều ân ẩn đau trong lòng những ngày qua. Anh phải đặt tên cho nó là gì? Anh nghĩ đó là sự áy náy và giờ sự dễ chịu này đưa anh vào bên trong giấc ngủ say nhất những ngày dài vừa qua.

Nhưng chưa được bao lâu anh bị đánh thức bởi tiếng của An Kỳ, anh mở mắt nhìn thì thấy cậu ngã lăn xuống đất khi đang cố gắng trèo xuống. Lâm Bảo giật thót tim, vội vàng đi tới bế cậu lên đặt xuống giường.

“Không sao chứ? Có đau ở đâu không?”

An Kỳ vẫn chưa hết bệnh, đầu cậu vẫn còn đang đau và cơ thể tràn ngập mệt mỏi, tuy nhiên giờ phút này cậu bàng hoàng nhìn xung quanh phát hiện đây là căn phòng quen thuộc mà cậu lại không muốn thuộc về nó. Từng nơi từng nơi, chiếc giường này, chiếc sô pha kia, bàn trà hay cửa sổ sát sàn đều có kí ức cậu cùng người cậu thích cũng như giận nhất làm tình, sao cậu lại ở đây?

Cậu cự tuyệt anh ta rồi, mắng chửi anh ta rồi, tuyên bố đừng gặp nhau nữa rồi nhưng tại sao bây giờ cậu lại ở đây?

An Kỳ nuốt khan, cảm thấy cổ họng và lời nói của mình khản đặc, “Sao tôi lại ở đây?”

“Cậu gần như ngất ở trạm xe buýt, vừa say vừa bị trúng gió lạnh, tôi lái xe đi ngang qua thì trông thấy.”

“Mặc xác tôi.”

“… cũng không thể thấy chết mà không cứu.”

“Tôi không chết được.”

An Kỳ hít sâu một hơi, cậu gắng gượng tiếp tục ngồi dậy nhưng đầu óc choáng váng, muốn xuống giường nhưng một nữa lại ngã thế nên vẫn bị Lâm Bảo giữ lấy nhét vào trong chăn, cậu buồn bực trừng mắt.

“Giờ tôi tỉnh rồi, tôi không cần sự giúp đỡ của anh.”

“Cậu xuống giường còn không nổi.”

Nói xong cậu này, cả anh và An Kỳ đều cảm thấy ngượng.

Một lát sau An Kỳ là người lên tiếng phá tan yên lặng, “Có chết cũng không nhận sự giúp đỡ của anh…”

“… xin lỗi.”

“Tôi muốn đi về nhà.”

“An Kỳ, xin lỗi, xin lỗi cậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN