MÃN ĐÌNH PHƯƠNG
“… Cơ Việt!” Ánh đèn mông lung chiếu lên song cửa sổ, tiếng r.ên rỉ kìm nén của thanh niên mơ hồ truyền ra.
Cơ Việt rủ mắt thản nhiên cười: “Xuỵt, hiệu quả cách âm nơi này không tốt.”
“Tất nhiên, lớn tiếng cũng được, cho nữ nhân kia nghe thấy, để nàng biết em thuộc về ta.” Hắn cúi đầu, mang theo d.ục vọng chiếm hữu mười phần mà liế.m láp vành tai y.
Dưới ngọn đèn dầu, đôi mắt thanh niên gợn sóng như ngậm một tầng sương mù, mái tóc tơ dán sát vào sống lưng trắng tuyết, còn vài sợi rải rác trên gối đầu, bờ môi xinh đẹp khẽ mím lại.
Cơ Việt đúng là vại dấm chua cỡ lớn!
Nước Tần và nước Lương cách nhau trăm núi ngàn sông, đi đường tốn không ít thời gian. Trước đó cả hai gấp rút lên đường, đi sớm về khuya, phong trần mệt mỏi, mỗi đêm nghỉ ngơi đã toàn thân rệu rã. Mặc dù luôn ở bên nhau, cũng chẳng rảnh để làm chuyện khác.
Rồi một thảm kịch đã diễn ra vào ngày hôm nay.
–
Nơi đây là thành Bàn An.
Bàn An chính là vị trí giao giới Tần – Sở, trực thuộc nước Sở. Hai nước tiếp giáp nên muốn đến nước Lương thì cần phải đi xuyên qua lãnh thổ nước Sở.
Tuy là thành nhỏ nơi biên thuỳ nhưng lại giữ vị trí giao thông quan trọng nên thời điểm nào cũng tấp nập đông đúc. Từ khi công tử Liễm tới nước Tần làm con tin, hai nước tạm dừng xu thế giương cung bạt kiếm, biên giới mở cửa lại để trao đổi buôn bán, người trên đường nối liền không dứt.
Hai người vào thành, dừng chân tại một khách điếm vào buổi chiều muộn, gian phòng riêng đã kín chỗ nên phải dùng bữa tối dưới đại sảnh. Khách điếm nơi biên thuỳ vàng thau lẫn lộn, người đến kẻ đi, ngoại trừ thương nhân lui tới thì có không ít người trong giang hồ.
Vệ Liễm và Cơ Việt thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi bước qua cánh cửa. Gương mặt của Cơ Việt được tấm mặt nạ hồ ly che đi hơn nửa, tuy chỉ lộ ra đường nét cằm và hình dáng đôi môi nhưng vẫn có thể nhận thấy đây là một nam tử rất đẹp. Vệ Liễm thì khỏi nói, đứng ở đó tựa thần tiên hạ phàm, riêng gương mặt đã làm không biết bao nhiêu trái tim cô nương xao xuyến.
Nữ nhân chốn giang hồ chẳng câu nệ tiểu tiết, bạo dạn, dũng mãnh, chứ đâu dịu dàng kín đáo như thiên kim tiểu thư, không ít cô nương lập tức tính toán cơ hội tiếp cận hai nam tử này.
So với người bị che khuất nửa gương mặt thì phần lớn ánh mắt các nàng đổ dồn vào nam tử có dung mạo thần tiên trong trẻo kia.
Chẳng biết lang quân nhà ai hay vị thiếu hiệp nào, mà trời sinh đẹp đẽ như vậy.
Vệ Liễm làm ngơ trước những tầm mắt lửa nóng và lời xì xào bàn tán, y còn đang tận tình khuyên nhủ Cơ Việt đừng kén cá chọn canh.
Tính Cơ Việt kén ăn không phải do trời sinh, hắn sống trong lãnh cung tới khi lên tám tuổi, thức ăn vốn ít ỏi, nên đâu có soi mói như kẻ quyền quý. Sau khi xưng vương, bữa nào cũng cao lương mỹ vị, dĩ nhiên càng chẳng có chuyện chê bai.
Đây là bệnh tâm lý.
–
Năm Cơ Việt tròn mười lăm tuổi cũng là thời điểm vừa kết thúc một trận chiến, kết quả thắng thảm, nhưng người đời chỉ nhìn thấy chữ “thắng” chứ không thấy chữ “thảm”.
Trong trận chiến ác liệt đó, quân Tần bị mắc kẹt, lương thảo cạn kiệt. Các tướng sĩ đói bụng không còn cách nào khác, đành rưng rưng nước mắt cắt thịt của những người bạn cùng chiến đấu đã hi sinh, mới có thể sống sót qua ngày.
Cơ Việt là vua, dù chỉ dư lại miếng lương thực cuối cùng cũng được ưu tiên, nên hắn chưa đến mức phải ăn thịt người, mà ngày ngày gặm lương khô. Rồi một hôm nào đó, phó tướng mang thức ăn tới cho hắn, bảo là thịt lợn rừng các huynh đệ đi săn để dâng lên bệ hạ.
Thịt được rắc hành, tiêu, ớt và các loại gia vị; sắc, hương, vị đều đầy đủ. Cơ Việt ăn được một nửa thì thấy phó tướng bên cạnh lén lút gạt lệ, hắn bèn ép hỏi, rốt cục phó tướng mới nói ra sự thật.
Thì ra lương thực trong quân chẳng còn lấy một hạt, ngay cả bệ hạ cũng phải ăn thịt người mới có thể sống sót. Một tướng quân biết bệ hạ mềm lòng, tuyệt đối không thể tiếp thu được chuyện ăn thịt binh sĩ, bèn tự tay xẻo một miếng thịt đùi của mình, dặn đầu bếp cho thật nhiều gia vị nhằm át mùi, nói dối là thịt lợn rừng, tránh để bệ hạ nếm ra thịt người.
Cơ Việt biết được thì lập tức chạy ra sau lều nôn mửa đến tối tăm trời đất.
Trận chiến đó mặc dù giành thắng lợi, lại tạo thành bóng ma trong lòng Cơ Việt, một quãng thời gian rất dài hắn cứ thấy thịt liền phun. Sau mới dần khắc phục, nhưng vẫn hạn chế dùng hành, gừng, tỏi hay bất kỳ đồ gia vị nào, cũng chẳng thích thịt thà mà chỉ thích ăn đồ ngọt.
Vị tướng quân từng cắt thịt cho hắn, kề vai sát cánh cùng hắn nhiều năm, cuối cùng chết trong một trận chiến Tần – Sở.
Thời điểm Cơ Việt kể lại, thái độ tuy bình tĩnh, nhưng vẫn khiến Vệ Liễm đau lòng.
Y quyết định giúp Cơ Việt khắc phục chướng ngại tâm lý.
Món ngon trong thiên hạ nhiều như vậy, bữa nào cũng nhạt nhẽo vô vị, quá thảm, thật sự là quá thảm.
Hơn nữa cứ ăn như thế cũng không tốt cho sức khỏe.
–
Với nỗ lực không ngừng của Vệ Liễm, hiện giờ Cơ Việt đã bớt kén ăn hơn nhiều.
Nhưng vẫn còn.
Ví dụ như món cá băm hành đang đặt trên bàn lúc này, Cơ Việt không đụng tới dù chỉ một đũa, hắn ngại nhiều hành.
Hắn thà ăn bánh ngọt còn hơn.
“Nếm thử xem.” Vệ Liễm gắp miếng cá, cẩn thận róc hết xương rồi đặt vào bát Cơ Việt.
Hắn nhai bánh quế hoa, tiếng nói không rõ: “Đang ăn đây.”
Vệ Liễm chân thành nói: “Thật sự rất ngon mà.”
Cơ Việt nuốt bánh, rồi bảo: “Ta cũng thấy vậy, nếu nặn món bánh quế hoa này thành hình con thỏ thì còn ngon hơn nữa.”
Vệ Liễm: “…”
Hàiii, nước đổ đầu vịt.
“Ha ha.” Giọng nữ quyến rũ khúc khích vang lên, giữa không trung thoảng qua làn gió thơm. Một cô nương mĩ miều lộ bầu ng,ực, trang phục vô cùng táo bạo, không chút ngượng ngùng ngồi xuống bàn hai người, tay chống cằm, chớp mắt nhìn Vệ Liễm: “Lang quân à, đệ đệ của chàng thật là đáng yêu nha.”
Nàng đã chú ý tới hai nam tử này khi họ vừa bước chân qua cửa.
Nàng thích những mối tình ngắn ngủi chóng vánh cùng với nam tử đẹp, phong thái thần tiên hạ phàm như Vệ Liễm là loại hình nàng ưa nhất. Vốn tưởng hai người là bằng hữu, nhưng thấy nam tử áo trắng điềm đạm, vừa nhặt xương cá vừa dỗ dành người ăn cơm, lo lắng không biết làm thế nào, hẳn là đảm nhiệm vai trò huynh trưởng. Nam tử áo đỏ thì cứ ăn bánh quế hoa, lại đeo mặt nạ trẻ con như thế, e rằng chỉ là một thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh. Vì chỉ có trẻ con mới thích ăn đồ ngọt mà thôi.
Chắc chắn đây là huynh đệ.
Nàng chẳng có hứng thú với thiếu niên ngây ngô chưa mọc đủ lông.
Sau khi phân tích, nàng thành công đánh mất hứng thú với Cơ Việt, bắt đầu chuyên chú tiếp cận Vệ Liễm: “Thế nhưng, chàng lại càng đáng yêu hơn.”
Cơ Việt: “…”
Nữ nhân này làm cái quái gì thế?
Cơ đệ đệ tức giận đến mức không thèm ăn bánh quế hoa nữa.
Ngay trước mặt hắn, quyến rũ người của hắn, lẽ nào có lí đó?
Vẻ mặt Cơ Việt lạnh như băng, sát khí đằng đằng, nhưng đáng tiếc lại bị tấm mặt nạ che khuất, nữ nhân kia cứ hồn nhiên không phát hiện nguy hiểm đang cận kề, còn lôi kéo làm quen: “Ta tên Lâm Yên Nhi, không biết tôn tính đại danh của lang quân là gì?”
Nàng dựa sát vào, bộ ng.ực đầy đặn ép xuống cạnh bàn tạo thành một cái khe sâu.
Vệ Liễm tỉnh bơ: “Xin cô nương hãy tự trọng.”
“Ta không cần tự trọng.” Giọng Lâm Yên Nhi mềm mại: “Ta vừa trông thấy lang quân đã vô cùng ái mộ, muốn cùng lang quân vui vẻ một đêm…”
“Rắc!” Cơ Việt bẻ gãy đũa.
Lâm Yên Nhi liếc nhìn hắn, sóng mắt dập dờn: “Tiểu đệ đệ ngoan nào, đừng quấy rầy tình cảm giữa tỷ tỷ và ca ca ngươi.”
Tình cảm cái rắm!
Cơ Việt cười khẩy, đứng bật dậy, kéo tay Vệ Liễm, lạnh lùng: “Ta không phải là đệ đệ.”
Cặp môi mỏng giễu cợt cong lên: “Ta là phu quân của y.”
Sau đó hắn không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc tới ngây người của Lâm Yên Nhi, kéo Vệ Liễm lên lầu.
“Ôi chao, Cơ…” Vệ Liễm định bật thốt lên thì chợt nhớ ra cả thiên hạ đều biết tên họ Tần vương, chẳng ai dám đặt trùng tên, ở đây lại nhiều người, nên y lập tức im bặt.
Lâm Yên Nhi: “…”
Nàng bĩu môi.
Khỉ gió, hóa ra là một đôi đoạn tụ.
Thằng nhóc kia quá thô lỗ, nhất định nằm bên dưới. Hừ!
–
Vệ Liễm bị Cơ Việt túm vào phòng, hắn tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt khuynh thành, kế tiếp là nụ hôn áp đảo, bao trùm.
Sau đó Vệ Liễm bị nam tử đòi hỏi triệt để trong cơn ghen tuông.
“… Cơ Việt!”
“Xuỵt, hiệu quả cách âm nơi này không tốt.” Cơ Việt cụp mắt cười, thân thể cong như một nhành trúc nghiêng, hắn cúi người, vành tai tóc mai chạm nhau: “Tất nhiên, lớn tiếng cũng được, cho nữ nhân kia nghe thấy, để nàng biết em thuộc về ta.”
…
Xong xuôi, Vệ Liễm ôm chăn, rất tức giận, rất đáng thương, rất ấm ức: “…Đâu phải lỗi của ta.”
Quá oan uổng, nữ nhân kia tự chạy đến, mắc mớ gì tới y…
“Không phải lỗi của em.” Cơ Việt hôn y, cười nói: “Là ta muốn em.”
Vệ Liễm cầm gối ném tới.
“Huynh chính là đệ đệ.” Y cười lạnh.
Cơ Việt không chút liêm sỉ kêu lên: “Vâng ca ca, vừa rồi có thoải mái không, ca ca?”
Vệ Liễm: “…”
Người tới, mau mau thu phục con yêu quái này đi.
Vệ Liễm chẳng còn sức mà mắng hắn.
Cơ Việt ôm thanh niên mềm nhũn vào lòng, nghiêm túc nói: “Vệ Tiểu Liễm, ta không thích người khác thèm muốn em.”
“Thậm chí ta còn không thể nghĩ về điều đó.”
“Vừa nãy bao nhiêu người nhìn chằm chằm em như vậy, ta thật sự muốn móc hết con ngươi của bọn chúng ra.” Ánh mắt Cơ Việt tối tăm, thâm trầm và tàn nhẫn: “Ta rất không vui.”
Vệ Liễm lười biếng đáp: “Nhiều người nhìn ta như vậy, mà chỉ mình huynh có được ta. Thế cũng không vui hả?”
Ánh mắt tàn nhẫn của Cơ Việt trong tích tắc biến ngây dại: “…”
Vệ Liễm thực sự cao tay.
Nghĩ thế thì hình như cũng cảm thấy hơi vui vui.
“Vệ Tiểu Liễm, lúc nãy suýt chút nữa em đã gọi tên ta trước mặt bao nhiêu người.”
“Còn không phải tại huynh đột nhiên túm lấy ta à?” Vệ Liễm tỏ vẻ “Thế mà huynh còn mặt mũi nhắc tới”, “Ta chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi.”
“Sau này ở bên ngoài đừng gọi tên ta nữa.” Cơ Việt trầm ngâm: “Quá nguy hiểm.”
Rất nhiều người muốn lấy mạng hắn, nếu thân phận bại lộ thì một đường dễ dàng gặp phiền phức, mà họ đâu có thời gian để lãng phí.
“Thế thì gọi là gì?” Vệ Liễm suy nghĩ: “Vân Quy?”
Vân Quy là tên tự của Cơ Việt, lúc y nói ra thì cảm giác thật lạ lẫm, hình như lần đầu tiên y gọi vậy.
“Khắp thiên hạ đều biết Tần vương họ Cơ tên Việt tự là Vân Quy.” Cơ Việt thản nhiên chỉ ra.
“Vậy gọi bệ hạ…”
“… Em bị làm tới ngốc rồi sao?”
“Ca ca.”
“Nghe như loạn luân ấy.”
Vệ Liễm hệt người không xương tụt từ trên lồng n.gực Cơ Việt xuống, ậm ừ một tiếng, y nhắm mắt mệt mỏi bảo: “Nên ngủ thôi, đệ đệ.”
Cơ Việt lẳng lặng đưa tay xuống dưới.
Vệ Liễm tức khắc mở mắt, lộ vẻ khẩn khoản: “A Việt.”
“Đổi tên khác.” Cơ Việt quyết đoán từ chối: “Ta gọi em A Liễm, em kêu ta bệ hạ, đây chính là tiểu thuyết phong nguyệt cung đình; ta gọi em A Liễm, em kêu ta A Việt, đây chính là tiểu thuyết ái tình nông thôn.”
Quá lỗi thời.
Vệ Liễm: “…”
Cơ Việt không bị trúng nguyền rủa, hắn trúng độc đi, sao đột nhiên nhiều chuyện như vậy.
“Đừng quấy rầy nữa, ta buồn ngủ rồi.” Vệ Liễm trở mình, ôm lấy cổ đối phương, dịu dàng làm nũng, giọng nói vốn lạnh như băng tuyết giây phút này lại mang đến cho hắn bao nhiêu là mềm mại êm ái: “Phu quân.”
Cơ Việt sảng khoái: “Đúng, sau này cứ vậy mà gọi.”
Vệ Liễm: “…”
Ầm ĩ nửa ngày chính là vì điều này.
Cơ Việt quả thực có độc.