Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết - Chương 90: Trừng phạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết


Chương 90: Trừng phạt


Hai người nghỉ ngơi một đêm ở khách điếm, hôm sau xuống lầu giải quyết bữa sáng rồi lại gấp rút lên đường.

Còn sớm nên đại sảnh vắng tanh. Chưởng quầy gẩy bàn tính, tiểu nhị ngủ gà ngủ gật, khách nhân còn say sưa trong phòng.

Cơ Việt và Vệ Liễm đi xuống, chưởng quầy ngẩng đầu nhìn, chào hỏi: “Hai vị khách nhân dậy thật sớm.”

Cơ Việt ngồi xuống bên cạnh bàn: “Cho hai bát cháo, thêm bốn cái bánh bao.”

“Được.” Ông ta đập đập tiểu nhị: “Xuống gọi đầu bếp làm việc, hai bát cháo và bốn cái bánh bao.”

Tiểu nhị đang ngủ say, thình lình bị gõ tỉnh, vẻ mặt còn đờ đẫn: “A… vâng.”

Hắn dụi dụi đôi mắt lim dim, ra phía sau báo với nhà bếp.

Rất nhanh, cháo hoa và bánh bao nóng hôi hổi được bê lên, tiểu nhị mời: “Khách quan chậm rãi dùng”, sau đó đặt đồ ăn xuống.

Vệ Liễm cầm đũa chuẩn bị ăn, chưởng quầy cành cạch gẩy xong bàn tính, thở dài sườn sượt: “Hôm qua số vào lại chẳng bằng số ra, đầu năm nay buôn bán ế ẩm quá. Tiểu Đỗ, báo trước với ngươi, tiền công tháng này lại chậm thêm mấy ngày…”

Tiểu nhị “A” một tiếng, mặt ủ mày ê: “Chưởng quầy à, tiền công tháng trước của chúng ta đã giảm xuống hai văn rồi, ta còn nuôi mẹ già nữa, đâu thể chậm trễ được.”

Vệ Liễm nghe thấy, không khỏi lên tiếng hỏi dò: “Tối qua tại hạ thấy khách khứa trong đại sảnh rất náo nhiệt, tại sao chưởng quầy lại nói số vào chẳng bằng số ra?”

Chưởng quầy cười khổ: “Khách quan không phải người nước Sở đúng không?”

Vệ Liễm mỉm cười.

Y là công tử nước Sở, tới Tần chưa đến nửa năm, trở về chốn cũ, lại bị người ta cho là người nước khác.

Y hỏi: “Vì sao ngài biết?”

“Thời gian trước, nước Sở chúng ta và nước Tần xảy ra chiến tranh.” Chưởng quầy nói: “Đánh trận vốn hao tiền tốn của, nền kinh tế sa sút, nếu công tử Liễm không… Hàii, thì còn chưa biết khi nào mới được hưởng thái bình.”

Bỗng nhiên nghe người khác nhắc tới tên mình, vẻ mặt Vệ Liễm hơi đổi: “Sau đó thì sao?”

“Liễm công tử đến Tần, hai nước tạm ngừng chiến.” Chưởng quầy nói tới đây thì tức giận bất bình: “Nhưng bệ hạ không tính đến chuyện nghỉ ngơi dưỡng sức, lại còn vì Ngô cơ xây dựng cái gì mà Thuỷ tinh cung rồi Kim liên đài, làm cả tòa hoa sen bằng vàng ròng đặt trên mặt nước để Ngô cơ nhảy múa. Vừa đánh giặc xong, quốc khố trống rỗng, lấy đâu ra tiền? Thế là triều đình hạ lệnh tăng thuế lên tới năm mươi phần trăm… Là năm mươi phần trăm đó! Dân đen chúng ta thắt lưng buộc bụng mới sống qua ngày, ai mà gồng gánh nổi? Mấy tháng nay không ít nhà hàng đóng cửa, thương hiệu nhà ta đã tạo dựng cả trăm năm, truyền từ đời ông nội, hiện giờ cũng vất vả lao đao… Bệ hạ làm thế thật sự là… Àiii!”

Chưởng quầy trút ra một tràng khổ tâm chất chứa, khiến tiểu nhị hoảng sợ điên cuồng nháy mắt: “Chưởng quầy, đừng nói nữa!”

Bàn luận xằng bậy về bệ hạ, quan phủ biết được sẽ chém đầu!

Ngô cơ là thú vui mới của Sở vương, một cơ thiếp nhảy múa cực đẹp. Từ trước đến giờ, Sở vương cực kỳ phóng túng trước mỹ nhân, nhưng trong giai đoạn mấu chốt mà ông ta lại chẳng biết đúng mực như thế, vậy thì không phải phóng túng nữa mà là ngu xuẩn.

Sưu cao thuế nặng, tiếng oán than của dân chúng vang trời dậy đất, nhưng có chống đối cũng vô dụng, quan binh sẽ dùng vũ lực trấn áp ngay tức khắc.

Vệ Liễm nhíu mày, thuế má ở Tần là mười phần trăm, qua Sở đã tăng lên những năm mươi phần trăm, thật sự… quá cao.

Nước Sở còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn sẽ tự diệt vong.

Đến tột cùng phụ vương y đang nghĩ gì trong đầu.

“Ai nha.” Giọng nữ yểu điệu cất lên, làm người quen biết nàng sởn tóc gáy.

Lâm Yên Nhi mặc chiếc váy ngắn tím lịm, lộ bờ vai nhẵn mịn và cánh tay nuột nà tựa ngó sen. Nàng đặt bàn tay với bộ móng đỏ chót lên lan can, õng ẹo cơ thể như rắn nước, bước xuống từng bậc thang.

Dung mạo của nàng rất xinh đẹp, đúng là báu vật trời ban, tuổi chừng hai mươi lăm, dĩ nhiên so với thiếu nữ mười ba mười bốn thì vô cùng thành thục, gợi cảm.

Người bình thường mà nhìn thấy kiểu ăn mặc như này hẳn sẽ mắng to là bại hoại thuần phong mỹ tục, nhưng mà sắc đẹp có thể chấm m.út, ít nhất tối qua, tới một nửa ánh mắt của nam nhân trong đại sảnh đều dán lên người nàng.

Vệ Liễm lại chỉ có ý nghĩ duy nhất.

Xong đời, nàng mặc áo tím.

Nguyên nhân từ sở thích của Thái hậu mà Cơ Việt cực ghét màu tím. Mỗi khi hắn đối mặt với loại màu sắc này, giá trị kiên nhẫn sẽ giảm xuống thẳng tắp, giá trị phẫn nộ sẽ tăng lên gấp bội. Nếu Lâm Yên Nhi còn ngả ngớn trêu ghẹo, nói điều không nên, thì Cơ Việt có đánh nữ nhân hay không y không biết, y chỉ sợ hắn sẽ chuyển lửa giận thành dục vọ.ng mà trút xuống người mình.

Hiện giờ trong đại sảnh chỉ có hai vị khách là bọn họ, Lâm Yên Nhi không đến trêu ghẹo chắc là điều không thể.

Lâm Yên Nhi vừa trông thấy Vệ Liễm, mắt sáng ngời: “Lang quân dậy sớm thật đấy, hai chúng ta quả là có duyên, không để ý chuyện ta ngồi ở đây chứ?”

Miệng tuy nói thế, nhưng nàng vẫn tự nhiên đặt mông xuống.

Nàng đã dừng ý đồ tiếp cận Vệ Liễm, loại nam nhân nào nàng muốn mà chẳng được, tội gì phải bám lấy một kẻ đoạn tụ. Trái lại, đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy một đôi đoạn tụ đang sống sờ sờ trước mắt, nàng rất hiếu kỳ.

Ánh mắt nàng lấp lánh, chớp tắt một luồng hơi thở hóng trò hay.

Thanh niên áo trắng kia chưa lên tiếng, nam tử áo đỏ đeo mặt nạ đã lạnh lùng bảo: “Để ý.”

Lâm Yên Nhi cười tít mắt: “Tiểu đệ đệ đừng nóng giận mà, tỷ tỷ không có đoạt nam nhân với ngươi.”

Nam tử áo đỏ: “Hôm qua cô đâu có nói như vậy.”

Vệ Liễm cảm thấy quái lạ, liếc mắt nhìn Cơ Việt.

Hắn có phát hiện hắn đã rất tự nhiên tiếp nhận thân phận tiểu đệ đệ hay không?

“Đêm qua chắc hai vị vui vẻ lắm nhỉ?” Thân là hái hoa tặc phiên bản nữ, Lâm Yên Nhi từ trước đến giờ không có khái niệm về tiết tháo, đã tò mò thì phải hỏi cho rõ ràng: “Tiểu đệ đệ không thoải mái à? Công phu của vị lang quân này trên giường thế nào? Một đêm làm mấy lần?”

Sự nhẫn nại của Cơ Việt nhanh chóng biến mất, hắn gằn từng câu từng chữ: “Liên, quan, gì, tới, cô?”

“Vị chua thật nồng nha.” Lâm Yên Nhi ra dáng phẩy phẩy tay trước mũi: “Người ta chỉ hiếu kỳ thôi mà, ta chưa thấy đoạn tụ sống sờ sờ ngay trước mắt bao giờ.”

Vệ Liễm hỏi: “Vậy cô nương đã gặp đoạn tụ chết à?”

Lâm Yên Nhi cười ngặt nghẽo: “Lang quân quả là thú vị, đương nhiên ta chỉ mới đọc trong sách thôi.”

Vệ Liễm thế mà trò chuyện với nàng: “Cô nương đọc loại sách kia làm gì?”

Lâm Yên Nhi ra vẻ thần bí khó lường: “Ngươi không hiểu đâu.”

Ngươi không hiểu ngày ngày gặm những mối tình thần tiên vui sướng đến nhường nào đâu.

Mà đôi trước mắt này thật dễ thương, “tiên hạ phàm” ôn nhu công x ngạo kiều xù lông thụ…

Tầm mắt chăm chú của Lâm Yên Nhi khiến Vệ Liễm nổi da gà, nhưng y vẫn tiếp tục hỏi: “Mùi hương trên người cô nương rất thơm, không biết…” cô nương dùng loại hương liệu nào?

Chưa kịp hỏi tiếp, Cơ Việt đã đặt đũa xuống, sắc mặt không đổi.

Quanh thân tản ra hơi lạnh doạ người.

Vệ Liễm không hề nghi ngờ đây là bầu không khí Cơ Việt chuẩn bị lật bàn bỏ đi.

Hay ác liệt hơn, đây là bầu không khí Cơ Việt chuẩn bị giết người.

Y lặng yên nuốt câu hỏi xuống, thì thầm: “Đừng nóng.”

Hắn cười giễu cợt: “Ha.”

Y kéo kéo tay áo hắn, vành tai ửng đỏ: “Phu quân…”

Da mặt y mỏng, phải nỗ lực hết sức mới gọi được một tiếng như thế.

Ở trước mặt người ngoài mà làm vậy quả thực vô cùng xấu hổ!

Cơ Việt nghe thấy thì ngẩn ra, liếc mắt nhìn thanh niên đang cúi đầu ngượng ngùng, tích tụ trong lòng được quét đi sạch sẽ, tinh thần trở nên sảng khoái.

“Buổi tối sẽ trừng phạt em.” Cơ Việt cố ý tuyên thệ chủ quyền ngay trước mặt Lâm Yên Nhi.

“Đi thôi.” Hắn đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi khách điếm.

Vệ Liễm vội vã thu dọn hành lý rồi đuổi theo.

Để lại một mình Lâm Yên Nhi với vẻ mặt đờ đẫn, hoang mang.

Trong vòng hai ngày, nàng đã sợ ngây người tới hai lần.

Lần thứ nhất nàng khiếp sợ vì hai người kia là một đôi.

Lần thứ hai nàng khiếp sợ vì mình ghép ngược.

… Thanh niên áo trắng “tiên hạ phàm” lạnh lùng kia thế mà thẹn thùng gọi tiểu đệ đệ áo đỏ xù lông dễ nổi nóng là phu quân???

Tiểu đệ đệ còn nói đêm nay sẽ trừng phạt y???

Trời đất ơi, thế mà là niên hạ công.

Có chút kíc.h thích.

Cơ Việt sải bước rất nhanh, Vệ Liễm vừa gói gọn bọc hành lý vừa đuổi theo phía sau: “Huynh chờ chút!”

Hắn cụp mắt, dừng bước.

Y bước tới trước mặt hắn, oán trách: “Đi nhanh như vậy làm gì?”

“Ta không đi nhanh thì chẳng lẽ ngồi xem hai người trò chuyện vui vẻ à?” Cơ Việt lạnh lùng đáp.

Vệ Liễm khựng lại, bất đắc dĩ bảo: “Chẳng qua vì ta cảm thấy… nàng và Mạch Nhĩ Na có điểm tương đồng.”

Cơ Việt thản nhiên bảo: “Ngủ với vô số người sao?”

“Không phải.” Vệ Liễm lắc đầu: “Là mùi hương trên người nàng.”

Giống Mạch Nhĩ Na như đúc.

Còn có một thân trang phục kia, đại khái nữ tử giang hồ ở Trung Nguyên không ăn mặc bạo dạn như thế, mà nước Lương thì ngược lại, dân phong cởi mở, nữ tử rất yêu thích khoe da khoe thịt.

Chuyến này họ đi tìm kẻ hạ lời nguyền, mà manh mối duy nhất chính là Mạch Nhĩ Na, Vệ Liễm lấy được Hoàn Hồn đan từ trên người nàng, nên y sẽ lưu ý tất cả những manh mối liên quan.

Suy cho cùng, vẫn là vì Cơ Việt.

“Nước Lương sản xuất nhiều hương liệu, có trao đổi buôn bán với các quốc gia khác.” Vẻ mặt Cơ Việt hơi giãn ra: “Mùi hương giống nhau cũng đâu có gì lạ.”

Vệ Liễm nói: “Nhưng trước đó nước Lương tiến cống một ngàn loại hương liệu, ta đã ngửi qua từng loại, không một loại nào có mùi này hết.”

Cơ Việt nhìn y chăm chú, vẻ mặt kỳ lạ.

Vệ Liễm ngước mắt: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cơ Việt chần chờ bảo: “Chỉ là cảm thấy khứu giác và trí nhớ của em rất đáng nể.”

Thật ra hắn đang nghĩ, phải nhàm chán tới mức nào mới có thể mang một ngàn loại hương liệu ra mà ngửi thử từng loại.

Xem ra thời điểm hắn bận rộn chính sự vẫn bỏ mặc A Liễm, sau này cần phải dành nhiều thời gian cho em ấy hơn.

Vệ Liễm: “…Cám ơn đã khen ngợi.”

“Cho nên…” Cơ Việt cụp mắt, thái độ không vui lắm: “…chúng ta phải quay lại tìm nàng à?”

Vệ Liễm hỏi: “Huynh có giận không?”

Cơ Việt nhìn y: “Ta không bao giờ giận em.”

“Thế nhưng huynh sẽ hờn dỗi một mình.” Vệ Liễm quá hiểu hắn.

Cơ Việt quay đi: “…Hừ.”

Vệ Liễm cười hỏi: “Buổi tối còn muốn trừng phạt ta không?”

Cơ Việt vẫn quay đầu ra chỗ khác: “Tất nhiên là muốn.”

Trên thực tế, hắn chẳng làm gì được Vệ Liễm.

Ngoại trừ khoảng thời gian mất kiểm soát trước khi tới Giang Châu thì Cơ Việt đều đối xử với Vệ Liễm rất dịu dàng, kể cả trên giường hay dưới giường. Cũng có lúc hắn muốn trừng phạt y một chút, nhưng chỉ cần y đỏ mắt làm nũng, hắn sẽ đầu hàng ngay.

Đại khái hắn không nhẫn tâm được, thậm chí thời điểm tình cảm dâng trào, Vệ Liễm quấn lấy hắn đòi thêm lần nữa, hắn lại lo lắng cho sức khỏe của y mà chạy đi ngâm nước lạnh.

Vứt lại thanh niên với vẻ mặt không thể tin nổi, tức giận muốn mắng chửi người, thì tâm trạng của hắn lại ấm áp vui vẻ, vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Vệ Liễm chưa từng thấy ai đối xử với mình dịu dàng hơn Cơ Việt.

Y gần như không hề sợ hãi người trước mặt này.

Cho nên, y bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì hắn.

Vệ Liễm khẽ cười, nghiêng người qua, thì thầm vào tai Cơ Việt.

Hắn khiếp sợ quay đầu lại.

Bờ môi dưới tấm mặt nạ hơi mím, nhưng không giấu được sắc mặt và vành tai đỏ tưng bừng trong tích tắc.

A Liễm thật là…

Y từng thì thầm với hắn rất nhiều, nhưng chưa bao giờ khiến đầu óc hắn nổ tung như câu nói vừa rồi.

Y nói…

“Định trừng phạt ta thế nào?”

“Hôn nhẹ Cơ Tiểu Việt có đủ hay không?”

___o0o___

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN