Đồ Mi gật đầu: “Trừ khi nguyền rủa bằng chính sinh mạng, còn không trên nguyên tắc, tất cả chú thuật sẽ được hóa giải sau khi bà ta chết.”
A Tư Lan im lặng chốc lát, rồi dường như hạ quyết tâm: “Vậy để ta, chỉ cần Mạch Nhĩ Na thoát khỏi khống chế, ta không sợ chết.”
Đồ Mi lắc đầu: “Để ta làm.”
Tiêu Văn định lên tiếng ngăn cản, Đồ Mi cụp mắt nói: “Ngươi đừng lo, ta không phải A Y Đại Á, ta giết bà ta thì lời nguyền rủa chỉ ứng nghiệm lên một mình ta thôi.”
“Muốn một nhân cách biến mất thực ra rất dễ.” Đồ Mi khẽ mỉm cười: “Ta sinh ra để bảo vệ A Y Đại Á, trước đây nàng chưa đủ mạnh nên ta phải ở lại trông coi nàng. Sau này có ngươi bảo vệ, mối thù lớn đã báo, ta cũng yên tâm rồi. Để ta ra tay đi.”
Nàng tự nguyện biến mất.
Tiêu Văn lắc đầu: “Đối với Yên Nhi… không, đối với A Y Đại Á mà nói cô nhất định rất quan trọng, là người thân lớn lên cùng nàng, cô biến mất, nàng ấy sẽ rất khó vượt qua. Hãy để ta đi!”
Đồ Mi từ chối: “Ngươi chết A Y Đại Á càng khổ sở hơn, cứ để ta.”
Tiêu Văn: “Không, để ta!”
A Tư Lan: “Nên để ta thì hơn…”
Vệ Liễm và Cơ Việt yên lặng đứng bên chứng kiến một màn quên mình khiến đất trời cảm động.
Thấy ba người giằng co căng thẳng mãi, rốt cuộc Vệ Liễm cũng lên tiếng: “…Các ngươi không thể tìm một tên tử tù tới giết bà ta à?”
Ai bảo nhất định phải lựa chọn một trong ba các ngươi?
Đồ Mi: “…”
Tiêu Văn: “…”
A Tư Lan: “…”
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Tiêu Văn cười gượng: “Ha ha, nghe rất có lý.” Họ quan tâm quá nên loạn.
A Tư Lan lập tức bảo: “Ta tới nhà giam mang tử tù về.”
Hắn xoay người rời khỏi mật thất.
–
Căn phòng phút chốc yên ắng.
Tiêu Văn nhìn Đồ Mi nửa ngày, muốn nói lại thôi.
Đồ Mi liếc hắn: “Có chuyện thì cứ nói.”
Tiêu Văn rụt rè hỏi: “Tỷ tỷ, ta có thể gặp A Y Đại Á không?”
Đồ Mi hừ lạnh: “Ai là tỷ tỷ của ngươi? Đừng nhận bừa.”
Tuy nói thế nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, không động đậy hồi lâu.
Trực tiếp quan sát hiện trường chuyển đổi nhân cách, Tiêu Văn thì hồi hộp còn Cơ Việt và Vệ Liễm lại cảm thấy mới mẻ.
Quốc Vu bị ném vào một góc không ai ngó ngàng, vẻ mặt khó lường.
Lát sau, “Đồ Mi” mở mắt ra.
Nàng có đôi mắt đẹp trời sinh, lúc là Lâm Yên Nhi thì gợi cảm quyến rũ, đến phiên Đồ Mi lại lành lạnh mát mẻ, còn bây giờ ôn hòa trong suốt, thuần khiết lấp lánh.
Ban đầu đáy mắt nàng mờ mịt, không rõ hoàn cảnh, đến khi nhìn thấy người trước mặt là ai thì mừng rỡ nhào tới: “A Tiêu!”
Không kịp chuẩn bị được cô nương yêu dấu đột ngột nhào vào lấp đầy cõi lòng trống vắng, Tiêu Văn luống cuống tay chân đỡ lấy, khẩn trương tới mức lắp bắp: “A, A Y Đại Á…”
Hắn yêu nàng bảy năm, rốt cuộc mới biết tên thật của nàng.
Vệ Liễm không quấy rầy cặp tình nhân đang trút bầu tâm sự, y bước tới góc phòng, từ trên cao nhìn xuống Quốc Vu, đưa ra lời xác nhận cuối cùng: “Nguyền rủa trên người hắn là do bà hạ có phải không?”
Quốc Vu lạnh lùng nhìn y.
“Hẳn là không sai.” Vệ Liễm khẽ gật đầu, tiện tay móc ra một con dao găm: “Ta hỏi bà mấy vấn đề – ta biết bây giờ bà không nói được, thế nên bà chỉ cần gật hoặc lắc đầu.”
Quốc Vu cười lạnh, quay sang chỗ khác, dĩ nhiên chẳng chịu phối hợp.
“A!” vừa mới có ý nghĩ này, Vệ Liễm không chút nể nang đâm một nhát vào chân trái bà ta.
Quốc Vu biến sắc, đau vã mồ hôi lạnh.
“Không nói cũng được.” Vệ Liễm cười nói thản nhiên: “Ta từng học y thuật, bảo đảm có thể chẻ thành một khung xương mà bà vẫn còn sống sờ sờ, bà nghĩ cho kỹ đi.”
“Chắc bà không muốn biến thành một bộ xương mỹ nữ đâu nhỉ?” Vệ Liễm cúi đầu thưởng thức con dao găm: “Dáng vẻ kia rất xấu.”
Từ “xấu” đã chọc trúng vào nhược điểm của Quốc Vu.
Bà ta không sợ đau, bà ta có thể chịu đựng nỗi đau thay da đổi thịt bởi sắc đẹp và tuổi trẻ nhưng bà ta không thể chịu đựng được việc mình biến dạng.
Vệ Liễm thấy người bà ta cứng ngắc thì biết được nhược điểm.
Đối với nữ nhân này, trả thù bằng muôn vàn hình phạt tàn khốc cũng không thống khổ bằng huỷ hoại nhan sắc.
“Vấn đề thứ nhất.” Vệ Liễm dí sát lưỡi dao lạnh như băng vào gương mặt bà ta: “Lời nguyền ở Giang Châu là do bà hạ?”
“Ta không thích nói dối.” Vệ Liễm thì thầm: “Hiểu chưa?”
Quốc Vu cứng ngắc hồi lâu, khẽ gật đầu.
“Rất tốt.” Vệ Liễm dịch lưỡi dao găm ra một chút: “Vấn đề thứ hai, ai khiến bà làm vậy? Một, Lương vương. Hai, chính là bà. Ba, người khác. Chọn đáp án nào thì chớp mắt bằng ấy lần.”
Tròng mắt Quốc Vu hơi chuyển động, mắt chớp ba lần.
Mặt Vệ Liễm không đổi, lưỡi dao đâm vào đùi phải bà ta.
“Ta đã bảo đừng nói dối.” Vệ Liễm lạnh nhạt.
Mí mắt Quốc Vu run lên, lần này chỉ chớp một cái.
Giữa bà ta và Lương vương là mối quan hệ hợp tác, cả hai đã nhất trí, bà ta giúp Lương vương đối phó nhà Tần hùng mạnh, còn Lương vương cung cấp số lượng lớn tài nguyên hỗ trợ bà ta duy trì tuổi xuân vĩnh viễn.
Muốn lưu giữ dung mạo mãi mãi đâu phải chuyện dễ dàng. Sinh khí một đôi nam nữ chỉ có thể trợ giúp bà ta trì hoãn quá trình già yếu, duy trì dung mạo bản thân mới là một công trình vĩ đại.
Lương vương là kẻ duy nhất biết bí mật của bà ta, cũng biết bà ta chẳng phải sứ giả của thần mà chỉ là một nữ nhân bởi vì nhan sắc không từ thủ đoạn. Nhưng thế thì sao? Năng lực của bà ta có thể trợ giúp đối phương, vậy đối phương nhất định sẽ tạo điều kiện giúp đỡ bà ta.
Tương tự, Lương vương cũng nắm giữ nhược điểm trí mạng của bà ta.
Thế nên Quốc Vu mới lựa chọn nói dối, bà ta và Lương vương coi như cùng đứng trên một chiếc thuyền, quyền lợi gắn bó mật thiết theo nhu cầu đôi bên.
Đáng tiếc lời nói dối không lừa gạt nổi đôi mắt của Vệ Liễm, trái lại bởi vì thế mà bà ta vô tình tiết lộ cho y biết: Lương vương cũng là một manh mối.
“Vấn đề thứ ba.” Vệ Liễm tiếp tục hỏi: “Bà biết Ôn Hành không?”
Trán Quốc Vu trượt xuống giọt mồ hôi lạnh.
Đáy lòng bà ta trào dâng nỗi hoang mang tột độ.
Căn bản thanh niên này không cần dò hỏi vấn đề nào hết… y đã suy luận ra tất cả câu trả lời chính xác và bước cuối cùng là xác nhận với bà ta mà thôi.
Quốc Vu khó khăn gật đầu.
Thái tử nước Hạ kia đúng là tên đầu sỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nước Hạ còn lại đúng một toà vương đô, trong mắt tất cả mọi người chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Ôn Hành đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi, kéo thiên hạ cùng đắm chìm trong bể khổ. Hắn vốn là một tên điên, trợ giúp người khác không cần mục đích mà chỉ vì bản thân cảm thấy thú vị.
Mọi chuyện hắn làm không phải vì nước Hạ, đơn giản là hắn… ác độc.
Vệ Liễm lạnh lùng: “Trì Diêm là bà đưa cho hắn, pho tượng rồng vàng cũng do hắn mang đi.”
Trì Diêm là chất độc ở xứ Lương mà không phải bất cứ người Lương nào cũng có. Một khi liên hệ Ôn Hành với Quốc Vu, rất dễ đoán ra Ôn Hành đóng vai trò gì trong sự kiện ôn dịch – chính là nam nhân đeo mặt nạ đưa pho tượng rồng vàng cho Trương Húc Văn.
Quốc Vu lập tức gật đầu, chỉ muốn Vệ Liễm bỏ con dao găm ra khỏi gương mặt xinh đẹp của mình.
Nhưng oán độc trong mắt không tài nào che giấu được.
Tới mức Vệ Liễm muốn khoét con mắt đó ra.
Có điều nghĩ một chút vẫn thôi.
Lưu luyến cuộc sống lâu dài như thế, không bằng để bà ta tận mắt chứng kiến cái chết của chính mình.
Vệ Liễm đã hỏi xong mấy điều cần biết, y lau chùi dao găm sạch sẽ rồi nhét vào bao đựng.
Lúc quay người lại thì thấy Tiêu Văn và A Y Đại Á đang hoảng sợ nhìn mình.
Vệ Liễm lộ ra nụ cười nhã nhặn: “Có chuyện gì sao?”
Tiêu Văn và A Y Đại Á đồng loạt lắc đầu.
Phản ứng này cứ như là họ chưa giết người bao giờ vậy.
Cơ Việt bước tới, khẽ nắm lấy tay y: “Ngoan, đừng tức giận, không đáng.”
Vệ Liễm bảo: “Ta đâu có tức giận.”
Cơ Việt kéo kéo khóe miệng đang trĩu xuống của y: “Ta cũng không thích người khác nói dối mình.”
Vệ Liễm ngước mắt: “Vậy huynh cũng đâm ta một nhát đi?”
Cơ Việt lắc đầu: “Không, ta sẽ hôn em ngay trước mặt bọn họ.”
… Huynh được lắm!
Vệ Liễm chưa tới mức nổi giận.
Tiêu Văn cẩn thận hỏi: “Bà ta cũng có thù với các ngươi à?”
Trước đó hắn chỉ quan tâm tới A Y Đại Á, không để ý động tĩnh bên này, chờ tới lúc phản ứng lại thì phát hiện sự việc tựa hồ trở nên hơi kh.ủng bố…
Đồng hành cả đoạn đường, Ngụy huynh là người cực kỳ ôn hòa, phải bức đến mức nào thì y mới ra tay tàn độc như vậy.
Vệ Liễm cụp mắt: “Thù sâu như biển.”
Giang Châu mấy trăm mạng, Cơ Việt bị nguyền rủa, y không băm thây bà ta thành trăm ngàn mảnh đã được coi là nhân từ.
Tiêu Văn hỏi: “Bà ta diệt sư môn của ngươi à?”
Cô nương nói: “Bà ta ngủ với nam nhân của ngươi à?”
Tiêu Văn lập tức đẩy người trong lồng n.gực ra: “Cô là ai?”
Lâm Yên Nhi lườm hắn: “Giả bộ không quen biết nhau à? Chờ đã… đây là đâu?”
Tiêu Văn cảm thấy phiền muộn.
Chứng phân ly của A Y Đại Á đúng là vấn đề rất nghiêm trọng… cuộc đời vốn ngắn ngủi, lại còn phải chia thành ba phần.
“A, là mụ ta…” Lâm Yên Nhi trông thấy Quốc Vu chật vật dưới nền đất, ánh mắt biến đổi: “Giỏi lắm mụ phù thủy, bà cô này đang tìm giết mụ đây, ai trong các ngươi đã trói bà ta lại thế? Cảm tạ nhé!”
Nàng rút roi bên hông, vừa định ra tay trút giận thì cửa mật thất lại mở ra, A Tư Lan dẫn một gã tử tù bịt kín đầu đi vào.
Lâm Yên Nhi khựng lại, chưa rõ tình hình.
A Tư Lan đưa gã tới trước mặt Quốc Vu, nhét vào tay gã một thanh đao rồi bảo: “Tiến về phía trước một bước, tội chết của ngươi sẽ được miễn.”
Với khoảng cách này thì một con khỉ cầm đao cũng có thể lấy mạng người.
Gã tử tù cầm vũ khí, vui mừng hỏi: “Có thật không?”
Vì tội giết người nên gã mới biến thành tử tù, đương nhiên sẽ không e ngại gì hết, thậm chí còn vì bản thân có cơ hội sống sót mà phấn chấn.
“Thật.” A Tư Lan đáp.
Miễn án tử hình, còn sau đó có bị nguyền rủa mà đột tử ở đầu đường hay không thì hắn chịu, chả biết được.
Kẻ ác tự có kẻ ác trị.
Nhưng rất kỳ lạ, Quốc Vu chẳng hề hoảng sợ khi thấy thanh đao nhắm thẳng vào mình.
Tử tù cầm đao chém xuống không chút nương nay, nhưng lưỡi dao cách bà ta chừng một tấc thì dừng lại, hệt như đụng trúng mặt tường trong suốt, không mảy may nhúc nhích.
Tử tù chẳng tin có quỷ, múa đao chém thêm lần nữa, nhưng vẫn không thể làm tổn thương bà ta.
A Tư Lan nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”
Miệng bịt kín, tay trói chặt, đáng lẽ bà ta không niệm thần chú được mới phải.
Nụ cười của Quốc Vu chậm rãi mở rộng.
Bà ta ham sống sợ chết, sao không chuẩn bị gì chứ?
Bà ta có thể duy trì vẻ đẹp lại sống lâu như thế là mượn số mệnh từ trời, quá trình vay mượn chắc chắn đã tạo ra rất nhiều tội lỗi, thậm chí lấy đi toàn bộ vận nước xứ Lương, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp – thế nên coi như bà ta cũng có một nửa kẻ mang số mệnh hơn người.
Chỉ nhân tài mang số mệnh hùng mạnh tương tự mới có thể áp chế số mệnh và giết được bà ta. Tử tù vốn là kẻ tôm tép số mệnh đã cạn, sao xứng đáng làm tổn thương bà ta.
Đây là lý do tại sao Quốc Vu không hề sợ hãi.
Chú thuật thuộc lĩnh vực huyền diệu uyên thâm, cần chú ý tạo hóa của trời đất, nếu không có, vậy thì dùng nghiệp chướng để đổi lấy.
Về phương diện này thì bà ta tuyệt đối là cao thủ số một.
Tiêu Văn buồn bực gãi đầu: “Sao vẫn không giết được chứ!”
Vệ Liễm vô cảm nhìn bà ta, gương mặt ôn hòa dần phai nhạt, lạnh lùng, u ám.
Kỳ hạn ba tháng, mắt thấy đã đi tới bước cuối cùng, thế mà lại gặp miếng xương cứng khó nhằn Quốc Vu này.
… Muốn chung sống yên ổn cùng Cơ Việt khó vậy sao?
Sức chịu đựng của y sắp đến giới hạn.
Thanh niên trầm mặc làm Cơ Việt chú ý, hắn lo lắng y nổi giận, bèn động viên: “Sẽ có cách thôi.”
Vệ Liễm bình tĩnh gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Văn hỏi: “Ơ, ngươi định đi đâu?” Bên ngoài đang lùng sục thích khách khắp nơi đó.
Vệ Liễm cầm dao găm, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.
“Đi hỏi Lương vương một chút.”
Tiêu Văn ngẩn người, nhìn Cơ Việt: “Ngươi cứ để mặc y quậy phá vậy hả?”
Đó là vua của một nước đấy! Định làm gì thế? Một người một ngựa mà muốn đánh giết tận vào sào huyệt người ta à?
Cơ Việt đuổi theo, không quay đầu lại: “Ta quậy phá cùng y.”
Ai mới là vua của một nước đây.
Tiêu Văn: “???”
Đôi sư huynh sư đệ này có phải quá mức phách lối rồi không?