“Cái gì?” Sắc mặt Gia Luật Đan thay đổi rõ rệt: “Bộ Lục Cô Thương chết rồi ư?”
Bộ Lục Cô Thương là Đại tướng quân nước Lỗ, cao lớn, dũng mãnh lại thiện chiến, “Một người giữ cửa ải, vạn người không thể qua”, được coi là trụ cột nước Lỗ.
Nhưng sao trụ cột lại đột nhiên bị gãy?
Phen này nước Lỗ coi như sụp nửa bầu trời. Nhà Tần vốn là kẻ địch hùng mạnh, vậy nên thừa dịp Tần vương vắng mặt, ba nước bèn hợp lực tấn công. Ban đầu cũng chiếm được lợi thế, nhưng khi Tần vương ngự giá thân chinh thì nhuệ khí quân Tần dâng trào, ba nước vốn trội hơn trong nháy mắt bị xoay chuyển thành thế hòa.
Tuy nhiên rơi vào thế hoà vẫn chưa phải là tình huống xấu nhất, bởi sau đó còn tệ hơn. Quân Sở dùng phải bản đồ bày bố trận giả mạo, đua nhau tặng đầu cho người, mười vạn đại quân bị mắc kẹt trong núi Yến Quan, trực tiếp đầu hàng kẻ địch.
Sở vỡ trận, tức khắc áp lực đè nặng lên vai Lỗ và Yến. Nước Yến chẳng qua chỉ là một đất nước nhỏ bé nằm giữa biển, chẳng thể trông cậy vào đám tướng tôm lính cua, chủ yếu gánh chịu áp lực vẫn là nước Lỗ.
Gia Luật Đan tức giận định chất vấn Sở vương xem ông ta lên cơn điên gì, ai biết còn chưa viết thư thì đã nhận được tin tức, nước Sở đổi trời, Sở vương bị lật đổ, hiện tại cầm quyền chính là công tử Liễm – kẻ mà hắn nhìn thấy trong buổi yến tiệc tại nước Tần.
Gia Luật Đan: “…”
Làm đi, cứ việc thay người. Chỉ cần vẫn tiếp tục liên minh chống lại nhà Tần thì Sở vương là ai nào có quan trọng.
Vị công tử Liễm kia có thể chạy thoát khỏi Tần mà trở về Sở rồi thành công soán ngôi, thì hẳn bản lĩnh tiến bộ không ít so với tên oắt con vô dụng trước đó. Y lại từng là nam sủng của Tần vương, mà đã mang tiếng nam nhân thì sao chịu được nỗi sỉ nhục như thế, mong rằng y căm hận Tần vương thấu xương, quyết tâm cùng hợp tác đối phó nhà Tần.
Gia Luật Đan tưởng tượng rất lạc quan.
Nhưng sự thực là sau khi công tử Liễm lên ngôi thì cấp tốc tiến hành một loạt chính sách cải cách, mọi việc làm đến nơi đến chốn trừ chuyện lên kế hoạch xuất binh đánh Tần.
Ba nước liên minh trên danh nghĩa hiện giờ chỉ còn là chiến trường của Yến và Lỗ.
Gia Luật Đan tức hộc máu.
Nếu hắn biết tân vương nước Sở căn bản không những chẳng có ý định chống cự Tần vương mà còn chắp tay dâng giang sơn cho người thì e rằng sẽ tức chết ngay tại chỗ.
Trước tình thế này hai quân đều có ý định rút lui, bởi vì tự cảm thấy chẳng đủ sức chống lại nhà Tần. Tuy nhiên chiến tranh vừa mới mở màn, không thể không kiên trì đánh tiếp cho tới khi phân ra thắng bại mới thôi.
Nửa ngày Gia Luật Đan tự thôi miên bản thân, thành công thuyết phục mình – còn chưa tới bước đường cùng, trận này vẫn có thể đánh được.
Hắn vừa nghĩ thế thì sau một khắc người ở bên ngoài cung điện mang báo cáo từ tiền tuyến trở về – Đại tướng quân đã chết.
Gia Luật Đan: “…”
Tốt thôi.
Đánh gì nữa.
Đầu hàng đi.
Hắn hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại: “Đại tướng quân chết trận ư?” Đó là Chiến Thần nước Lỗ, ai có thể giết được hắn cơ chứ? Tần vương tự mình ra tay sao?
Binh sĩ sợ hãi nói: “Không phải, Đại tướng quân bị… bị người ám sát.”
Mí mắt của hắn sắp rách ra: “Thích khách đâu? Đã tìm được chưa?”
Binh sĩ càng sợ hãi: “Còn chưa thấy… Quân y đã kiểm tra, Đại tướng quân trúng độc bỏ mình, khó lòng phòng bị.” Nhìn ánh mắt Vương tử điện hạ như sắp chuẩn bị ăn thịt người, hắn vội vã bổ sung: “Nhưng mà có manh mối, chất độc kia xuất xứ từ nước Lương!”
“Nước Lương đã diệt vong rồi thì mắc mớ gì!” Gia Luật Đan tức giận không để đâu cho hết: “Đi thăm dò ngay, dù nghiêng trời lệch đất cũng phải tìm cho ra thích khách, ta muốn đem ngàn đao bầm thây hắn!”
“Dạ!”
Binh sĩ lui, Gia Luật Đan khó thở tức ngực, cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, hắn ngã phịch xuống tấm thảm da hổ mềm trải trên giường.
Xong, hoàn toàn xong rồi.
Việc đã đến nước này, hắn thực sự không nhìn thấy một chút tia sáng thắng lợi nào.
Trên con đường nhỏ hẹp quanh co ở khu vực ngoại thành.
Tiêu Văn nhìn chú bồ câu đưa thư bay đi rồi cúi đầu đọc tin tức: “Ám Ảnh các truyền tin về, nhiệm vụ bên nước Yến đã hoàn thành.”
A Y Đại Á thán phục: “Ồ, thật là giỏi.”
Tiêu Văn không nhịn được cười: “Nàng mới giỏi nhất.”
Ai cũng không tưởng tượng nổi cô nương có nụ cười hồn nhiên này chính là thủ phạm giết Đại tướng quân bằng thuốc độc.
Trước đó Vệ Liễm giao cho họ ba chuyện, chính là tên của ba người để họ giải quyết.
Tiêu Văn vừa nghe xong thì hít một luồng khí lạnh, bởi hắn ý thức được đây là chuyện trọng đại.
Giết ba người, sắp xếp lại cục diện thiên hạ.
Ám Ảnh các là tổ chức sát thủ, Đồ Mi và La Sát chiếm vị trí số một số hai trong bảng xếp hạng, giết người chính là nghề cũ.
Bản thân A Y Đại Á độc thuật cao siêu lại kế thừa võ công của Đồ Mi, nàng và Tiêu Văn gi.ết ch.ết Đại tướng quân nước Lỗ không phải là không thể. Tuy nhiên vẫn coi như liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm tới tính mạng, bởi bắt tay làm so với nói suông khó khăn hơn nhiều.
Hai mục tiêu bên nước Yến thì độ khó thấp hơn một chút, Tiêu Văn bèn giao cho hai tên tuyệt sát trong Ám Ảnh các, may mắn họ không làm nhục sứ mệnh, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Sau đó đại quân Yến – Lỗ chia năm bè bảy mảng, chỉ cần quân Tần tấn công ắt tan rã.
“Không ngờ một người trong giang hồ như ta lại có may mắn được tham gia sắp xếp cục diện trong thiên hạ.” Tiêu Văn rùng mình nghĩ tới dáng vẻ giết người vô hình của Vệ Liễm trong lúc nói cười: “Công tử Liễm thực sự là… hừ, xứng đôi vừa lứa với Tần vương.”
Trong vương cung.
Gia Luật Đan tuy nản lòng nhưng trong chốc lát vẫn phải gắng gượng lấy lại tinh thần, hắn ngồi dậy bắt đầu viết thư.
Hắn vẫn còn hy vọng cuối cùng.
Động thái này của nhà Tần là muốn càn quét cả sáu nước, tất nhiên nước Sở không thể lo mỗi thân mình. Có lẽ vị Sở vương kia mới nhậm chức, sợ nhà Tần hùng mạnh nên chậm chạp chưa dám hành động, nếu còn do dự nữa thì nước Sở cũng bước theo gót chân bọn họ mà thôi.
Gia Luật Đan định truyền tin nhắc nhở một phen, hai nước cần phải hợp lực thực hiện cuộc phản công cuối cùng.
Sở vương sẽ đồng ý, Gia Luật Đan tin chắc.
Dù sao bàn về mức độ thì Sở vương phải là người căm hận Tần vương sâu đậm nhất.
… Tần vương và Sở vương chẳng hề hay biết mình bị Gia Luật Đan cho là kẻ thù không đội trời chung không thể cùng tồn tại, bởi lúc này họ còn mải ôm hôn nhau trong lều.
–
Cách biệt mấy tháng, Cơ Việt kéo Vệ Liễm vào trong, nâng cằm y lên mà hôn xuống.
Chia tay rồi gặp lại tình cảm còn nồng nàn hơn cả lúc mới cưới, cuộc đoàn tụ giữa thời loạn lại càng bịn rịn lưu luyến hơn bất cứ cuộc đoàn tụ nào khác trên thế gian.
Khôi giáp rơi xuống đất bị quần áo trắng bao trùm, trong lúc hấp tấp Vệ Liễm nhìn thấy vết thương đã kết vảy kéo dài từ vai trái xuống hết phần lưng của Cơ Việt thì ánh mắt trân trối, biểu cảm ủ rũ.
Cơ Việt nhận thấy tầm nhìn của y, bèn an ủi: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chẳng thể tránh được, giờ thì đâu còn đáng ngại nữa.”
Đúng như vậy, Vệ Liễm là thầy thuốc, chỉ liếc mắt đã nhận ra vết thương sắp lành, thế nhưng dùng thuốc trị thương tốt nhất mà dấu vết còn lưu lại cho đến bây giờ, nghĩ cũng biết lúc ấy có bao nhiêu đau đớn.
Đau tựa như lưỡi dao sắc cứa vào trái tim y.
Vệ Liễm mím môi, lặng im trong chốc lát, sau đó đẩy Cơ Việt ra, trở mình nằm úp sấp.
“A Liễm?” Cơ Việt tưởng y mệt không muốn làm nên cũng chẳng ép buộc: “Mệt mỏi thì đêm nay nghỉ ngơi…”
Ai biết Vệ Liễm lên tiếng.
“… Cứ vậy mà làm ta thôi.” Y cúi đầu, lộ ra đoạn cần cổ trắng nõn, khẽ nói: “Ta sợ cào vào lưng huynh.”
Tư thế này… thời điểm không chịu nổi thì nắm chặt thảm trải giường là ổn, không sợ cào trúng vết thương đóng vảy trên vai hắn.
Cơ Việt ngẩn ra, tới khi phản ứng lại thì gương mặt dịu dàng, tới mức không biết nên nói gì cho phải.
A Liễm của hắn thật mềm mại, đáng yêu, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
–
Vì thương tiếc, Cơ Việt chẳng có ý định tra hỏi dằn vặt vị bệ hạ nào đó tự chui đầu vào lưới mà tận tâm hầu hạ rất chu đáo.
Ngoài lều vải – Sâm xoay Đẩu chuyển*, ánh trăng mênh mông; trong lều vải – mây thu mưa tạnh, ý tình miên man.
(Sâm, Đẩu: sao Sâm Tú và sao Đẩu Tú là tên gọi trong số hai mươi tám chòm sao Trung Quốc cổ đại)
Cơ Việt vòng tay ôm thanh niên đã mềm nhũn thành một vũng nước xuân, bắt đầu tính sổ.
Hắn lẩm bẩm bên tai y: “Bé hồ ly, em giỏi lắm!”
Chẳng nói lời nào liền mò mẫm đoạt lấy vương vị.
Khi hắn nhận được tin tức cách đó ngàn dặm thì quả thực muốn vỗ tay, Vệ Liễm không hề bàn bạc với hắn một câu nào, quá giỏi.
Bức vua thoái vị đoạt quyền là chuyện lớn cỡ nào, nếu xuất hiện chút sai lầm sẽ nguy hiểm tới tính mạng, mà hắn ở bên này không hề biết gì cả nên cũng chẳng chuẩn bị, vậy ứng cứu làm sao?
Hậu quả cỡ đó, nghĩ đến thì sợ hãi không thôi.
“Ta biết nhất định sẽ thành công, vậy việc gì phải khiến cho huynh phân tâm trên chiến trường.” Vệ Liễm nằm nhoài trên đùi hắn, mắt nheo lại, dáng vẻ lười biếng: “Ta rất bản lĩnh.”
“Nghe quá hợp lý.” Cơ Việt nhíu mày.
Thực sự là càng nói càng muốn trừng phạt.
Vệ Liễm ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt trong suốt phản chiếu ánh sáng tựa hồ nước long lanh.
Y nói: “Mọi thứ ta đều dành cho huynh.”
“…”
Vẻ mặt Cơ Việt bất đắc dĩ: “Em đúng là có bản lĩnh… khiến ta tức giận, lại khiến ta không biết phải làm thế nào.”
“Còn thêm một lần nữa thì đừng trách ta sẽ trói em lại, ngay cả miệng cũng bịt kín.” Cơ Việt nghiêm túc: “Bảo đảm có khóc khô nước mắt cũng không tha cho em.”
Phải để Vệ Liễm biết dè chừng, lần tới không dám liều lĩnh bất chấp mà chẳng chịu nói với hắn lấy một lời.
Cơ Việt chỉ có thể nghĩ ra cách này dọa Vệ Liễm sợ hãi. Căn bản những lúc ở dưới giường, hắn chẳng nỡ dằn vặt y trên bất kỳ phương diện nào, còn nếu tỏ ra lạnh nhạt thì giống như đang tra tấn chính bản thân mình hơn.
Vệ Liễm chớp chớp mắt, không hề sợ hãi, lại còn sốt sắng: “Bịt kín cơ à? Nghe rất thú vị, chúng ta hãy thử xem.”
“…” Mặt Cơ Việt vô cảm: “Vệ Liễm đâu? Ta đang nghiêm túc bàn chính sự với y, đừng có thả Chi Chi ra để lừa dối qua cửa.”
Vệ Chi Chi u oán nói: “Huynh ghét bỏ ta.”
Cơ Việt nhấn mạnh: “Cô rất nghiêm túc.”
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, nhằm chứng minh hắn rất nghiêm túc.
Vệ Chi Chi ngồi dậy sáp tới, khản giọng: “Thật không?”
Thanh niên cứ vậy trắng trợn mỉm cười nhìn hắn, da thịt tuyết trắng gần như dán sát vào hắn, mười phần quyến rũ.
Trên người còn dấu vết nụ hôn của hắn.
Tròng mắt Cơ Việt tối sầm. Nhưng hắn gặp chuyện này nhiều lần nên miễn cưỡng duy trì thái độ bình tĩnh, tiếp tục nghiêm túc giảng giải: “Ta không thể nuông chiều em mãi. Có phải em nghĩ – em muốn làm gì thì cứ lừa gạt ta tự mình giải quyết, nếu bị phát hiện sẽ dùng thân thể khiến ta bớt nổi nóng, bởi trong mắt em, chỉ cần làm một lần thì chuyện gì cũng khiến ta nguôi giận có phải không?”
Hàng lông mi của Vệ Liễm run lên.
… Đúng là y nghĩ như vậy.
Cơ Việt vừa thấy phản ứng của đối phương thì biết mình nói đúng rồi, hắn tức giận nhéo nhéo mũi y: “Vệ Liễm, ngươi luôn ỷ lại vào việc cô không nỡ nổi nóng với ngươi. Cô nói cho ngươi biết, chiêu này không phải lúc nào cũng dùng được. Đụng đến sự an toàn của ngươi, cô không dễ gạt như vậy đâu.”
Vệ Liễm oan ức: “Không phải vừa rồi huynh làm ta rất sảng khoái…”
“Còn dám mạnh miệng hả?”
Vệ Liễm cúi đầu im lặng.
Việc này đúng là y đuối lý. Sự kiện ôn dịch qua đi, cả hai đã hứa hẹn sẽ thẳng thắn với nhau. Chỉ là việc bức vua thoái vị soán ngôi trong mắt Vệ Liễm đâu phải chuyện lớn, y nắm chắc phần thắng nên không muốn quấy rầy khiến Cơ Việt phân tâm.
Nhưng bỗng nhiên nghe tin công tử Liễm soán ngôi, tâm tình Cơ Việt rất phức tạp.
Y đoạt lấy một mảnh giang sơn đưa cho hắn, đương nhiên hắn cảm động, nhưng nỗi lo lắng vẫn chiếm phần nhiều.
Cơ Việt thấy y bất mãn, thái độ dịu đi: “Được rồi, là ta bị em dọa sợ.”
“Đương nhiên ta không muốn em gặp nguy hiểm, mọi việc đều muốn che chắn trước mặt em. Nhưng ta biết em có ý nguyện của riêng mình cho nên chẳng giam giữ em bên người. Em muốn làm gì thì cứ buông tay đi làm, chỉ có điều phải nói cho ta biết, không được tự mình gánh vác.”
“Kỳ thực em bản lĩnh như vậy.” Cơ Việt cười cười: “Ta rất lấy làm tự hào.”
Vệ Liễm ngước mắt, đôi đồng tử chứa ánh sáng lấp lánh.
Y hôn lên.
Gặp được người này thật tốt biết bao, cuộc sống vì thế mà trở nên tươi đẹp ấm áp.