Vị Ương - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Vị Ương


Chương 5


Ngoại truyện: Trường Dạ Vị Ương

*Vị Ương: Chưa kết thúc

**Trường Dạ Vị Ương: Đêm dài chưa tàn

1.

Tạ Dung khâm hỏi ta rõ ràng biết quận chúa muốn tự sát, vì sao không ngăn lại.

Vì sao để cho người cầm chủy thủ vào cung.

Ta nói với hắn:

“Bởi vì quận chúa quá đau đớn rồi.”

Người đêm đêm ngủ không ngon giấc, ngày ngày nuốt không trôi cơm.

Ta thà rằng để người sớm được giải thoát.

Sống lưng thẳng tắp của hắn bỗng cong lại, khẽ run rẩy.

“Tại sao không nói với trẫm?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt đỏ như máu, “Tại sao không nói cho trẫm biết?!”

“Ngài từng cho quận chúa cơ hội chưa?” Ta khinh thường liếc hắn.

Ta sẽ không gọi quận chúa là nương nương nữa, người không phải nương nương của bất kỳ ai, người chỉ là quận chúa của ta thôi.

Tạ Dung Khâm đột nhiên nhớ ra gì đó, chán nản tựa lên lưng ghế, mặt như tro tàn.

Không lâu sau, hắn cuộn chặt nắm tay, trầm mặt đi ra ngoài.

Ta biết hắn muốn đi đâu.

2.

Sau khi quận chúa chết, Tạ Dung Khâm triệt để điều tra thái hậu.

Phe cánh thái hậu trong triều đều bị diệt trừ.

Ngày đó hắn đến cung thái hậu, ta nghe giọng nói khàn khàn của thái hậu tố giác:

“Lẽ nào ai gia không phải vì tốt cho con sao?”

Vệ gia của nàng ta một tay che trời, Vệ Lam Phong công cao lấn chủ, nếu như lại để Vệ Ương Ương sinh ra hoàng trưởng tử, con muốn thiên hạ này đổi thành họ Vệ à?!”

“Bà không xứng nhắc tên của nàng ấy.”

Tai chỉ nghe thấy câu nói u ám này của hắn.

Lúc hắn ra ngoài, y bào dính máu.

Ta đi theo phía sau châm chọc: “Cuối cùng cũng biết lời quận chúa nói đều là thật rồi à?”

Quận chúa từng nói với hắn.

Trước khi hắn đi đón Tần Nhược Thủy, quận chúa cãi nhau với hắn một trận to, nói Tần Nhược Thủy là người thái hậu sắp xếp, ba lần trước xả thân tương cứu chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi.

Nhưng hắn không tin.

Gương mặt Tạ Dung Khâm trở nên trắng bệch, hai mắt ửng đỏ.

Ngày quận chúa chết, hắn ôm thi thể của quận chúa không ngừng gọi người, không ngừng gào khóc.

Sau hôm đó, hắn giống như biến thành một người khác.

Nhưng cho dù hắn không khóc thì ta cũng biết, trong lòng hắn có một nhát dao, thời thời khắc khắc đều đang lăng trì hắn.

Cũng chính vì vậy, ta bỏ thanh kiếm trong tay xuống.

Ta không muốn giết hắn nữa.

Một kiếm gi3t chết hắn thì quá hời cho hắn rồi.

Ta muốn ở lại trong cung này, từng giờ từng khắc tăng thêm chút lực cho thanh đao trong lòng hắn.

Ta muốn giữ lại mạng của hắn.

Nhìn hắn chịu đủ dày vò, sống không bằng chết.

3.

Mấy đao đó của quận chúa ở An Hỷ Cung đã đâm xuyên vai Tần Nhược Thủy, cứa rách mặt nàng ta.

Đáng đời.

Nàng ta thấy Tạ Dung Khâm trở về liền giở lại trò cũ, nói năng khiêu khích quận chúa.

Nàng ta cho rằng quận chúa sẽ giống như trước đây, cùng lắm đẩy nàng ra một cái, đánh nàng ta một bạt tai mà thôi.

Nàng ta đã quá xem thường những đau khổ mà quận chúa phải chịu đựng.

Ngự y nói vết thương trên vai nàng ta quá nặng, phải dùng thuốc, nhưng nếu như dùng thuốc thì có thể đứa trẻ sẽ không giữ được.

Nhưng nếu không dùng thuốc, vết thương của Tần Nhược Thủy cũng không cầm cự được đến lúc nàng ta sinh đứa trẻ ra.

Lúc ngự y quỳ ngoài Tiêu Phòng Điện đợi ý chỉ của Tạ Dung Khâm, hắn đang ôm chặt thi thể quận chúa không buông tay.

Ngự y không còn cách nào, đành đi cầu cứu thái hậu.

Cuối cùng đứa trẻ không giữ được, Tần Nhược Thủy như ý nguyện của nàng ta, mắc phải bệnh căn.

Đương nhiên, chút bệnh căn này, bây giờ đối với nàng ta mà nói không là gì cả.

Tạ Dung Khâm đặc biệt vì Tần Nhược Thủy mà thiết kế một phòng giam trong cung.

Trong phòng giam có đủ các loại dụng cụ tra tấn.

Cứ hễ hắn nhớ đến những chuyện nàng ta đã làm, liền qua đó một chuyến.

Ta chỉ đi theo vào lần đầu tiên.

Hắn chắp tay sau lưng liếc nhìn Tần Nhược Thủy đang quỳ trên đất cầu xin hắn:

“Trẫm niệm tình ngươi cứu mạng trẫm đôi ba lần nên đã quá tin tưởng ngươi.”

“Ngươi muốn vào hậu cung, trẫm đồng ý.”

“Ngươi muốn làm quý phi, trẫm đồng ý.”

“Cho dù ngươi muốn làm hoàng quý phi, trẫm cũng không một phút do dự.”

“Trẫm cũng từng là một người biết báo ân đáp nghĩa, là quân tử phúc hậu hiền lành, chỉ đáng tiếc…”

“Hắn tránh người, để Tần Nhược Thủy nhìn rõ một dãy hình cụ: “Ngươi chọn đi, hôm nay muốn cái nào hầu hạ ngươi?”

Sau đó chính là tiếng gào khóc của Tần Nhược Thủy.

4.

Một tháng sau khi quận chúa rời đi, Tạ Dung Khâm đột nhiên lệnh cho tất cả cung nhân tìm một cái túi thơm.

Cả hậu cung đều người chết ngựa đổ.

Cuối cùng cũng tìm được cho hắn.

Túi thơm ở trong tay của một cung nữ.

“Nô tỳ…nô tỳ nhìn thấy túi thơm này xinh xắn đáng yêu, hoa văn cũng hiếm gặp…”

Tạ Dung Khâm ngày càng âm u lạnh lẽo:

“Nói sự thật.”

Tiểu cung nữ đó bị dọa cho dập đầu sát đất:

“Bệ hạ, túi thơm này là nô tỳ dạy hoàng hậu nương nương thêu.”

……

“Nô tỳ từng may mắn được hầu hạ ở đông cung, đêm nào nương nương cũng lén tìm nô tỳ, người muốn nô tỳ giữ bí mật, người nói người bên cạnh sẽ cười nhạo người.”

“Nương nương mất nửa năm mới thêu được một cái vừa ý như vậy…”

“Hôm đó nô tỳ nhặt được nó trong ngự hoa viên, thật sự cảm thấy đáng tiếc…”

“Bệ hạ tha tội! Bệ hạ tha tội!”

Tạ Dung Khâm không hỏi tội tiểu cung nữ, chỉ nhốt bản thân trong Cần Chính Điện cả ngày.

Ngày hôm sau, ta nhân lúc hắn đang ngủ liền đốt túi thơm đi.

Hắn cầm kiếm muốn giết ta.

Ta không tránh né, chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Ngài không xứng.”

5.

Tạ Dung Khâm không giết ta.

Hắn sẽ không giết ta.

Thứ quận chúa để lại quá ít.

Hắn bắt đầu nát rượu.

Uống say liền kéo ta nói về quận chúa.

“Ngươi có nhớ nàng ấy dạy chúng ta chơi bài không, kết quả thua đến dán đầy giấy trắng trên mặt, vừa đúng lúc cô mẫu đi vào, bị nàng ấy doạ cho suýt bệnh một trận.”

Hắn vỗ chân cười lớn, lại nói:

Sau này nàng ấy không chơi bài với ta nữa, A Man, ngươi biết tại sao không?”

Hắn ôm vò rượu khóc:

“Là trẫm sai rồi. Trẫm luôn xem nàng ấy là Vệ Ương Ương ngang ngược đó, trẫm biết rõ là không phải, nhưng mỗi khi nàng ấy cãi nhau với trẫm, trẫm liền nghĩ đến nàng ấy của quá khứ.

Trẫm luôn muốn trị cái tính của nàng ấy, trẫm cố ý lạnh nhạt với nàng ấy.”

“Ngài chỉ không phục mà thôi.”

Ta không khách sáo nói, “Suy cho cùng ngài đem những uất ức từng chịu ở chỗ Vệ Ương Ương trút giận lên người quận chúa, không phải sao?”

Ta không biết Vệ Ương Ương có dáng vẻ gì.

Ta chỉ biết tiểu quận chúa của ta, trước giờ luôn ngẩng mặt cười, vừa hoạt bát vừa thân thiện.

Nhưng bọn họ lại luôn nói người ngang ngược hống hách.

Bây giờ người chết rồi.

Không còn ai có thể chõ mõm vào người nữa.

6.

Tạ Dung Khâm không cần ta k1ch thích, hắn thường chủ động hỏi ta chuyện của quận chúa.

Hắn hỏi ta: “Đêm trung thu đó, Ương Ương luôn đợi trẫm sao?”

Ta nhếch khoé miệng: “Ngài nói xem?”

“Lúc đó quận chúa còn không ngồi nổi nửa giờ.”

“Nhưng vì đợi ngài, người vẫn ngồi ba tiếng.”

“Sau khi trở về, người liền bảo ta đưa người đến Vệ gia lấy chủy thủ và roi.”

“Tạ Dung Khâm, ngài khiến quận chúa hoàn toàn tuyệt vọng rồi.”

“Người ngay cả một hơi thở cũng không muốn sống tiếp nữa.”

“Thứ gi3t chết nàng ấy, là cổ độc sao?”

“Không, là ngài.”

Trên tay phải của Tạ Dung Khâm cứa đầy những vết thương, quận chúa là nắm chặt bàn tay đó của hắn, đâm chủy thủ vào ngực mình.

Hắn từng viết chữ rất đẹp, vẽ tranh rất tài.

Sau ngày đó, bàn tay ấy của hắn cầm bút không còn vững nữa, mỗi khi phê tấu chương, đều là dùng tay trái.

Tròn một năm quận chúa rời đi, ta tặng cho Tạ Dung Khâm một phần đại lễ.

Quận chúa viết chữ bằng bút lông không tốt, lúc chưa gả đi, người rất thích dùng một số mảnh gỗ làm “bút”.

Bút đó không có lông, ngòi bút sắc nhọn.

Người sẽ dùng nó chấm mực viết chữ.

Chữ viết ra không giống với chữ ta biết, nhưng miễn cưỡng có thể đọc hiểu.

Ta tặng cho Tạ Dung Khâm một xấp chữ quận chúa viết lúc ở Quảng Nguyệt Cung.

Tạ Dung Khâm lật từng trang, ta vô cảm đứng xem bên cạnh.

“Tiểu bảo bối, chào con, ta là mẹ con, cũng chính là nương thân. Hôm nay ta cảm giác được con đạp vào bụng ta rồi, nương thân sẽ ăn thêm nhiều đồ ngon, ngủ thêm nhiều giấc, giữ cho tâm trạng vui vẻ để con bình an trưởng thành.”

“Tiểu bảo bối, hôm nay con rất ít đạp ta, nương lo lắng lắm. Con kiên nhẫn đợi một chút được không? Đợi dì A Man của con quay lại, cô ấy nhất định sẽ có cách cứu con.”

“Tiểu bảo bối, hôm nay nương hát cho con nghe, con có nghe thấy không? Nương hát không hay, con đừng chê nhé!”

“Tiểu bảo bối, con có muốn xem cha con trông như thế nào không? Cha con là một kẻ lừa đảo, hắn luôn nói sẽ đến thăm ta, nhưng một lần cũng không đến.”

“Có điều sau này con đừng trách cha nhé, thật ra hắn cũng chẳng làm gì sai, hắn chỉ không thích ta mà thôi, là ta si tâm vọng tưởng.”

“Tiểu bảo bối, không biết con là con trai hay con gái? Sau này con sẽ không gọi Tần Nhược Thủy là mẫu hậu chứ? Nghĩ đến thật bực mình!”

“Tiểu bảo bối, ta nghĩ xong rồi, nếu như con là con trai, thì để dì A Man mang con đi, nếu như con là con gái, con vẫn là đi theo cha đi, làm công chúa sẽ không có ai dám bắt nạt con.”

“Tiểu bảo bối, dì A Man về rồi.”

“Xin lỗi con tiểu bảo bối, nương thân không bảo vệ tốt cho con, con chỉ có thể đi cùng nương thân thôi.”

“Tiểu bảo bối, ngày mai cha con sẽ đến thăm chúng ta, con có vui không?”

“Tiểu bảo bối, ngày mai cha đến đây, để hắn sờ con có được không? Con nhất định phải dùng sức đạp cái đồ vô lại đó nhé.”

……

Ta thấy sống lưng của Tạ Dung Khâm từ từ cong lại, giọt nước mắt to rơi xuống trên giấy.

Nhưng hắn sợ làm hỏng nét bút, lại vội vàng lau đi.

Ta rảo bước ra khỏi điện, nghe thấy tiếng khóc bi thương của hắn.

Lần này hắn ngưng triều bảy ngày, lại còn ngã bệnh rồi.

Hắn mơ mơ màng màng trong cơn bệnh, cũng không biết là gọi “Ương Ương”, hay là gọi “Vị Ương”.

Sau khi khỏi bệnh, chuyện đầu tiên hắn làm là hạ chỉ muốn xây đạo đàn, tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ.

7.

Tinh thần của Tạ Dung Khâm tốt lên một cách kì lạ, hai mắt sáng ngời lạ lùng.

Hắn lấy thanh chủy thủ mà sau chuyện đó, đến cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn ra.

Hắn nói câu cuối cùng quận chúa nói là đưa người về nhà.

Sự xuất hiện của người vốn đã khác thường, người nắm tay hắn đâm rách ngực người, nhất định bên trong có huyền cơ.

Ta cụp mắt trầm tư một hồi, nói với hắn:

“Lúc quận chúa ở Vệ gia từng nói với ta, nếu như người nàng yêu dùng con dao này đâm vào ngực nàng, nàng sẽ có thể trở về thế giới thuộc về nàng.”

Tạ Dung Khâm đột nhiên đứng dậy, đáy mắt tràn đầy kinh hỷ không thể hiểu nổi:

“Là như vậy, nhất định là như vậy! Ương Ương không chết, Ương Ương vẫn sẽ quay về.”

Đủ các loại người bắt đầu qua lại hoàng cung không ngớt, phật giáo có, đạo giáo có, cũng có người không nói được là giáo phái gì, hễ bọn họ nói có cách gọi hồn thì Tạ Dung Khâm đều giữ lại.

Còn có người cho hắn một loại thuốc viên, nói chỉ cần uống vào là có thể gặp được hồn phách của hoàng hậu nương nương.

Tạ Dung Khâm mua hết toàn bộ.

Ta không biết hắn có nhìn thấy quận chúa không, ta chỉ thấy hắn có lúc phấn khởi lạ lùng, có lúc điên cuồng bất an.

Mỗi năm hắn đều phải tuyển tú, triệu nữ tử đến tuổi từ khắp nơi nhập cung.

Vội vàng nhìn một cái, rồi lại đuổi bọn họ đi.

Năm kia, có một tú nữ dáng vẻ tư thái đều giống quận chúa đến bảy phần.

Tạ Dung Khâm nhìn thấy nàng ấy, vui mừng quá đỗi, ôm lấy nàng suýt chút nữa oà khóc: “Ương Ương, Ương Ương cuối cùng nàng cũng quay lại rồi.”

Tú nữ đó bị doạ cho quỳ rạp xuống đất: “Thần nữ sợ hãi!”

Ánh mắt của Tạ Dung Khâm ngay lập tức tiêu điều.

“Không phải Ương Ương, không phải Ương Ương, Ương Ương sẽ không nhát gan như vậy…”

Biết đâu uống những viên thuốc đó xong, hắn thật sự có thể nhìn thấy quận chúa.

Hắn bắt đầu mang thuốc theo bên mình, vẻ mặt cũng thường hay ngẩn ngơ.

Năm thứ mười sau khi quận chúa mất, hoàng cung tối tâm rối loạn, biên cương phân tranh tứ phía.

Ta nhớ lúc quận chúa còn tại thế có nhắc đến Vệ tiểu tướng quân:

“Haiz, triều đại này cái gì cũng tốt, chỉ là chiến loạn quá nhiều.”

“Chiến tranh, người chịu khổ đều là bách tính.”

Có lẽ đã đến lúc dừng lại rồi.

Vừa hay hôm đó truyền đến tin tức Tần Nhược Thủy tắt thở, ta đã đi xem nàng ta một chút.

Không biết từ lúc nào, nàng ta đã bị biến thành người lợn*, sớm đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa.

*Một hình phạt thời cổ đại, ch.ặt đứt tứ chi, m.óc mắt, đổ thuốc đ.ộc vào họng

Ta đi ra ngoài với vẻ mặt vô cảm, lại vô cảm đứng trước mặt Tạ Dung Khâm vẫn đang nghe đạo sĩ giảng làm sao để lập đàn làm phép.

“Tạ Dung Khâm, ngài thật sự quên rằng thanh chủy thủ đó đến từ đâu rồi sao?”

Không có lão hoà thượng gì.

Cũng chẳng có phòng thiền nào cả.

Năm đó ở Hoàng Giác Tự, quận chúa gặp phải người xấu, Tạ Dung Khâm đã tặng thanh chủy thủ đó cho quận chúa.

Hắn nói với quận chúa rằng sau này gặp phải nguy hiểm thì dùng thanh chủy thủ này bảo vệ bản thân.

Quận chúa vẫn luôn rất trân trọng nó.

Lúc gả vào đông cung, bởi vì chủy thủ quá hung, hàm ý không tốt nên để lại khuê phòng.

Ngày cuối cùng của quận chúa, thần trí người đã có chút không tỉnh táo, lúc chơi bài thường chỉ vào Tiểu Đào mặt dán đầy giấy trắng:

“Hahahaha, cuối cùng ta cũng thắng ngài rồi Tạ Dung Khâm!”

Tuyệt vọng đến tận cùng, nhưng người vẫn nhớ lời dặn của Tạ Dung Khâm, nhớ thanh chủy thủ này có thể bảo vệ người.

“Đều là quận chúa tự nghĩ ra.”

“Người đã chết từ lâu rồi.”

“Bị ngài chính tay gi3t chết.”

Nói xong những lời này, ta liền rời khỏi hoàng cung.

Rất lâu rất lâu sau đó, ta nghe nói đế vương trẻ hai mươi tám tuổi một đêm bạc trắng đầu.

Hắn viết chiếu thư, nhường ngôi lại cho đệ đệ ruột.

Hắn ra lệnh mở quan tài đã an táng nhiều năm của hoàng hậu.

Hắn ôm hài cốt đã đen sẫm của hoàng hậu, uống một ly rượu độc.

(Hoàn)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN