Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 12 năm.
Nói gì đó sến sẩm chút đi nhỉ.
Em nói lần đầu tiên gặp anh đã bị anh dọa cho phát khóc, còn nghĩ rằng anh rất hung dữ.
Lúc đó anh nghĩ, phải bị dọa đến khóc mới được.
Anh vốn là người hung dữ.
Gia đình anh là gia đình đơn thân, bà Thẩm lại là một người yếu đuối.
Anh chỉ muốn bảo vệ bà ấy thật tốt, vậy nên luôn tỏ ra rằng bản thân là một người khó gần.
Sau khi gặp được em, anh mới nhận ra, muốn bảo vệ một người, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra hung dữ.
Hôm nay anh đã đi thăm bà Thẩm.
Trên bàn ăn, bà ấy đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Muốn anh xem xem có ai phù hợp thì cân nhắc một chút.
Anh hỏi bà ấy, tại sao những năm qua lại không tái hôn.
Bà ấy sững người một lúc, khi chuẩn bị nói, lại bị anh giành trước.
“Đừng nói là vì con, ảnh của bố mẹ cũng nhìn đến phai màu rồi.”
Anh nghiêm túc nói với bà ấy: “Con cũng vậy.”
Anh không thể tiếp nhận người khác.
Bà Thẩm im lặng một lúc lâu, cuối cùng bà cười khổ, gật đầu.
“Chính vì mẹ đã trải qua rồi, nên mới biết nó khổ sở đến nhường nào.”
“Nhưng con không thấy khổ sở.”
Bà Thẩm rơi nước mắt, thở dài:
“Thằng nhóc này, giống ai vậy chứ.”