Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 20 năm.
Có phải em trách anh quên rồi đúng không.
Anh không quên, nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn.
Bà Thẩm mất rồi.
Bà ấy cũng giống em, nói mà không giữ lời.
Miệng thì nói sợ anh cô đơn, muốn ở bên cạnh anh.
Nhưng nói đi liền đi.
Bà ấy nói muốn đi tìm bố anh.
Bà ấy đã đợi chờ cả đời rồi.
Khoảng thời gian trước khi bà Thẩm qua đời, ngày nào bà ấy cũng gọi anh về ăn cơm tối.
Lúc ăn cơm, bà ấy luôn nhìn chằm chằm anh mà không chớp mắt.
Lúc đó anh đã đoán ra.
Nhưng lại không ngờ nó đến nhanh đến vậy.
Anh phải đưa tiễn từng người mà anh yêu thương.
Căn nhà này càng ngày càng lạnh lẽo hơn.
Nhu Nhu.
Anh hơi sợ khi đêm xuống.