Tính khí của Nhu Nhu dưới sự chăm sóc của Quan Kỳ càng ngày càng lớn.
Nhưng cũng rất dễ dỗ.
Sau khi bị trêu đến phát bực, cô chạy về phòng ngủ. Giây tiếp theo, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Chẹp, có ai muốn ăn bánh kem dâu hong?”
Quan Kỳ cầm chiếc bánh trong tay, đếm thầm: “3… 2….”
Chưa đến một, cửa đã được mở ra.
Quan Kỳ dương dương tự đắc nhìn qua, sau cánh cửa là một khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ.
“Em em em!”
“Em muốn ăn!”