Miệng nhỏ Lăng Sầm chậm rãi nhai bánh kem, cắn nĩa yên lặng lắc lắc đầu, nói không rõ: “Không uống đâu.”
“Ngao ô!” Một tiếng sói truyền đến từ phòng bên, có chút bén nhọn mang theo ý dò hỏi, lại như thông báo, sói con đã ngủ trưa dậy rồi.
[Sao tự nhiên tôi nghe thấy tiếng sói? Ảo giác à?]
[Tôi cũng nghe được, nhưng giọng này có hơi… non nớt nhỉ?]
[Mọi người quên mất thú hình của nhà Lục thượng tướng là gì rồi à?]
[Đúng rồi, bé con của Lăng Sầm nam thần hình như là một Alpha phải không?]
[Ồ, hiểu ra vấn đề rồi]
[Ha ha ha mọi người có ai để ý thấy góc cằm của Lục thượng tướng căng ra không? Đây chắc chắn là bé con của ngài ấy.]
[Alpha tuổi này tâm lý thú con nhưng hình thể và sức phá hoại siêu lớn, khiến người lớn trong nhà đau đầu không thôi, xem ra Lục thượng tướng cũng không ngoại lệ]
Lăng Sầm liếc mắt nhìn thời gian live stream, còn hơn 10 phút nữa mới đủ giờ. Hoa Hồng Nhỏ có lộ thú hình cũng không sao, không lộ mặt thật là được, cậu thuận miệng đáp lại bé con: “Bảo bối, ba ba ở bên này.”
Nói rồi cậu nhìn thấy bình luận mới hiện lên, thuận theo trả lời: “Không sai, đây là bé con của chúng tôi, bé là một Alpha, gần đây bé thích duy trì thú hình.”
Lăng Sầm lại liếc mắt thấy bình luận về Lục Kiêu, cậu tủm tỉm cười quay sang, ngửa đầu hỏi anh:
“Chồng ơi, anh sợ bé con của tụi mình hả?”
Lục Kiêu mang mặc nạ, anh ngồi cao hơn Lăng Sầm, trong live stream chỉ lộ góc cằm, không nghĩ tới chỉ như vậy cũng bị người xem nhìn ra sơ hở, lại còn bị Lăng Sầm không kiêng nể gì cười nhạo.
Lục Kiêu muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói đã nghe tiếng lộc cộc chạy đến của bé con. Lục Kiêu như mất hết sức, không muốn nói gì nữa, chỉ yên lặng ôm lấy Lăng Sầm.
Cửa phòng có tiếng mở ra, một đôi mắt lam xanh thẳm hoạt bát đảo qua đảo lại muốn tìm ba ba.
“Ở đây nè, bảo bối.” Lăng Sầm đưa lưng về phía cửa, bé con vừa mở cửa đã xuất hiện ở một góc màn hình live stream, Lăng Sầm không quay đầu lại, chỉ cất tiếng gọi bé lại đây.
Người xem nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ trên màn hình đã bật cười, bé cún trắng đen, đầu có ấn ký ba đốm lửa, đây là husky mà?
[Ha ha ha, đây là thú cưng hay bé con của nam thần? Nếu tui nhớ không lầm thì thú hình của nhà họ Lục là cự lang màu đen đó]
[Ha ha, Husky à, tuy buồn cười nhưng thật sự rất manh]
[Xem ra gen lông đen của Lục thượng tướng chỉ di truyền một phần cho bé con, phần còn lại bé con tự mình phối màu lại ha]
[Lầu trên xem lông là bảng màu hay gì mà muốn phối là phối, cười chết mất thôi]
[Manh quá! Thật muốn ôm một cái]
[Ha ha, tuy có chút buồn cười nhưng màu lông gì thì có sao đâu, Alpha hơn nhau là ở sức mạnh, nhìn bé con khỏe mạnh hoạt bát thế này là biết sau này lớn lên sẽ không tầm thường]
[Đúng vậy, với mọi người đừng quên đây là con của Lăng Sầm nam thần, có một ba ba thịnh thế mỹ nhan, khuôn mặt của bé con chắc chắn sẽ siêu đẹp trai, mọi người không cần nhọc lòng, màu lông thì có gì quan trọng đâu.]
Lăng Sầm nhìn một loạt bình luận cũng phần nào thả lỏng. Cậu sợ tướng mạo của Hoa Hồng Nhỏ sẽ khiến mọi người cười nhạo, tuy ban đầu mọi người có cười nhưng có vẻ chỉ là thích thú, cười rồi qua thôi, hiện lại đều xôn xao đánh giá sự hoạt bát, sức khỏe, độ lớn thú hình, trình độ phát triển để phỏng đoán năng lực bé con trong tương lai.
Đúng như Lục Kiêu đã nói, Alpha Liên Bang xem trọng nhất chính là thực lực. Chồng cậu thật giỏi, nói cấm có sai. Lăng Sầm yên lặng like cho Lục Kiêu một like trong lòng.
Hoa Hồng Nhỏ nhìn về phía ba ba, lại phát hiện ba ba bị đại ma vương cướp mất, vội lộc cộc chạy sang, trên màn hình live stream mọi người còn chưa thấy rõ bé con, bé con đã nhẹ nhàng nhảy lên sô pha, bước lên người Lục Kiêu cực lực chen vào giữa hai người.
Bé con càng ngày càng mau lớn, tính luôn cả đuôi đã dài đến 1m, lại thêm lông xù xõa tung đủ để che khuất cả Lục Kiêu. Không chen được vào giữa nhưng bé con vẫn vui vẻ bao phủ cha Alpha ở phía sau, liế.m liế.m lên má của ba ba Lăng Sầm.
Nhìn một nhà ba người hiện giờ như một chiếc hamburger, mà bé con là cục thịt bò ở giữa, đang cố gắng để kéo ba ba cách xa đại ma vương.
“Bảo bối, ngoan nào, qua bên này đi con, đừng đè nặng cha của con.” Lăng Sầm không né tránh, để bé tùy ý li.ếm mặt mình, nhỏ giọng thương lượng với bé.
Bé sói lúc này mới không quá cam lòng bước xuống khỏi đùi Lục Kiêu, đi qua phía bên kia của Lăng Sầm, uể oải nằm bẹp, gác đầu lên đùi ba ba.
[U là trời, tui cười đến đau bụng, tui nhìn thấy vẻ sống không còn gì luyến tiếc trong mắt Lục thượng tướng]
[Đã có thể thấy sự buồn bực của Lục thượng tướng hóa thành thực thể]
[Buồn cười thật, mỗi một bé con Alpha đều biết cách chọc cha Alpha của bé như vậy à?]
[Lầu trên chưa có con chưa biết, để tui nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm bản thân cho lầu trên, đó chính là sự thật. Khi tui đủ tuổi thành niên, cha của tôi đã nói với tôi, “CÚT… Ông đây chịu đựng mi mười mấy năm đã đủ lắm rồi, không xử lý mi chỉ đơn giản do mẹ mi quá thương mi, không thì mi chết chắc lâu rồi”. Thế mà lâu nay tui có biết gì đâu]
[Sờ sờ đầu an ủi lầu trên, sờ xong tui xin phép cười vô mặt thím]
[Lục thượng tướng tuy tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn tùy ý cho bé con làm loạn mà, tui thấy nhà họ thật sự hạnh phúc.]
[Đúng rồi, vừa vui vẻ, vừa nhiều cung bậc cảm xúc, đúng là quá hạnh phúc]
[??? Tôi có nhìn lầm không? Bé con có khoác áo choàng kìa!]
Lăng Sầm nhìn thấy bình luận này thì giải thích: “Đúng rồi, một chiếc áo choàng nhỏ.” Sau đó cậu nghiêng đầu nói nới bé con.
“Bảo bối, con đứng lên cho mấy anh chị nhìn con đẹp trai một chút được không nè?”
“Ngao ô!” Sói con siêu thích được khen, hào hứng đứng lên ngay, khoe ra áo choàng xinh đẹp trên người mình.
[WOA!!! Áo choàng này thật tinh mỹ]
[Bé con mặc thật đáng yêu]
[Nhìn bé con y như một hiệp khách]
Lăng Sầm cười đọc những bình luận khen cho bé con nghe, Hoa Hồng Nhỏ đắc ý dạt dào đi qua đi lại hai vòng trước màn ảnh, triển lãm dáng vẻ soái khí bất phàm của mình.
“Áo này ở đâu ra hả?” Lăng Sầm đọc bình luận, quay đầu nhìn Lục Kiêu, thấy anh gật đầu mới cười đáp: “Là do thượng tướng Elman tặng bé con, Holland và bạn đời của anh ấy chính là cha nuôi của bạn nhỏ Lục Nhạc.”
[Lục Nhạc là tên của bé con Alpha à, nghe thật hay!]
Lăng Sầm thấy bình luận này, ôn nhu nói: “Cảm ơn, tên này là do cha bé đặt, ngụ ý là…” Lăng Sầm nhớ không ra lời lý giải của Lục Kiêu, nghiêng đầu cầu cứu anh.
“Uyên đình trì nhạc…” Lục Kiêu lặp lại ý nghĩa của cái tên, Lăng Sầm ngồi bên liên tục gật đầu, mặt đầy sùng bái: “Đúng vậy, chính là mang nghĩa như vậy, đó mọi người thấy tiên sinh của tôi có tuyệt không, đặt tên vừa hay vừa có ý nghĩa, bé con của chúng tôi rất là thích cái tên này.”
[…Bé con thích không tui không biết, tui chỉ biết Lăng Sầm nam thần siêu thích]
[+1]
[Hâm mộ Lục thượng tướng ghê! Ngài ấy nói cái gì Lăng Sầm nam thần cũng sẽ khen hay, còn khen ra miệng luôn kìa]
[Xem ra Lăng Sầm nam thần thật yêu Lục thượng tướng, nếu Omega của tôi mỗi ngày đều sùng bái tôi như vậy, tôi sẽ hạnh phúc chết mất]
[Lầu trên đi ngủ đi cho nhanh, chứ tỉnh táo sẽ không có được vận khí như Lục thượng tướng đâu]
[Quan hệ giữa Lục thượng tướng và Elman thượng tướng thật tốt]
[Ủa, mà Elman thượng tướng kết hôn khi nào ấy nhỉ?]
[Đã gọi là bạn đời thì chắc chắn đã kết hôn rồi. Chắc người ta sống tương đối khiêm tốn]
[Hông ai thấy hâm mộ bé con Alpha hả, vừa sinh ra đã có hai Alpha vừa cường đại vừa quyền thế chống lưng, một cha ruột, một cha nuôi]
[Nhìn một nhà ba người Lăng Sầm nam thần, tự nhiên tui thấy cả người lười biếng, hy vọng Lăng Sầm nam thân luôn có sinh hoạt bình thản như vậy]
[lầu trên +1, mỗi ngày đều bình bình đạm đạm cũng là một loại hạnh phúc, chỉ mong một cuộc sống thế này thôi]
Hoa Hồng Nhỏ nhảy sang một bên chơi, Lục Kiêu bưng ly đưa cho Lăng Sầm, nhỏ giọng: “Em thích thì uống một chút đi, chuyên gia nói không có vấn đề gì.”
Lăng Sầm lại kiên định từ chối: “Thôi, em không uống đâu, đợi ra tháng lại uống cho yên tâm.”
Lục Kiêu đặt ly xuống bàn, lại ôm eo Lăng Sầm, bất đắc dĩ nói: “Cũng được…”
[Tự nhiên tui ngửi thấy mùi dưa]
[Đúng đúng… Đây chỉ là rượu trái cây nhẹ, Lăng Sầm nam thần hình như bình thường còn có thể uống rượu nặng mà.]
[Nhớ có một gameshow Lăng Sầm uống cũng khá lắm, tửu lượng không tệ chút nào]
[Nếu đoán không sai… Có lẽ nào… Không phải giống như tôi đang nghĩ đâu nhỉ?]
[Để tui nói luôn, lầu trên ấp úng cái gì. Lăng Sầm nam thần có phải anh lại mang thai không? Như vậy có phải quá nhanh không? Số liệu của viện khoa học Liên Bang là số liệu giả đúng không? Nói tối thiểu phải 10 năm mới có được một bé con đâu…]
[Bình tĩnh, bình tĩnh, bạn tôi sinh hai bé con cách nhau 8 năm đã được xem như may mắn. Có khi là nguyên nhân khác đi.]
Một tay Lăng Sầm xoa xoa lông của Hoa Hồng Nhỏ đang chơi bên cạnh, nhìn bé con thoải mái híp mắt, nhịn không được mỉm cười. Tay còn lại cậu đan vào tay Lục Kiêu, mười ngón quấn quýt, mỉm cười xác nhận:
“Mọi người đoán không sai, chúng tôi đã có thêm một bé con, hiện tại bé con gần được 3 tháng.”
Khu bình luận bị đơ vài giây, sau đó bình luận ồ ạt tràn ra, phòng live stream như muốn nổ tung.
Bé con Alpha ở một bên, Lăng Sầm và Lục Kiêu lại có bé con thứ hai. Tin này được đưa lên Tinh Võng, Tinh Võng cũng sôi trào, lập tức thành hot search “Lăng Sầm thừa nhận đã có bé con thứ hai”
Lăng Sầm nhìn bình luận điên cuồng chạy trên màn hình mà hoa cả mắt: “Mọi người nhanh quá, tôi không nhìn được luôn.”
Cậu quay sang Lục Kiêu: “Anh ơi, anh đọc giúp em với” Nói rồi xoay màn hình về phía Lục Kiêu.
Lục Kiêu rất bình tĩnh, đối mặt với tò mò của mấy vạn dân cư Liên Bang đang xem Live stream anh cũng không bối rối, nhìn lướt qua bình luận, nhẹ nhàng tổng kết ý chính: “Hỏi em có rời khỏi giới giải trí không? Phim đang quay phải làm sao? Có nghỉ rồi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không? Còn hỏi tình huống sức khỏe của em, có thích hợp để mang thai hay không?”
Lăng Sầm lười biếng tựa vào Lục Kiêu, kéo tay anh để màn hình live stream thấy luôn mặt cậu, mỉm cười đáp:
“Vậy tôi trả lời tuần tự nhé?”
“Đầu tiên, tôi không rời khỏi giới giải trí, mọi người yêu thương tôi như vậy, tôi cũng rất thích đóng phim nên tôi sẽ không giải nghệ.” Lăng Sầm hơi ngừng, rồi nói tiếp: “Chỉ là tôi sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chờ bé con sinh xong sẽ quay lại…”
“Về phần công việc hiện tại, mọi người yên tâm, phim truyền hình [Ảo ảnh thinh không] đã đóng máy, những công việc khác tôi cũng đã hoàn tất, việc tiếp theo chính là nghỉ ngơi đợi bé con ra đời…” Lăng Sầm cười đến là xán lạn.
Tiểu kịch trường:
Lục thượng tướng: Tôi cũng không muốn đâu nhưng hình như mọi người lại có cơ hội hâm mộ tôi.
Lạc Yên: Chương thứ hai như đã hứa nha.