Trong đó còn có vài trai thẳng vàng thau lẫn lộn, suốt ngày đuổi theo Vân Cảnh, sau khi bọn họ biết Vân Cảnh giả gái, tam quan đều sụp đổ.
Thạch Tuấn và Tôn Gia Bình cực kỳ vui mừng, câu lạc bộ sói từ khi thành lập đến nay chưa từng đông vui như thế, bọn họ
hăng hái lên kế hoạch hoạt động cho câu lạc bộ sau khai giảng.
Hoạt động của câu lạc bộ chủ yếu là thám hiểm ngoài núi và đi bộ đường dài là chính, lúc rảnh rỗi đi chơi thì tìm chuyên gia phổ cập kiến thức khoa học về tập tính của sói,
khiến cho ngày càng nhiều người thích sói.
Các sinh viên nam trong câu lạc bộ cảm thấy hứng thú với những hoạt động này, ngoại trừ vài trai thẳng bị vẻ ngoài của Vân Cảnh gạt, phần lớn những thành viên gia nhập câu lạc bộ không ai xin rút cả.
Còn câu lạc bộ nghiên cứu máu ở đối diện câu lạc bộ sói thì thấy câu lạc bộ sói vắng vẻ bỗng dưng qua hai ngày mà đã “Sức sống dồi dào” hẳn lên, bọn họ khinh thường ra mặt.
Hứa Kỳ suốt ngày mắng bọn họ diễn sâu, còn bọn họ thì ở sau lưng nói tộc nói thô lỗ, nhà giàu mới nổi, không thanh lịch chút nào.
Băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, hai tộc đã ngứa mắt nhau dơn mấy trăm năm lịch sử, bây giờ tốt hơn ngày trước, bây giờ là thời đại kinh tế, mọi người đều vội vã kiếm tiền, không rảnh kỳ thị nhau, cũng không muốn đánh nhau làm gì, cho nên hai tộc đã duy trì được hòa bình trong một thời gian khá dài.
Hôm kết thúc đợt chiêu mộ thành viên, tất cả bàn ghế và lều trại trên quảng trường đều phải trả về nhà kho, Biên Biên xách ghế nhỏ cùng Hứa Kỳ tới nhà kho.
Hứa Kỳ rất khỏe, trên vai khiêng một cái bàn gỗ mà đi như bay, còn quay đầu lại giục Biên Biên: “Nhanh lên, trời sắp tối rồi.”
Biên Biên hai tay xách hai cái ghế, chật vật đuổi theo Hứa Kỳ.
Hứa Kỳ đỡ lấy một cái ghế trong tay Biện Biên, ghét bỏ nói: “Trong tương lai nếu cậu mà gả cho tộc sởi chúng tớ thật thì với thể lực như vậy sao chịu nổi.”
Biên Biên chưa kịp phản ứng hỏi lại: “Chịu không nổi cái gì?”
Hứa Kỳ kề sát vào tai Biên Biên, xấu xa nói: “Trên phương diện kia, tộc sói bọn tớ rất mạnh nha.”
Mặt Biên Biên thoáng chốc nóng đến đỏ bừng, cô nhấc xách ghế đánh Hứa Kỳ một cái, Hứa Kỳ nhanh nhẹn tránh đi.
Dọc đường đi hai người cãi nhau tung tóe, ra khỏi quảng trường chợt Hứa Kỳ nhìn thấy ở Lục Diễn đang khiêng lều trại phía trước, cậu ta còn thuận tay đỡ lấy cái ghế trong tay một cô gái khác.
Cô gái kia mảnh mai yếu ớt, gương mặt tái nhợt, con người đen hơn mực, dường như chỉ cần một cơn gió cũng bị thổi bay, nhìn một cái là biết người huyết tộc ngay.
“Tôi giúp cô xách”
Cô gái nọ có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn tiên sinh, tôi có thể xách được, tiên sinh ngài cứ làm việc của mình, không cần phải giúp tôi.”
Người huyết tộc đều gọi Lục Diễn là tiên sinh, bày tỏ sự kính trọng.
Bên tại “Ầm” một tiếng, Hứa Kỳ bỏ cái bàn trên vai xuống, nhíu mày nũng nịu nói: “Biên Biên, người ta cũng khiêng không nổi.”
Biên Biên:?
Hứa Kỳ tiếp tục nói: “Người ta mới nhớ ra, hôm nay bà dì người ta đến nên không được thoải mái.”
Biên Biên:??
“Thật ra bình thường người ta khỏe lắm”
Biên Biên:???
Lục Diễn quay đầu lại nhìn Hứa Kỳ, đi tới nói: “Tôi giúp em khiêng.”
Đúng lúc Hứa Kỳ vui mừng ra mặt, không biết Thạch Tuấn từ chỗ nào xuất hiện, khiêng bàn của Hứa Kỳ lên, cười toe toét nói: “Tộc sói chúng tôi không cần người chết các người giúp, Lục thiếu gia mời ngài đi!”
Nói xong cậu ta khiêng cái bàn đi như bay tới nhà kho.
“Này!” Hứa Kỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô thật sự muốn đá bay Thạch Tuấn.
Biên Biên hết nhìn Lục Diễn lại nhìn sang Hứa Kỳ, chợt hiểu ra gì đó, vội đuổi theo Thạch Tuấn: “Đàn anh đợi em với!”
Chỉ còn lại hai người Lục Diễn và Hứa Kỳ đứng trong gió thổi xào xạc, cả hai đều có chút xấu hổ.
Lục Diễn muốn cười nhưng lại nhịn, bộ dạng ấy đẹp mê người.
Thấy Hứa Kỳ đỏ hết cả mặt, cậu ta cũng không cười cô nữa, khiêng cái lều to đi đến nhà kho.
Hứa Kỳ biết thể chất của huyết tộc không tốt lắm, đã chết mấy trăm năm thành xác khô hết rồi thì làm gì có chỗ nào tốt được, cho nên mỗi lần trường có phong trào thể dục thể thao, danh sách toàn là người của tộc sói, người khỏe nhất huyết tộc cũng chỉ có thể tham gia vào nhóm Thái Cực.
Dù trông bề ngoài của Lục Diễn khá ổn nhưng vai cậu ta không thể khiêng đồ nặng được.
Hứa Kỳ đuổi theo Lục Diễn, không nói gì mà cứ thế đỡ lấy cái lều trên vai cậu ta.
“Để tôi.”
“Không cần…”
Lục Diễn ngập ngừng, hắn là không biết nên xưng hô với Hứa Kỳ làm sao, xưng hô với cô kiểu gì cô cũng không thích.
Hứa Kỳ vẫn cố chấp đỡ lấy lều trên vai Lục Diễn, rầu rĩ nói: “Đừng khách sáo, tộc sói bọn tôi rất vui khi giúp đỡ người khác, anh không khiêng được đồ nặng thế này.”
“Vậy cảm ơn em, Lang Lang”
“…”
Mặt Hứa Kỳ đỏ như mới bị bàn ủi là qua: “Anh, sau này anh có thể gọi tôi bằng tên, tên tôi là Hứa Kỳ.”
“Hứa Kỳ.” Lục Diễn lẩm bẩm hai chữ này trong miệng, mỉm cười nói: “Tôi sẽ gọi em là Tiểu Kỳ.”
Trái tim của Hứa Kỳ đập thình thịch không ngừng, khẽ nói: “Tùy anh.”
Thạch Tuấn nhìn cô sói Hứa Kỳ, chẳng hiểu sao Hứa Kỳ lại nhiệt tình với huyết tộc phía đối diện đến thế, cảm giác thật khó tin.
Từ khi nào Hứa Kỳ đã thay đổi và phản bội?
Sau khi cất hết bàn ghế vào trong kho, Lục Diễn mời Hứa Kỳ đi uống nước, nhân tiện cảm ơn cô hôm nay đã giúp.
Nếu không có Hứa Kỳ giúp, một đám người yếu ớt ở câu lạc bộ nghiên cứu máu muốn dọn dẹp hết mấy món đồ nặng này chắc sặc chết.
Lục Diễn cũng mời Biên Biên, có điều Hứa Kỳ ở phía sau liên tục nháy mắt với Biên Biên nên Biên Biên xua tay nói: “Không cần đầu đàn anh, em mới nhớ ra mình còn có chút việc nên đi trước ạ!”
“Được rồi.”
Lục Diễn và Hứa Kỳ cùng nhau đi ra ngoài uống nước.
Trên đường đi, Hứa Kỳ muốn nói lại thôi, cô đã chuẩn bị trước vài chủ đề và luyện tập trong lòng không biết bao nhiêu lần nhưng do quá hồi hộp nên cô chẳng nói ra được chữ nào.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Vẫn là Lục Diễn lên tiếng trước: “Chuyện túi máu lần trước, sau khi ngẫm lại tôi cảm thấy mình đã nặng lời với em, em có để bụng không?”
Hứa Kỳ lắc đầu trái với lương tâm, tỏ vẻ cực kỳ vị tha: “Tộc sói bọn tôi không để bụng gì đâu, chuyện qua rồi thì thôi.”
Cho dù vào lúc đêm muộn yên tĩnh, cô cũng trùm chăn lau nước mắt.
Lục Diễn mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi, lần nữa cảm ơn lòng tốt của em, anh thật sự rất biết ơn.”
Hứa Kỳ ngửi được mùi hương man mát phát ra từ trên người Lục Diễn, lạ ghê, lúc trước luôn cảm thấy trên người cậu ta có mùi xác chết, còn hiện tại thì rõ ràng là mùi hương dễ ngửi lắm mà.
Hứa Kỳ không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn Lục Diễn, môi Lục Diễn mỏng như lưỡi dao trông rất gợi cảm làm cô muốn liế/m.
Đợi chút… Cô đang suy nghĩ cái gì thế này!
No! no! Cô điên rồi, cô thế mà muốn liế/m huyết tộc, đây là cái suy nghĩ quái quỷ gì đây!
“Sao mặt em đỏ vậy? Mệt à?”
Hứa Kỳ liên tục lùi về phía sau, cách Lục Diễn một khoảng xa: “Không có gì! Anh không cần lo cho tôi!”
“Hừm, nếu em không khỏe..”
“Không không không, tôi rất khỏe.”
“Được rồi, em đừng có căng thẳng thế, nhẹ nhàng một chút.”
“Tôi căng thẳng á, tôi căng thẳng chỗ nào, anh thấy tôi căng thẳng chỗ nào hả?”
Lục Diễn lại cười, hình như cậu ta rất thích cười, cười rộ lên trông vô cùng ấm áp, giống như ánh nắng chiếu rọi tuyết đầu mùa.
“Khứu giác của tộc sói nhạy bén, có thể ngửi được cảm xúc của người khác, huyết tộc không được như thế, nhưng mà…”
Lục Diễn hơi híp mắt, trầm giọng nói: “Anh có thể cảm nhận được, máu em đang sôi sùng sục kìa.”
Đâu chỉ có máu Hứa Kỳ sôi trào, cô sắp nổ tung đến nơi rồi!
“Đi thôi, anh mời em uống nước, em bình tĩnh đi.”
Lục Diễn nói xong nắm cổ tay Hứa Kỳ dắt cô vào một cửa hàng.
Tay Lục Diễn lạnh như băng, còn da tay của Hứa Kỳ thì vô cùng nóng bỏng, da thịt hai bên chạm vào nhau, hai người đều cảm thấy rất kỳ diệu.
Hứa Kỳ gọi một ly nước chanh, còn Lục Diễn thì gọi một ly cà phê nóng.
Cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa, Hứa Kỳ thả lỏng, hỏi điều thắc mắc bấy lâu nay: “Tại sao bọn họ gọi anh là tiên sinh vậy?”
Lục Diễn suy nghĩ một lúc, trả lời: “Có lẽ là do anh khá lớn tuổi.”
“À.”
Mặc dù Hứa Kỳ biết huyết tộc bất tử, chỉ nhìn bên ngoài sẽ không đoán ra tuổi, thế nhưng cô cứ thế mà xem Lục Diễn như bạn cùng lứa tuổi luôn rồi.
Thấy Lục Diễn không có ý nói tuổi ra, Hứa Kỳ ngậm ống hút ngơ ngác hỏi: “Anh lớn hơn tôi nhiều lắm hả?”
Nếu tuổi cách nhau quá, sợ là cha mẹ cô không chấp nhận đâu.
Từ từ đã…
Cô lại suy nghĩ cái quái gì nữa rồi
Lục Diễn cười nói: “Quên đi, không nói đâu, nói ra sẽ dọa em mất.”
“Anh nói đi.” Hứa Kỳ ở nhà được cha mẹ cưng chiều bao bọc, hơi là tí lại làm nũng: “Anh nói đi mà “
“Em thật sự muốn biết?”
“Ừm!”
Đàn ông lớn hơn cô mười tuổi cô vẫn có thể chấp nhận được, cô lại không nhìn ra được tuổi của Lục Diễn, nếu Lục Diễn lớn hơn cô hai mươi tuổi chắc là cũng không sao.
Lục Diễn do dự một lát, cuối cùng nói: “Có lẽ tôi còn lớn hơn ông nội em mấy con giáp.”
“Phụt…”
Hứa Kỳ phun nước chanh trong miệng ra bắn lên trên cả mặt Lục Diễn và ngớ ra.
Lục Diễn cũng ngớ người, không ngờ là cô phản ứng mạnh thế.
Hứa Kỳ vội rút khăn giấy, hốt ha hốt hoảng lau mặt và vạt áo của Lục Diễn, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi làm bẩn đồ của anh rồi!”
“Không sao.” Lục Diễn lấy khăn tay màu đen trong túi ra lau mặt mình.
Hứa Kỳ nhìn thấy hoa văn đám mây đen trên khăn tay của Lục Diễn, trong bụng nói trong tinh xảo ghê, cậu ta vậy mà mang theo chiếc khăn tay cổ thế này.
Huyết tộc thật là tinh tế, từ trong ra ngoài đều toát ra mùi thượng lưu, nếu so sánh với tốc sói hoang dã, bọn họ thật sự thuộc về tầng lớp quý tộc.
“Anh già vậy rồi á”
Còn lớn hơn ông nội cô vài con giáp, đếm ngược lại không biết đến năm nào đây, Hứa Kỳ khóc không ra nước mắt, tâm trạng chán nản hẳn.
Lục Diễn lười biếng mà dựa người vào quầy bar, nhìn cô sói nhỏ bao nhiêu vui buồn đều hiện ra mặt.
“Em rất để ý đến tuổi của tôi?”
Hứa Kỳ nắm chặt góc áo, ngượng ngùng ngẩng đầu lên: “Thế chắc là anh có vợ rồi nhỉ?”
Lục Diễn đảo mắt, cậu ta liếc một cái là nhìn thấu suy nghĩ của cô sói nhỏ đơn thuần này.
Bỗng nhiên Lục Diễn cười, còn cười đến ngây ngô, hoàn toàn không giống như đồ cổ mấy trăm tuổi, mà giống anh trai nhà bên.
“Tôi không có vợ, bởi vì tôi nhớ có người từng nói, huyết tộc bọn tôi nhạt nhẽo, không thích làm những việc này” Lục Diễn
kề sát vào Hứa Kỳ, nói nhỏ vào tai cô: “Không bằng tộc sói các người, phương diện kia rất mạnh…”
Thoáng cái, mặt Hứa Kỳ đỏ như cái kìm bị nung, đúng là đào hố chôn sống mình rồi! Chuyện này mà anh ta cũng biết, cô còn có cái gì mặt mũi nào để sống chứ!
Đêm đó Hứa Kỳ không biết mình về như thế nào, cầm đồ uống đi dạo cùng Lục Diễn ở trong vườn một lúc, suốt đường đi cô cũng không dám nói chuyện, co rúm lại y hệt con thỏ con.
Sau khi tạm biệt nhau, Hứa Kỳ mới vừa đi ra khỏi vườn hoa, lập tức ngửi thấy được mùi đồng loại trong không khí, nếu chỉ
là thoáng qua thì cô chẳng buồn để ý, nhưng mùi này quá nồng, còn tràn ngập ý giết chóc, chắc chắn không phải là của
con sói nào đó cùng tuổi trong trường.
Hứa Kỳ nhớ ra Lục Diễn vẫn còn ở trong vườn, thầm nghĩ không ổn, cô xoay người chạy trở lại, chợt nhìn thấy Lawrence ngã tư.
Hỏng rồi!
Quả nhiên, Cố Hoài Bích đứng ở bên tường bóp cổ Lục Diễn bằng một tay ấn lên tường.
Mắt Lục Diễn biến đỏ như máu, hai răng nanh mọc dài ra, cắn lên tay Cố Hoài Bích, trong gang tấc, Cố Hoài Bích buông tay
ra khiến cho Lục Diễn ngã văng ra ngoài.
Lục Diễn ngã mạnh xuống đất, ngã xuống trước mặt Hứa Kỳ.
Lục Diễn bị ép phải trở về hình dáng thật, còn Cố Hoài Bích vẫn ở hình dạng con người như cũ, như thể đối phó với Lục Diễn, Cố Hoài Bích không hề áp lực, cũng không cần phải biến thân.
Cho dù Lục Diễn đã sống được mấy trăm năm thì cậu ta vẫn không phải là đối thủ của Cố Hoài Bích, Hứa Kỳ biết rõ điều này.
Hứa Kỳ chắn trước người Lục Diễn, nói với Cố Hoài Bích: “Vương, cầu xin ngài đừng làm anh ấy bị thương!”
Cố Hoài Bích không đặt Hứa Kỳ vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Lục Diễn, con ngươi màu quả phỉ hung ác: “Những người khác ta mặc kệ, nhưng nếu là phụ nữ và người của tộc tôi thì cậu không thể đụng vào.”
Nếu là người thường thì thôi nhưng Lục Diễn là huyết tộc, yêu máu như mạng, lúc phát cuồng sẽ kinh khủng như thú vật,
khi còn một phát cắn đứt động mạch cổ người.
Cố Hoài Bích chắc chắn sẽ không để người nguy hiểm thế đến gần mình.
Lục Diễn lau vết máu trên khóe miệng, chống cơ thể gầy yếu đứng lên, cố chấp nói: “Tôi kết bạn với ai, không liên quan đến
cậu.”
Cố Hoài Bích quay đầu lại hỏi Lawrence: “Bây giờ tôi giết cậu ta, có vấn đề gì đến luật pháp không?”
“Về vấn đề pháp luật thì không có vấn đề gì, vốn dĩ cậu ta không phải người, đã chết mấy trăm năm chứng minh thư hẳn là giả.”
“Vậy làm thôi.”
Lục Diễn nắm chặt nắm tay, hết sức cảnh giác.
Hứa Kỳ bị hù đến run lẩy bẩy, rít lên cầu xin nói: “Ngài đừng làm như vậy, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Lawrence quát lớn: “Chỗ này không có chuyện của cô, mau đi đi.”
Hứa Kỳ bướng bỉnh chắn ở trước mặt Lục Diễn, cả người đều đang run rẩy, cô rất sợ hai người bọn họ nhưng lại không di chuyển một bước nào cả.
Cầu xin ngài.” Hứa Kỳ gần như quỳ xuống: “Anh ấy là người tốt, thật sự đó. Tôi cho anh ấy một túi máu anh ấy còn không cần..”
Cố Hoài Bích lạnh lùng nói: “Tránh ra”
Hứa Kỳ không chịu tránh ra, cô run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, bỗng nhiên quần áo trên người rách toạc ra, chưa đầy một phút, một con sói nhỏ với bộ lông màu trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Sói trắng khá nhỏ, to nhất cũng chỉ bằng một phần ba của Cố Hoài Bích sau khi biến hình, bộ lông trắng tinh gần như không tìm thấy một đốm lông khác màu nào.
Đến cả Lawrence còn ngẩn người ra: “Nửa người nửa sói cũng có thể biến hình và chiến đấu à?”
Trước đây chưa từng gặp!
Đợi đã, đây không phải vấn đề, vấn đề là Hứa Kỳ đang đứng ở phía đối lập với Vương! Đây là cái gì, đây là phản bội tộc!
“Hứa Kỳ! Cô đang làm gì vậy! Cô muốn phản bội tộc sao!”
Dù khi còn trong hình dạng con người là một người cởi mở hay hung dữ, nhưng một khi đã biến thành sói thì bản tính hung dữ của thú sẽ bộc lộ ra, Hứa Kỳ gầm gừ với Cố Hoài Bích, tuy là không có nhiều lực nhưng vẫn có sự uy hiếp trong đó.
Với chút uy hiếp cỏn con này ở trong mắt Cố Hoài Bích chẳng là gì, một chân của cậu là có thể đập cô vào tường.
Hứa Kỳ quyết tâm bảo vệ Lục Diễn, không cho bất kì ai làm thương tổn cậu ta, Vương cũng không được.
Lawrence ôm đầu, hết sức đau đầu.
Cố Hoài Bích nhìn con sói nhỏ ở trước mặt này, cậu hiểu ánh mắt quyết liệt ấy của Hứa Kỳ có nghĩa là gì, cố hết sức bảo vệ
người mình yêu thương, chẳng sợ phải phản bội lại cả thế giới.
Tình cảm của loài sói vừa nhiệt thành vừa tha thiết, tất cả sự trung thành của bọn họ đều hiến dâng cho tình yêu, đến chết
cũng không thay đổi.
Cố Hoài Bích từ trên cao nhìn xuống Lục Diễn, lạnh lùng nói: “Nếu tôi mà biết cậu có hành vi nào làm bị tổn thương đến người trong tộc của tôi, tôi sẽ đưa cậu xuống địa ngục.”
Cậu nói xong, Cổ Hoài Bích xoay người rời đi.
Lúc chuẩn bị đi Lawrence chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* mà đập đầu của Hứa Kỳ một cái, cảnh cáo cô, chuyện hôm nay cô trở về chờ bị đánh đi.
*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Hứa Kỳ khẽ gầm lên với Lawrence, đợi bọn họ đi xa cô mới quay đầu lại nhìn Lục Diễn.
Lục Diễn cũng thở phào một hơi, nếu là cậu thật sự đánh nhau với Cố Hoài Bích, chắc chắn hơn một nửa là đến từ chỗ nào lập tức quay về chỗ đó.
“Sói nhỏ, cảm ơn em.” Lục Diễn đứng lên, vu.ốt ve lỗ tai của con sói trắng, nói thẳng: “Đúng thật là anh không phải đối thủ của cậu ấy.”
Hứa Kỳ không thích bị người khác so lỗ tai mình, nơi đó là chỗ mẫn cảm nhất và dễ bị tổn thương nhất của sói.
Con sói trắng chớp mắt nhìn Lục Diễn.
Mấy trăm năm qua, số sói Lục Diễn nhìn thấy còn nhiều hơn cơm cậu ta ăn, có điều cậu ta chưa từng gặp con ói nào có một lông thuần trăng thế này, bộ lông của Hứa Kỳ như tuyết trên núi, không nhiễm một hạt bụi.
Lục Diễn vu.ốt ve bộ lông mềm mại của Hứa Kỳ, thật lòng khen: “Thật là một con sói đẹp.”
Trái tim của Hứa Kỳ muốn nổ tung, cô ngượng ngùng lùi lại, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lục Diễn gọi cô lại: “Sau này đừng làm chuyện như thế nữa.”
Hứa Kỳ quay đầu lại, đôi mắt đen láy khó hiểu nhìn Lục Diễn.
Lục Diễn nghiêm mặt nói: “Làm vậy ngốc lắm, vì một người huyết tộc mà chống lại vương của mình, nếu chuyện hôm nay bị đồn ra ngoài, em sẽ bị trục xuất đấy.”
Đúng thế, nghĩ lại thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng là Hứa Kỳ biết, Cố Hoài Bích là một người có đầu óc, cậu sẽ không so đo với một cô gái vô danh như cô đâu!
Lục Diễn lại nói: “Anh sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, sau khi em biến về hình người thì đến tìm anh, em muốn cái gì, anh
đều sẽ làm cho em.”
Trên thế giới này, người có thể đưa ra yêu cầu với người huyết tộc không nhiều lắm chỉ cần mở miệng, dù có là bảo vật hiếm
có bọn họ đều có thể nghĩ cách tìm cho bạn.
Con sói trắng suy nghĩ một lúc, đột nhiên xoay người phóng đến chỗ Lục Diễn, dùng cái mũi đen nhẹ nhàng ngửi mặt Lục Diễn.
Lục Diễn cười nói: “Giờ em gấp đến không chờ nổi lúc trở về hình người để yêu cầu à?”
Con sói trắng gật đầu.
“Các cô gái đều thích trang sức, gần đây anh nghe nói có một viên đá hồng ngọc đang được.”
Lục Diễn còn chưa nói hết câu, chợt con sói trắng vươn lưỡi, liế/m từ bờ môi của cậu ta liế/m đến cái trán, liế/m xong thì chạy, chẳng cho cậu ta thời gian để phản ứng.
“…Bán”
Đợi Lục Diễn nói xong lại bị ngắt quãng, con sói trắng đã biến mất ở trong bụi hoa.