Biên Biên ngủ ngon lành nên không nhận ra điều gì bất thường hết.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Kỳ nhìn thấy con sói khổng lồ đến vậy nên sợ tới mức xém tí nữa hét lên. Con sói ngẩng đầu cảnh cáo Hứa Kỳ, Hứa Kỳ vội bịt miệng lại lặng lẽ chuồn ra khỏi lều.
“Má ơi! Má ơi Lawrence anh đoán coi trong lều tôi có con gì?”
Lawrence đang dùng vải lau cây dao nhỏ mà cậu ta luôn mang theo bên mình, lưỡi dao sắc bén và phản chiếu lại ánh nắng mặt trời.
“Có một con đại ca”
Hứa Kỳ tát lên lưng Lawrence một phát: “Sao anh đoán chuẩn ghê vậy!”
“Không biết lớn nhỏ!”
“Hì hì.”
Lawrence nhìn phía lều sau đó tra con dao vào vỏ, cười nói: “Chúng ta sắp có Vương phi.”
Hứa Kỳ mở to hai mắt, nghi ngờ hỏi: “Thật không? Hai người bọn họ… xong rồi?”
“Tôi đoán thôi, cô nên đi hỏi bạn mình đi.”
…
Thật ra không cần hỏi mà có mắt là có thể nhìn thấy, suốt buổi chiều hôm lên núi thám hiểm, Cố Hoài Bích chỉ quay quanh mỗi một mình Trần Biên Biên, bảo vệ cô như là cái gì
đó rất quý giá, sợ không cẩn thận sẽ đánh mất.
Ngay cả khi nói chuyện với những con sói khác, ánh mắt cậu sẽ chủ động nhìn Biên Biên.
Tuy không quá lộ liễu nhưng ở xung quanh toàn là những bạn học còn trong độ tuổi xuân xanh có ai mà không nhận ra ai với ai đang bí mật thả thính nhau đâu.
Sau khi lên đến đỉnh núi, Biên Biên nhờ Cố Hoài Bích lấy giúp cô chai nước, Cố Hoài Bích theo thói quen vặn nắp uống trước.
Những con sói âm thầm quan sát từ lâu cuối cùng cũng tìm được chứng cứ, cả đám phấn kích không thôi.
Boss thật sự tìm bạn gái con người kia.
Lại lần nữa bọn họ được ủng hộ, công khai chuyện tình bí mật của mình trên mạng xã hội cho bạn bè biết, có người còn gửi ảnh của bạn gái cho cha mẹ, nói hai người muốn phản đối con thì phản đối đại ca trước kìa.
Vì thế các trưởng bối đang điên cuồng spam trong nhóm (Tổ Ấm Nhỏ Của Sói – Trưởng Bối 1) yêu cầu Lawrence khuyên can bảo Vương chú ý hình tượng!
Làm sao sói và người có thể yêu nhau chứ, sói con được sinh ra vừa nhỏ vừa yếu đuối, vậy không phải là làm sức chiến đấu của tộc ngày càng giảm à!
Lùi lại mười ngàn bước*, nếu có yêu đương thật thì yêu kín thôi không được à, sao cứ phải làm gương xấu cho đám nhỏ chứ!
*Câu gốc nói chung là đề cập đến trường hợp xấu nhất.
Các trưởng bối cực kỳ tức giận và kích động, nhưng khi Lawrence bảo bọn họ tự đi mà nói với Cố Hoài Bích thì bọn họ im bặt ngay.
Thế là Lawrence ban toàn bộ thành viên trong nhóm 24 giờ, lúc này mới làm bọn họ im lặng được.
Lúc ngồi trên xe buýt trở về, Hứa Kỳ hỏi nhỏ Biên Biên: “Trong một đêm mà cậu từ bạn cùng phòng của tớ trở thành người phụ nữ của đại ca rồi, bất ngờ ghê.”
Biện Biên nhìn sang Cố Hoài Bích ở hàng phía trước, nói với Hứa Kỳ: “Người tớ luôn đợi giờ đã xuất hiện rồi.”
“Cậu chắc chắn con sói lập khế ước máu với cậu chính là đại ca chứ?”
Biên Biên gật đầu rất chắc chắn, cô không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào nhưng cô dám chắc Cố Hoài Bích chính là người cô vẫn luôn đợi ấy.
“Mỗi người đều sẽ không quên người mình yêu, chính cậu nói với tớ thể mà.”
Hứa Kỳ gật đầu: “Được rồi, miễn là cậu cảm thấy vui là được, cho dù là không có hào quang hay người hâm mộ cuồng nhiệt thì nhìn từ góc độ của con gái hay con trai thì trên mọi phương diện đại ca đều tốt nhất tốt nhì, ở bên cạnh đại ca cậu sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Cậu nói sai rồi.” Biên Biên sờ cây thánh giá trước ngực Hứa Kỳ, cười nói: “Điều kiện không phải là thang đo hạnh phúc, chỉ cần ở bên cạnh người mình thích đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, ví dụ như cậu và anh Lục Diễn.”
Hứa Kỳ vội giấu cây thánh giá vào trong cổ áo, cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía, kề sát vào tai Biên Biên hỏi nhỏ: “Sao cậu biết hay thế!”
“Cậu đúng là đồ ngốc, cây thánh giá này là vật yêu thích của Lục Diễn, lúc nào anh ấy cũng đeo trên người, bây giờ cậu lại xem nó như báu vật đeo ở ngực, sao mà không ai biết cho được.”
Suốt quãng thời gian sau đó, Hứa Kỳ lại bắt đầu trông gà hoá cuốc, tiếng đóng cửa hơi lớn một tí cũng có thể làm Hứa Kỳ giật mình.
Có điều chẳng ai đến gây sự với Hứa Kỳ, cũng không ai nói bởi vì cô “Tiếp tay cho giặc” mà muốn trục xuất Hứa Kỳ cả.
***
Quyết định vào hôm ở trên ngọn cây là một chuyện điên rồ đối với Biện Biên, cô thật sự đã hẹn hò với một chàng trai chỉ mới gặp nhau vài lần.
Nhưng cả cuộc đời này liệu có mấy lần điên rồ đây. Cố Hoài Bích biết tất cả lịch học của Biện Biên, chỉ cần có thời gian rảnh là đến phòng học của Biên biên chờ cô tan lớp cùng
đi ăn cơm.
Chuyện này gây là không ít tin đồn, độ nổi tiếng của Cố Hoài Bích ở trường không thấp, còn Biên Biên thì vốn cũng đã nổi sẵn rồi.
Biên Biên đã cố bình thường nhất có thể, chẳng qua là do khuôn mặt xinh đẹp này khiến cho dù cô có làm gì hay nói gì đều sẽ có người soi mói, tất cả những lời nói khó nghe đó chung quy đều xuất phát từ hai chữ — ghen tị.
Có vài bạn nữ kể cho Biện Biên nghe là Thụy Tuyết Nhi nói với các bạn nữ khác rằng Trần Biện Biên giả tạo, có người mình thích rồi còn qua lại với đàn anh Lục Diễn, giờ thấy Hoài Bích xuất sắc hơn Lục Diễn thì bắt đầu đứng núi này trông núi nọ đi thả thính cố Hoài Bích, bộ đẹp là ghê gớm lắm hả, làm như tất cả con trai trong trường đại học A đều thích cô vậy.
Biện Biên chỉ coi đó như chuyện cười rồi thôi, cô chẳng buồn quan tâm đầu. Những lời đồn đó không ảnh hưởng đến cô được.
Vậy nhưng Hứa Kỳ rất giận, nói muốn đi tìm Thụy Tuyết Nhi hai mặt một lời, đòi một câu giải thích, Biên Biên cản Hứa Kỳ lại nói câu nói nói bóng nói gió này không đáng để đi tìm tới cửa đâu, cô không thừa nhận là được.
Vì thế Hứa Kỳ đã họp với các thành viên câu lạc bộ sói, chuẩn bị dạy cho Thụy Tuyết Nhi một bài học, để cô ta bị ê mặt trong cuộc thi ca sĩ trong trường sắp tới.
Có khá nhiều kế hoạch được đưa ra, ví dụ như để Vân Cảnh giả nữ quyến rũ các bạn nam bên bộ phận ánh sáng phá hỏng màn trình diễn của cô ta, hoặc là cả đám cùng nhau giả sói nhát cô ta ở hậu trường để Thụy Tuyết Nhi không dự thi được; thậm chí Thạch Tuấn còn nói muốn lên sân khấu tặng vòng hoa cho cô ta…
Cuối cùng thì tất cả các kế hoạch đó đều bị Hứa Kỳ gạt bỏ.
Mấy kế hoạch này quá ngu ngốc mà, làm sao mà cô có thể quen được một đám ngốc vậy chứ.
Khác với huyết tộc có chỉ số IQ cao thì đa số con sói đều có thành tích học tập rất tệ và chỉ số IQ khá đáng lo.
Sau cùng, bọn họ vạch ra một hoạch trả thù đơn giản và gắt đó là lôi Thụy Tuyết Nhi từ trong phòng học ra đánh một trận thật đã.
Lawrence nghe thấy tin nên đã cản lại, thể là kế hoạch điên rồ này đã không thực hiện được.
Gần đây tin đồn lan nhanh, ai ai cũng biết chuyện xảy ra trong tộc nói nên bọn nhóc ở trong trường học yên phận và bớt gây chuyện lại, cũng không dám bắt nạt con người.
Bọn Hứa Kỳ có chút bực mình nhưng Lawrence nói đây là ý của Cố Hoài Bích thể là bọn họ phải từ bỏ.
Có thể không nghe lời cha mẹ nhưng lời đại ca nói thì không thể không nghe.
…..
Chiều hôm đó, lúc Thụy Tuyết Nhi tan học, cô ta nhìn thấy Cố Hoài Bích đứng ở xe kem ở trước nhà ăn, cậu mua một cây kem ốc quế vị matcha.
Thụy Tuyết Nhi vội chào tạm biệt với bạn mình, đi qua chỗ Cố Hoài Bích, chào hỏi cậu rất tự nhiên: “Anh Cố, trùng hợp thật, anh cũng mua kem à?”
Cố Hoài Bích không thèm nhìn cô ta, dựa người vào xe kem, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa.
“Anh đang đợi ai à?” Thụy Tuyết Nhi cố tình nói: “Chắc là đang đợi Trần Biên Biên rồi.”
Cố Hoài Bích vẫn không nói gì, chỉ cười khẩy.
Thụy Tuyết Nhi không nhận thấy sự rét lạnh trong đôi mắt Cố Hoài Bích, cô ta lấy hết can đảm nói: “Anh tới trường bọn em không lâu hơn là không biết cuộc sống riêng tư của Trần Biên Biên rất lộn xộn”
Giống như chọc vào cái gì đó trong lòng cậu, lúc này Cố Hoài Bích mới phản ứng lại, ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn cô ta:
“Ô?”
Thấy cậu có vẻ hứng thú, Thụy Tuyết Nhi lập tức phấn kích lên như đang tám chuyện với hội chị em, cô ta nói với Cố Hoài Bích: “Cậu ấy trông rất xinh, gần đây còn trở thành hoa khôi của trường nên có không ít nam sinh theo đuổi thế nhưng cậu ấy chẳng từ chối ai hết, toàn bộ đều để làm lốp dự phòng, trăm ngàn lần anh đừng để bị cậu ta đùa giỡn, anh thấy đó, anh Lục Diễn là ví dụ sống đấy.”
“Vậy xem ra em ấy đúng là không ngoan.” Cố Hoài Bích nói câu này giọng điệu có chút cưng chiều, làm Thụy Tuyết Nhi nghe xong cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Đàn anh, trường chúng ta có nhiều cô gái như vậy, đừng có tới gần cái cô giả tạo đấy.”
Cố Hoài Bích hỏi lại: “Cô là cô gái tốt?”
Thụy Tuyết Nhi có chút xấu hổ: “Ít nhất thì em không một chân đạp hai thuyền, hơn nữa sẽ hết lòng với người mình thích.”
Cố Hoài Bích ánh mắt hơi trầm xuống, lại hỏi cô ta: “Thích ăn kem?”
Thụy Tuyết Nhi nhìn cây kem sắp tan trong tay Cố Hoài Bích, gật gật đầu đầy chờ mong: “Em thích ăn nhất là vị matcha.”
Thế là Cố Hoài Bích đi đến trước mặt Thụy Nhi, ụp kem lên đầu cô ta.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, lúc người xung quanh phản ứng thì Cố Hoài Bích đã xoay người rời đi, còn lấy khăn giấy cẩn thận lau tay.
Thụy Tuyết Nhi đứng như trời chồng trong sự bối rối, kem chảy trượt theo tóc cô ta xuống mặt, cô ta ngớ người ra.
Sau đó chuyện này một đồn mười mười đồn trăm, đồn tới tại Hứa Kỳ, Hứa Kỳ cười đau cả bụng.
“Đại ca đúng là đại ca! Nhìn coi con sói này đã làm cái gì nè! Ha ha ha ha các cậu cũng học hỏi đi, cái gì mà là con sói điên cuồng bảo vệ vợ là đây!”
Các chàng trai trong câu lạc bộ sói nhìn nhau, bọn họ không còn gì để nói. Thành viên của ủy ban kỷ luật tộc sói, Vân Cảnh
liên tục lắc đầu: “Có cảm giác đại ca muốn hướng đám nhóc tộc chúng ta vào con đường đen tối.”
***
Dần vào đông, miền bắc vào động trời rất lạnh, có đôi khi Biên Biên còn cảm thấy lạnh không chịu nổi, cô mặc một chiếc áo khoác dày và bó mình thành một con gấu nâu nhỏ.
Tổi lễ Giáng Sinh, tuyết bay lất phất như lông ngỗng đầy trời, Biên Biên hẹn gặp Cố Hoài Bích ở cổng trường.
Tay Biên Biên cầm một ly trà sữa nóng, cô quay đầu lại trông thấy Cố Hoài Bích theo dòng người ra khỏi cổng trường.Trong ánh sáng lờ mờ, nét mặt Cố Hoài Bích trông rất lạnh lùng nghiêm nghị.
Chỉ có khi nhìn thấy Biện Biên, ánh mắt cậu mới bừng sáng lên, khuôn mặt cũng dịu dàng hơn nhiều.
Cô mặc áo khác bong bóng, vẫy tay với Cố Hoài Bích.
“ở đây”
Mỗi lần gặp mặt, ở xa xa là Biện Biên đã nhiệt tình vẫy tay với cậu, như là sợ cậu không nhìn thấy, nhưng thật ra dù ở xung quanh có bao nhiêu người Cố Hoài Bích nhìn lướt qua là có thể nhìn thấy cô.
Cô là trung tâm của ánh mắt cậu.
Cố Hoài Bích đi đến cạnh Biên Biên, Biên Biên lấy chiếc khăn choàng cổ màu đen trong túi ra, cẩn thận chỉnh qua ngay ngắn rồi quàng từng vòng từng vòng lên cổ Cố Hoài Bích.
“Tặng cho anh.”
Cố Hoài Bích nhíu mày: “Anh không đeo khăn choàng cổ.”
“Trời đã vào đông, anh lại ăn mặc phong phanh, không đeo khăn choàng cổ sao được chứ.”
Toàn bộ vào đông, Cố Hoài Bích chỉ mặc có mỗi chiếc áo len, đến áo khoác còn không có.
Cố Hoài Bích không cần, sự trao đổi chất của cậu tốt hơn người bình thường gấp vài lần. Ngoài ra với lượng nhiệt của lớp lông vô hình cũng đủ giúp cậu chống chọi với cái lạnh.
“Không cần, anh không lạnh, em có từng gặp con sói nào đeo khăn choàng cổ vào mùa đông không”
“Con chó Labrador ở nhà đối diện nhà tôi mùa đông toàn mặc áo bông trông đáng yêu lắm.”
Cố Hoài Bích:……
Tuy là ngoài miệng Cổ Hoài Bích cứ nói không đeo không đeo, nói tới nói lui một hồi thế mà cậu không có tháo khăn choàng cổ xuống.
Hai người đi ở trên đường, ở phía ngược lại có một đôi tình nhân đang đi tới gần, Cố Hoài Bích nhìn thấy cậu trai kia nắm tay cô gái nhét vào túi mình.
Cố Hoài Bích suy nghĩ một lát, nắm tay Biên Biên không chút do dự.
Lòng bàn tay cô vừa mềm vừa thoáng, nắm rất thoải mái.
Biên Biên có chút hồi hộp, cô không biết trước đây mình đã từng nắm tay với Cố Hoài Bích chưa, chí ít thì đây là lần đầu tiên cô được con trai nắm tay.
Mặt Biên Biên nóng lên.
Biên Biên đang cảm thấy thẹn thùng thì Cố Hoài Bích nắm tay cô nhét vào dưới áo mình.
Thậm chí Biên Biên còn chạm vào cơ bụng của Cố Hoài Bích.
“Làm, làm gì đó”
“Nhét vào túi không ăn nhằm gì.” Cố Hoài Bích giải thích: “Bụng anh là chỗ ấm nhất.”
“…”
Cố Hoài Bích lấy bụng cậu làm lò sưởi điện sưởi tay cho Biên Biên, suốt đường đi hai người thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, mặt Biên Biên đỏ lên không phải vì xấu hổ mà là thẹn thùng…
Biên Biên không rút tay về mà vẫn để cậu nắm tùy thích, cô còn dám yêu đương với sói thì làm gì mà để ý tới ánh mắt của người khác chứ.
“Sói không sợ lạnh ư?” Cô tò mò hỏi Cổ Hoài Bích.
“Không sợ”
“Vậy tại sao con trong phòng tôi mùa đông năm nào cũng mặc tới ba lớp quần mùa thu?”
“Có lẽ là cô ấy muốn giả vờ đáng yêu.” Cố Hoài Bích suy nghĩ một lát, đáp: “Có đôi lúc bọn anh sẽ giả vờ để giống con người hơn, như vậy rất đáng yêu.”
Khóe miệng Biên Biên giật giật, mặc ba lớp quần mùa thu một chút cũng không đáng yêu!
Hai người đi tới quảng trường thương mại náo nhiệt, ở đây phát nhạc Giáng Sinh vui vẻ, có rất nhiều người trẻ đứng dưới cây thông Noel rực rỡ chụp ảnh.
Biên Biên lấy ra điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, cô rất thích chụp ảnh, có khuôn mặt đẹp không tệ cho lắm, thường thì Biên Biên cũng giống như những cô gái xinh đẹp khác, bí mật chụp nhiều ảnh tự sướng thật đẹp.
Cây thông Noel được trang trí rất đẹp rất đẹp, Cố Hoài Bích vừa thấy Biện Biên lấy điện thoại ra vội lấy cớ đi mua nước trốn camera của cô.
Cậu không thích chụp ảnh, cực kỳ cực kỳ không thích.
Biện Biên giữ chặt khăn choàng cổ của Cố Hoài Bích, kéo cậu quay lại: “Chụp ảnh với tôi đi.”
“Từ chối.”
“Từ chối không có hiệu quả.”
“No.”
“Không cho nói no.”
Biên Biên nắm chặt khăn choàng cổ của Cố Hoài Bích, túm cậu vào khung ảnh: “Chụp một tấm để tôi làm màn hình khóa.”
Cố Hoài Bích nghe vậy, bắt đầu cau mày suy nghĩ cô nghiêm túc, cuối cùng hạ quyết tâm, chụp!
Vì để có được một bức ảnh chụp chung làm màn hình khóa điện thoại ngọt ngào, Cổ Hoài Bích cố chịu đựng sự khó khi đối mặt với ống kính, nghiêm túc chụp với Biện Biên
một bức ảnh chung.
Biên Biên cảm thấy không hài lòng, cô thấy cái mặt cau có của Cố Hoài Bích giống như mấy ông thầy đồ già, vì thế lúc chụp lại Biên Biên nhón chân hôn lên má cậu, vậy là chụp được một bức ảnh chung ngọt ngào.
Cố Hoài Bích trong ảnh đang nhíu mày, vẻ mặt vừa hoảng vừa vui mừng, hết sức đáng yêu. Biên Biên cúi đầu nhìn điện thoại, không nhịn được bật cười.
Đúng lúc này, trong đám người phía trước bỗng nhiên rối loạn hết cả lên, mọi người chạy tán loạn khắp nơi, hét lớn: “Quái vật, đằng trước có quái vật!”
“Là sói! Trong thành có sói!”
“Sói gì chứ, cậu từng nhìn thấy con sói nào to như vậy chưa!”
“Chạy mau đi, trên người nó còn có máu, có lẽ nó muốn ăn thịt người đó.”
…
“Chắc là người trong tộc đã xảy ra chuyện”
Cố Hoài Bích kéo Biên Biên đến gốc cây, dặn dò cô ở chỗ này chờ cậu đừng chạy lung tung, Biên Biên sợ hãi gật đầu, nhìn Cố Hoài Bích chen vào trong đám người hỗn loạn, thoáng chốc đã chẳng thấy bóng cậu đâu.
Biện Biên vừa sợ vừa lo lắng cho Cố Hoài Bích. Đám người chạy tán loạn, cô nghe thấy có người hét quái vật, cô như phản xạ phản bác lại: “Không phải quái vật!”
Người hét to “Quái vật” đã biến mất không một dấu vết nhưng bên tai của Biên Biên lại tràn ngập vô số giọng nói sợ hãi, cười nhạo, ác độc… Từng tiếng “Quái vật” giống như lưỡi dao bénnhọn đâm vào cậu thiếu niên vô tội kia.
“Quái vật tới!”
“Không phải quái vật!”
“Cậu ta chính là quái vật!”
“Không phải, anh ấy không phải!”
Trong đám người hỗn loạn, Biên Biên ngồi sụp xuống ôm đầu, cảm xúc sụp đổ.
“Anh ấy không phải quái vật! không phải!”
Cô cố hết sức phản bác lại, giống như khi cô còn nhỏ giải thích hết lần này đến lần khác với mọi người như vậy:
Cậu không phải quái vật, cậu rất tốt bụng, rất rất tốt.
Cậu là người con trai đẹp nhất thế giới, là người con trai Trần Biên Biên yêu nhất trên thế giới này.
Trong nháy mắt, đầu óc Biên Biên ngừng quay cuồng.
Giống như dòng suối trong vắt từng chút từng chút một chảy róc rách vào lòng cô, những chỗ trống đều được lấp đầy, tất cả những hoang mang và bất lực đều biến mất, cô tìm lại được thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, tìm lại được tình cảm chân thành của cuộc đời này.
**
Cố Hoài Bích đã nhìn thấy con sói trên phố đi bộ, máu chảy đầm đìa từ vết thương trên người nó, nó đang gầm gừ dữ tợn với đám đông.
Cố Hoài Bích ngửi được mùi máu nồng nặc và mùi xác chết trong không khí, trong đám người này chắc chắn có người của huyết tộc.
Nhưng hiện giờ cậu không quan tâm được nhiều như thế, điều cấp bách bây giờ là phải ngăn con sói này lại để nó không làm bị thương người vô tội.
Sau khi biến hình thành sói trong trạng thái tức giận rất khó để duy trì lý trí và sự tỉnh táo, mặc dù có ý thức, nhưng ý thức này sẽ phải đấu tranh với bản chất tự nhiên của dã thú, sói càng mạnh, năng lực tự khống chế bản thân càng mạnh.
Con sói trước mặt này đã rơi vào trạng thái điên loạn, hoàn hoàn đánh mất bản thân.
Cố Hoài Bích nhảy đến trước mặt con sói ấy, cùng lúc đó, người trong tộc sói nghe thấy ồn ào cũng đã đến, thậm chí còn có một cô bé cầm bóng bay màu hồng.
Bọn họ vây xung quanh con sói kia, cùng nhau đặt một tay xuống đất, phối hợp với Cố Hoài Bích ở phía trước, tạo kết ấn bảo vệ.
Vài tia sáng vàng bay về con sói và lan ra khắp người nó, con sói từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến về hình người, hôn mê tại chỗ.
Quần chúng hóng hớt thấy cảnh phim bom tấn của Mỹ diễn ra ngay trước mặt, hết hồn tới cằm xém rơi xuống đất.
Cố Hoài Bích quay đầu lại nhìn xung quanh, ở chỗ này là quảng trường rất nhộn nhịp, người ở đây không ít, muốn xóa hết ký ức của bọn họ phải hao chút sức, có điều không sao, bởi bọn họ đã từng xử lý tình huống phức tạp hơn.
Cô gái cầm bóng bay màu hồng ngồi xuống cẩn thận kiểm tra vết thương của người nọ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Đại ca, đây… đây là vết cào của huyết tộc!”
Khóe mắt của Cố Hoài Bích giật giật, cậu gật đầu: “Xử lý vấn đề trước mắt đã.”
Cô gái đó xoay người lại đi đến trước mặt bạn trai mình, người bạn trai bị dọa hết hồn, nắm lấy tay cô gái: “Gia Nghi, em làm cái gì vậy, em có biết nguy hiểm lắm không?”
Cậu ta còn chưa nói xong, đôi mắt màu vàng cam của cô gái lóe lên. Cậu bạn trai ngơ ra một chốc, sau đó từ hoảng loạn biến thành hoang mang.
Cậu ta đã quên.
Ngày càng nhiều tộc nhân nghe tin chạy đến đây, bắt đầu xóa ký ức của những người có mặt trên quảng trường.
Cố Hoài Bích lấy con dao nhỏ trong túi ra cắt một đường trên tay mình, nhỏ vào vết thương trên mặt của người nọ.
Lawrence xuống xe chạy đến phố đi bộ: “Sao lại thế này!”
“Tình huống bất ngờ, không sao, đưa người về.”
Lawrence thấy trên mặt người nọ có vết cào của huyết tộc, nháy mắt thay đổi sắc mặt, cơ thể thối rữa bốc mùi xác chết của huyết tộc là đòn trí mạng đối với tốc sói, nếu miệng vết thương nhiễm DNA của huyết tộc thì nó giống như nọc độc của rắn hổ mang gây chết người.
May mắn là Cố Hoài Bích tới kịp, dùng dòng máu thần tiên quý giá của mình cứu người kia một mạng.
Lawrence đỡ người nọ lên xe, quay đầu lại nhìn tay của Cố Hoài Bích: “Đi với tôi về băng bó vết thương.”
“Không cần.”
Vết thương của cậu sẽ tự động lành lại nhanh thôi, vết thương nhỏ này chẳng cần phải trị.
Cố Hoài Bích nới lỏng khăn choàng cổ, đi ngược dòng người trở về chỗ cây thông.
Biên Biên ngoan ngoãn đứng ở chỗ cũ, cơ thể gầy gò run rẩy trong gió lạnh.
Ánh đèn sặc sỡ trên cây thông Noel phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Biên Biên, đôi mắt long lanh của cô còn ươn ướt,thoạt nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.
Cậu nhanh chóng bước tới, giải thích qua loa: “Có con sói trong tộc mất khống chế, làm loạn một hồi, giờ không sao nữa rồi.”
Biện Biên không nói gì, Cố Hoài Bích thấy sắc mặt cô tái nhợt, tưởng cô cảm lạnh, thế là tháo khăn choàng cổ ấm áp của mình xuống dịu dàng quàng lên cổ cho Biên Biên xong rồi thắt một cái nút, quấn cổ kín mít.
“Sao thế?”
“Sợ?” Cố Hoài Bích cười nhẹ, trấn an nói: “Em chưa từng thấy sói à, thật ra nó không hung dữ đâu, trông có hơi đáng sợ thôi.”
Biện Biên lắc lắc đầu, siết chặt lòng bàn tay cậu, run run nói: “A Hoài, anh chảy máu.”
“Không sao, miệng vết thương khép lại nhanh thôi.” Cố Hoài Bích mở tay ra cho cô xem: “Em xem, không…”
Cậu còn chưa nói hết câu tay đã cứng đờ ở giữa không trung:”Em gọi anh là gì?”