Edit: Myniee
Beta: Manh
Chân thành cảm ơn bé Nhu nhà lại cứu Manh một bàn thua trông thấy, nghĩ ra biệt danh của hai đứa nhỏ giùm Manh, yêu yêu bé.
Tại câu lạc bộ Tinh Lan, phòng bao số 1.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn chằm chằm vào Lục Duật Thành. Người có gan trêu chọc hắn còn chưa tới nên những người đang ngồi đây cũng không dám hỏi han gì, chỉ thỉnh thoảng ngầm hiểu ý nhau qua ánh mắt, bầu không khí kỳ dị bao trùm khắp cả căn phòng.
Ván mạt chược vẫn còn đang tiếp diễn.
Miệng Lục Duật Thành ngậm điếu thuốc, bắt đầu xào bài. Hắn cảm nhận được ánh mắt khác thường phóng tới từ bọn họ, nhưng nhất quyết không muốn giải thích, điềm nhiên gõ nhẹ điếu thuốc lên gạt tàn để rũ bớt tàn thuốc, rồi lại đưa nó về bên môi.
Đêm nay An Ninh cũng có mặt tại đây, Chu Minh Khiêm mời cô đến để thảo luận về một bộ phim mới. Vì anh còn chưa tới, cô bèn lẳng lặng ngồi chờ trên ghế sô pha.
Khi mới vào cửa, cô biết Lục Duật Thành sẽ không chào đón mình tựa như lúc trước, nên cũng không qua chào hỏi hắn.
Chỉ trong nháy mắt, năm năm đã trôi qua. Người đàn ông này dần dần thu lại vẻ sắc bén, thay vào đó là sự trầm ổn, chín chắn. Điều duy nhất không thay đổi chính là, hắn vẫn khiến người ta không dời mắt nổi như trước.
Năm năm qua, cô cũng hẹn hò với hết người này tới người khác, nhưng luôn cảm thấy không ai bằng hắn, cảm giác chênh lệch vô hình ấy luôn khiến cô không khỏi nhớ tới hắn.
Cho dù hắn chưa bao giờ thật lòng với cô.
Chính cô cũng không thể nói rõ thứ tình cảm này là gì, chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, cũng vô cùng bi ai.
Bi ai thay cho chính bản thân mình.
Lúc này, Lục Duật Thành đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, cô trông thấy hai vết cào dài mảnh trên sống mũi và cổ hắn, thấp thoáng vương tơ máu, khiến người ta phải miên man suy nghĩ.
Lòng cô khó chịu không thôi.
Cửa phòng mở ra, Diệp Đông và Chu Minh Khiêm cùng tiến vào, An Ninh bèn đứng dậy.
Chu Minh Khiêm bước về phía cô, còn Diệp Đông thì ngồi ở phía bên kia bàn mạt chược, đã có người chừa sẵn chỗ chờ anh ta.
Anh ta ngồi xuống, hỏi Lục Duật Thành: “Cố Hằng không đi cùng cậu hả?”
Lục Duật Thành dập thuốc: “Mấy ngày nay cậu ta mất hút, chẳng biết đang bận chuyện gì nữa. Nghe nói là đi xem mắt, cũng không biết là thật hay giả.”
Diệp Đông vô tình lướt mắt qua hắn, sau đó nghía lại một lần, đoạn cười nhạo: “Tình hình đêm qua kịch liệt quá nhỉ.”
Những người trong phòng lại không hẹn mà cùng phóng mắt về phía Lục Duật Thành, chờ chuyện ngồi lê đôi mách.
Lục Duật Thành híp mắt: “Miệng chó không phun được ngà voi.” Sau đó, hắn vô cùng đắc chí nói: “Là Cục Kẹo nhà tôi cào đấy.”
Diệp Đông: “…”
Mọi người “Xùy” một tiếng, lòng hiếu kỳ tản đi.
An Ninh ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy lời này. Cô thoáng liếc qua hắn, vẻ dịu dàng hiếm thấy hiện trên khuôn mặt kia, khiến hắn nom có vẻ mềm mại hơn.
Khi hai người còn ở bên nhau, cô đã từng thấy nét dịu dàng ấy nhiều lần. Hắn luôn có biểu cảm như vậy khi nhìn bóng lưng của cô bé trên màn hình khóa của di động. Sau này, khi Cố Hằng công khai quan hệ bạn bè giữa bọn họ và Tô Dương trên Weibo, cô chợt bừng tỉnh, thì ra cô bé kia chính là Tô Dương.
Dường như Tô Dương chẳng hề hay biết về tấm hình nền trên màn hình khóa kia. Cô vẫn luôn giấu bí mật ấy ở dưới đáy lòng. Có đôi khi, cô sẽ ngốc nghếch mừng thầm mà nghĩ, cuối cùng cũng có một bí mật mà ngay cả Tô Dương cũng không biết, chỉ có mình cô và hắn mới hay.
An Ninh lại nhìn về phía Lục Duật Thành, dáng vẻ ấy vẫn còn đó. Không ngờ, bẵng đi mấy năm, cô lại được chứng kiến một mặt dịu dàng rất khác của hắn, là khi hắn nói về “Cục Kẹo”.
Cục Kẹo là con gái của Tô Dương, hiện chỉ mới được hơn chín tháng tuổi. Nghe nói lúc mang thai, Tô Dương đặc biệt thích ăn kẹo trái cây, nên khi con gái chào đời, cô bé được gọi là Tiểu Đường Quả.
Một cái tên vừa tùy hứng vừa bốc đồng.
Chu Minh Khiêm gọi cô: “An Ninh ?”
An Ninh hoàn hồn, cười nhạt: “Đạo diễn Chu, anh nói đi.”
Chu Minh Khiêm: “… Tôi đã nói xong rồi.”
An Ninh: “…” Cô mặt đỏ tía tai, khó nén vẻ lúng túng, hắng giọng: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi mải nghĩ đến chuyện khác.”
Chu Minh Khiêm đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn chuyển chủ đề: “Vai nữ chính lần này tương đối hấp dẫn nên nhà đầu tư nào cũng cực lực tiến cử người của mình. Cô cứ về luyện tập như những gì tôi đã nói, hi vọng đến lúc thử vai có thể nổi trội hơn người khác.”
An Ninh ngờ vực hỏi: “Tất cả các diễn viên đều phải thử vai sao?”
Chu Minh Khiêm: “Ừ, nhà đầu tư nước ngoài muốn kiểm tra sự chuyên nghiệp của các diễn viên và xem xem hình tượng của họ có hợp với nhân vật hay không.”
An Ninh gật đầu.
Chu Minh Khiêm tựa lên ghế sô pha, vắt chéo hai chân, nom có phần mệt mỏi. Anh xoa bóp huyệt thái dương, lại nhìn về phía cô: “Bởi vì quan hệ giữa cô và Tô Dương không tệ lắm nên tôi muốn nhiều lời mấy câu, có thể sẽ không được xuôi tai cho lắm.”
An Ninh: “Đạo diễn Chu cứ nói đi.”
Chu Minh Khiêm nhìn Lục Duật Thành ở phía bên kia, sau đó nói với cô: “Đừng ôm hi vọng gì với Lục Duật Thành, sẽ không nên chuyện đâu, cậu ta chẳng nghiêm túc với ai cả.”
Tâm tư bị người khác nhìn thấu, An Ninh xấu hổ vô cùng.
Cô ổn định lại tâm trạng, thành tâm nói: “Cảm ơn đạo diễn Chu, tôi đã sớm biết chúng tôi không có hi vọng, sẽ không nghĩ nhiều đâu.”
Sau khi An Ninh rời đi, Chu Minh Khiêm cũng gia nhập bàn mạt chược, châm một điếu thuốc, thong dong nhìn bài trong tay Lục Duật Thành. Anh ghẹo bạn: “Cậu bắt nạt Cục Kẹo thế nào mà lại bị con bé cào cho mấy phát thế?”
Chợt, anh vừa cười vừa nói: “Hiện tại tôi cũng phải nghi ngờ, liệu có phải là vì cậu ghẹo con bé nên Tưởng Bách Xuyên mới cào cậu thành như vậy hay không.”
Lục Duật Thành: “Cút!”
Đúng lúc này, di động reo chuông, Lục Duật Thành cầm lên xem, là số điện thoại bàn bên nhà Tô Dương.
Cuộc gọi này chỉ có thể đến từ một người.
Hắn gác ván mạt chược lại, nhanh chóng bắt máy: “A lô.”
Một giọng nói non nớt truyền đến từ đầu bên kia: “Cậu ơi, cậu tới đón con đi.”
Lục Duật Thành cau mày, liếc nhìn đồng hồ, hiện đã là tám giờ tối: “Bột, sao con vẫn còn thức thế?”
Cục Bột không trả lời, chỉ tiếp tục bướng bỉnh hỏi: “Cậu à, cậu tới đón con được không? Bố con mắng con, thế là con cãi nhau với bố. Cậu đến đón con đi, nếu cạu không đến thì con sẽ đi tìm cậu Cố Hằng.”
Hắn lại hỏi: “Thế sao bố lại mắng con?”
Cục Bột: “Chuyện này phức tạp lắm ạ.” Sau đó, cậu vẫn lặp lại câu kia: “Cậu, cậu có đến không ạ?”
Lục Duật Thành: “Đợi chút nhé, cậu tới đón con ngay đây.”
Hắn tắt máy, đứng dậy.
Chu Minh Khiêm nhìn hắn: “Cậu sẽ không đón Cục Bột về nhà thật đấy chứ… Đó là con của Tưởng Bách Xuyên đấy.”
Lục Duật Thành: “Nhưng thằng bé thân với tôi hơn nhiều.”
Chu Minh Khiêm bóc trần sự thật chẳng chút lưu tình: “Đó là bởi vì cậu luôn nuông chiều, dung túng Cục Bột làm xằng làm bậy nên thằng bé mới chịu chơi với cậu, chứ đương nhiên thằng bé vẫn thích bố nó hơn rồi.”
Diệp Đông sâu xa nói: “Chu Minh Khiêm, cậu cũng thật là, sao lại nói trắng ra như vậy chứ!”
Lục Duật Thành: “…”
Mà lúc này, tại nhà Tưởng Bách Xuyên.
Tô Dương và mẹ Tưởng đi tham dự tuần lễ thời trang Paris, vì bận rộn công việc nên không thể dẫn hai đứa trẻ theo. Nhiệm vụ chăm sóc con nhỏ được trao cho Tưởng Bách Xuyên và bảo mẫu.
Sau khi Tưởng Bách Xuyên tắm rửa cho Cục Kẹo, bảo mẫu đã pha sẵn sữa bột cho bé. Anh ẵm Cục Kẹo, nói: “Để cháu cho bé ăn dì ạ”.
Nghe thấy thế, bảo mẫu bèn vào phòng vệ sinh dọn dẹp bồn tắm rồi thay quần áo.
Tưởng Bách Xuyên bắt đầu cho bé con bú bình. Cục Kẹo tắm táp xong thì vui vẻ vô cùng, chân nhỏ khua loạn xạ, với tay muốn chạm vào bình sữa anh đang cầm, bi bô hô hào: “Sữa… Sữa…”
Tưởng bé con đang gọi bà, anh lắc lắc bình sữa trong tay: “Gọi bố đi nào.”
Cục Kẹo chu miệng, chớp chớp đôi mắt to tròn, dường như nghe hiểu những gì anh nói, kết quả khi mở miệng thì lại gọi: “Mẹ… Mẹ…”