Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ - Chương 19: Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ


Chương 19: Chương 19


Mọi người nhìn đá ngầm xinh đẹp, nước biển xanh thăm thẳm, bầy cá cầu vồng năm màu sặc sỡ cùng với khu rừng rậm rạp cách đó không xa và lâu đài cổ bèn không nhịn được kêu lên những tiếng kinh ngạc vui vẻ và tán thưởng.

Mấy người Khương Manh Manh đã mang hành lý ném sang một bên rồi lấy di động ra bắt đầu tự chụp ảnh, ngay cả Hàn Hướng Nhu cũng bị các cô túm qua dùng sức mạnh chụp hai bức ảnh.Khách sạn lâu đài cổ nhìn thì không xa nhưng đi đi lại lại mất đến nửa tiếng đồng hồ.

Cũng may khu nghỉ dưỡng chuẩn bị ba chiếc xe đò và một chiếc xe chở hành lý, có thể chở bọn họ đi.Hàn Hướng Nhu mang vali để lên xe chở hành lý rồi đi đầu ngồi ở vị trí đầu kế bên tài xế.

Tài xế khoảng độ 50 tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề, mới nhìn thì không giống thôn dân địa phương, chỉ là không biết vì sao trên người ông ta dày đặc một tầng tử khí, trên người tản mát ra một mùi hôi thối.Dường như nhận ra được tầm mắt của Hàn Hướng Nhu, tài xế quay đầu hung ác nhìn cô: “Cô nhìn cái gì?”Có vẻ như Hàn Hướng Nhu không bị giọng điệu của ông ta dọa đến, ngược lại lại thêm thần sắc tò mò: “Chú là người ở đảo Hải Thần phải không?”“Đúng vậy.” Tài xế buột miệng thốt ra xong thì sắc mặt hơi đổi, mang theo sự ảo não, ông ta quay đầu không phản ứng Hàn Hướng Nhu mà hướng các du khách khác rống lên hai câu: “Đi lên xe nhanh lên, đừng có mà lề mà lề mề nữa.”Có một số du khách bị thái độ của tài xế dọa sợ, có mấy thanh niên trẻ tuổi khỏe khoắn vừa nghe thế liền không vui, duỗi cổ rống lên với ông ta: “Ông hét cái gì? Đây là cái thái độ phục vụ gì vậy?”Hình như ba tài xế khác không muốn sinh sự nên trừng mắt với tên tài xế kia một cái: “Lão Tam, ông đừng có mà gây sự nữa, đây là du khách đấy.” Lão Tam vừa nghe xong chỉ đành phải kiềm chế tính tình của mình, nhưng ông ta vẫn quay đầu lại nhìn mấy tên thanh niên kia vài lần, nụ cười lạnh hiện lên trên khuôn mặt đầy tàn nhẫn.Có mấy tài xế giảng hòa, mọi người lại tới đây để chơi nên nhóm thanh niên đó cũng không làm ầm ĩ nữa rồi ngồi lên xe đò phía sau.Tầm mắt của Hàn Hướng Nhu lướt qua trên mặt của mấy tài xế đó rồi quay đầu xem cảnh sắc bên ngoài.

Không thể không nói đảo Hải Thần này thật sự quá đẹp, nước biển mỹ lệ như ngọc bích, nước biển gần bờ cát màu xanh nhạt trong vắt, hướng ra xa hơn là một màu xanh thẳm, biển sâu nơi xa hơn là màu xanh lam đậm, khiến người ta không tự chủ được say mê trong đó.Rời khỏi bến tàu trên dải đá ngầm, quang cảnh bên ngoài là bờ cát trắng tinh, mỗi tội đảo nhỏ này lại có hạn chế rất lớn về số lượng du khách cho nên trên bờ cát cũng không có người, chỉ có những cây cọ cao lớn đang thoải mái nhẹ nhàng đong đưa những chiếc lá của mình theo gió biển.Xe đò nhanh chóng dừng lại trước lâu đài cổ, đợi sau khi mọi người xuống xe lấy hành lý thì xe đò và xe chở hành lý trực tiếp quay đầu rời đi, để lại một đám người trước cổng lớn của khách sạn lâu đài cổ.Đứng trước khách sạn lâu đài cổ nơi đây mọi người mới phát hiện lâu đài cổ này cũng không phải là mới xây dựng, từ vẻ ngoài của tường nhìn lên hình như đã có từ lâu.

Hàn Hướng Nhu nhớ rõ mình nhìn trên tư liệu về khu nghỉ dưỡng đảo Hải Thần thì khu nghỉ dưỡng này mới được tu sửa từ hai năm trước, lần hoạt động ưu đãi này cũng lấy danh nghĩa tròn hai năm mở cửa.

Nếu tính như vậy thì lâu đài cổ này đã tồn tại từ trước khi khu nghỉ dưỡng tới tu sửa, cũng không biết là ai lại xây lên một tòa lâu đài rời xa dân cư này.Mọi người kéo hành lý đẩy ra cổng lớn của lâu đài, trong đại sảnh thoạt nhìn nguy nga lộng lẫy, trên đường chính đặt không ít pho tượng hiếm lạ cổ quái, chỉ là không có quá nhiều nhân viên phục vụ.***Nguy nga lộng lẫy: Bản convert là ‘kim bích huy hoàng’.

Là xanh vàng rực rỡ, vàng son lộng lẫy, cung vàng điện ngọc.Có hai cô gái đang đứng sau quầy lễ tân giống như chờ bọn họ được một lúc lâu, thời điểm nhìn thấy họ thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, danh sách du khách đã sớm được đưa tới đây, sau khi lấy chứng minh thư đăng ký thì mỗi người nhận được thẻ phòng của mình.“Nhà ăn ở bên phía đông tầng một, bể bơi ở tầng sáu, phòng tập thể thao ở tầng bảy, nếu các vị muốn thì có thể tự đến xem trước.” Nhân viên lễ tận mỉm cười giới thiệu: “Lâu đài cực kỳ lớn, cầu thang đan xen nhau vô cùng phức tạp, có không ít chỗ đều cất giấu quà tặng, nếu mọi người cảm thấy hứng thú có thể ở lâu đài chơi trò chơi thám hiểm.”Khương Manh Manh nói giỡn: “Nhưng trong lâu đài luôn có những chuyện ma quỷ dọa người, lâu đài này của chúng ta không có quỷ náo loạn chứ?”Nhân viên phục vụ nhìn cô một cái, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Quý khách ở lại một đêm sẽ biết.”Sau khi Hàn Hướng Nhu tới công ty thì có quan hệ tốt nhất với Khương Manh Manh, lần chia phòng này Khương Manh Manh cũng rất quan tâm Hàn Hướng Nhu, chọn cô và mình ở cùng một phòng.

Phòng thư ký đặt bảy phòng đều ở tầng năm, Hàn Hướng Nhu lấy thẻ quẹt mở cửa phòng, khi đi vào thì kinh ngạc phát hiện ra đây là một phòng xa hoa.Bên ngoài là một phòng khách rộng lớn, có sô pha nhìn qua có vẻ thoải mái, hơn nữa lại có lò sưởi làm từ gỗ nguyên khối được thiết kế âm tường và bàn ăn tinh xảo, trong phòng ngủ cũng rất lớn, hai chiếc giường đơn được đặt ở hai bên, chỗ chân giường để một bàn trang điểm tinh xảo và một tủ quần áo có khắc hoa văn.“Oa, căn phòng này không tệ nha!” Khương Manh Manh giật mình rồi buông hành lý ra dạo quanh một vòng: “Lần này chúng ta quá có hời rồi, nơi này và khu nghỉ dưỡng suối nước nóng có giá như nhau nhưng nơi đây nhìn có vẻ xa hoa hơn rất nhiều.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN