Ngọc Mân nhìn tiểu thư đồng hắn đặt ở đầu quả tim đưa tay che mắt, không cho hắn nhìn thấy cái gì cũng không để cho hắn nghe được cái gì từ trong giọng nói, chỉ có thể thông qua bả vai y thoáng nhìn thấy chút run rẩy.
Ngọc Mân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo y vào trong lồng ngực, vỗ lưng của y, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không đi, không bao giờ đến Giang Nam.”
Minh Thận lau mắt, ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực của hắn, nắm lấy ống tay áo của hắn thật chặt.
Ngọc Mân dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của y rồi lại nhẹ nhàng nhéo mặt y, thấp giọng dỗ dành: “Không khóc A Thận, lát nữa Mân Mân nhìn thấy ngươi sẽ cười đấy, nói có phải Hoàng hậu của trẫm là một nhóc mít ướt không?”
Minh Thận không nhìn hắn rồi lấy tay hắn, nhưng lại không chút do dự mà tiếp tục chui vào trong ngực của hắn như khi còn bé.
Ngọc Mân thay đổi tư thế ôm y, để Minh Thận dựa vào được thoải mái hơn, một tay ôm eo y một tay vuốt mái tóc mềm mại của y, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nhìn cục cưng của hắn.
Hắn vẫn luôn là một người miệng lưỡi vụng về, nếu không phải lần này Minh Thận kéo dài thời gian hồi cung rồi còn cùng hắn cãi nhau, hắn cũng không biết rốt cuộc muốn bắt hắn phải làm sao thì mới được bây giờ, cũng không biết phải làm tiểu thư đồng của hắn nghẹn đến khi nào.
Minh Thận từ từ không khóc nữa, y khàn giọng nói một tiếng: “Mân ca ca.”
Ngọc Mân nói: “Ừm.”
Minh Thận nói: “Ta không có đi dạo kỹ viện, ta đi vào trong đó để buôn bán sửa chửa trâm hoa, lúc ở Giang Nam ca của ta cũng chỉ mang ta đi nhìn, học chầu chay*, huynh ấy muốn cho ta nói chuyện nhiều hơn với người ngoài, chúng ta không có tiền mua cô nương.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng “7 Năm Ngứa”
3.
Đáng Yêu Hơn Cả Đường
4.
Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
(*Khách làng chơi đến kỹ viện, chỉ uống trà và trò chuyện với kỹ nữ.)
Ngọc Mân nói: “Trẫm biết, Hoắc Băng dạy dỗ ngươi rất tốt, tốt hơn so với trẫm năm đó, A Thận của trẫm lớn rồi.”
Năm đó Minh Thận là dáng vẻ gì? Trong thế giới chỉ có hai người là hắn cùng với Trình Nhất Đa, đất trời bị ràng buộc trong một lãnh cung không lớn không nhỏ, không thể nói chuyện với người ngoài, không biết làm sao để giao tiếp với người khác, không biết tiến thủ, chỉ biết là Ngọc Mân sẽ vĩnh viễn cưng chiều y, vậy nên mới đặt một trái tim nóng bỏng hoàn chỉnh ở nơi này của hắn.
Ngọc Mân đã từng không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ người này rời đi, tính tình Minh Thận dường như không có yêu thích cái gì, tất cả nguyện vọng đều đặt trên người hắn, đợi đến khi Ngọc Mân phát hiện ra thì Minh Thận đã rất ngoan ngoãn rồi.
Trình Nhất Đa nói: “A Thận mười lăm tuổi mà vẫn không có ngài ở trước mặt thì sẽ không ăn cơm, như vậy sao được? Y cũng chưa từng nói chuyện với người khác, có phải là ngài cưng chiều quá mức rồi không?”
Trên thực tế hắn cảm thấy Minh Thận chưa bao giờ chiếm được sự cưng chiều của mình, xưa nay hắn đều là nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, lúc Minh Thận phạm sai lầm thì hung dữ với y rồi dùng roi mây đánh lòng bàn tay của y.
Hắn không nói có hay không, chỉ hỏi: “Bên phía Ngọc Lâm Uý chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong, cẩn thận mọi chuyện, bên phía Hoắc gia cùng Bốc gia kêu ngài nhớ chú ý đến thích khách, nhân thủ không đủ nên không thể chú ý bên phía chúng ta.”
“Được.
Cứ theo kế hoạch đã định đi, ta có năng lực tự bảo vệ.
Mấy ngày nay ngươi trước hết đến chỗ Cố ma ma tránh một chút đi.” Cố ma ma là lão cung nữ đối thực* của Trình Nhất Đa nhiều năm rồi chưa từng rời bỏ, đã từng chăm sóc bọn họ không ít trong bóng tối, hắn cầm lấy bội kiếm ước lượng một chút, tầm mắt dừng trên người Minh Thận mới vừa dỗ ngủ nằm ở một góc đại điện.
(*Đối thực: hành vi quan hệ “vợ chồng” giữa cung nữ và thái giám.)
Thời gian hắn đi ra ngoài nghị sự cùng người khác không tới hai ngày nhưng Minh Thận rất trông mong chờ hắn, đó cũng là hai ngày không ăn cơm, hai ngày không nói chuyện cùng người khác, người khác tới gần một chút đã rất chống cự, nhất định phải chờ hắn quay về mới bằng lòng yên tâm.
Thời gian hai ngày nhưng tên nhóc này dường như lại gầy đi không ít, ngay cả lúc ngủ cũng không có dáng vẻ thoải mái như trước đây mà lại hiện ra lo lắng hoảng sợ.
Trước đây hắn từng nghe một cách nói, nói là suy nghĩ giữa người thân với nhau sẽ có cảm ứng, cái gì hắn cũng đều không nói cho Minh Thận nhưng mà Minh Thận dường như lại cảm giác được gió tanh mưa máu đang đến gần, mà càng ngày càng để lộ sự bất an.
Ánh mắt Trình Nhất Đa cũng nhìn theo, khẽ thở dài một hơi.
Hắn cũng thở dài, “Đưa A Thận đi.”
“Điện hạ….”
“Lần này Hoắc thị nguyện giúp ta một chút sức lực chỉ có mong muốn là A Thận quay về, trẫm không phải ca ca ruột thịt của y nên tất nhiên không có lý do gì giữ y lại bên cạnh.” Ngọc Mân nói, “Đợi sau khi A Thận tỉnh lại thì ngươi thay ta nói đi.”
Xe ngựa đi qua một đoạn đường núi đầy đá nên xóc nảy một hồi, lắc lư đến mức người khác cũng đong đưa.
Minh Thận bị Ngọc Mân giữ chặt, vẫn còn tiếp tục nói thật: “Lúc thần vừa trở về đã đốt thánh chỉ của ngài, không phải tức giận với ngài mà là bởi vì thói quen đốt….!Thánh chỉ trước đây thần cùng ngài đầu cơ trục lợi….!Có một lần còn xém bị chó côn do thống lĩnh cấm quân nuôi cắn, ngài dùng trục ngọc đập nó, góc áo cũng bị cắn nát một mảnh.”
Ngọc Mân nở nụ cười, đưa tay che miệng của y: “Trẫm biết, việc này ngươi không cần nói A Thận.
Bị người khác nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Minh Thận liếc mắt nhìn hắn.
Ngọc Mân lại giữ chặt cằm y, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Minh Thận nhắm mắt lại, tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục hôn nhưng kết quả Ngọc Mân lại buông ra, nụ hôn này di chuyển từ khóe môi của y qua vai, sau đó hơi cúi người đặt cằm trên vai y, cả người giống như vô lại dựa trên người y.
Phía sau Minh Thận không có chỗ dựa lại bị hắn đè lên nên muốn ngã về sau, y vốn định lấy ta chống đỡ nhưng lúc đôi mắt nhìn về phía Ngọc Mân lại quên mất, bị Ngọc Mân đưa tay che sau gáy, nhẹ nhàng té vào trong thảm nhung dày đặc.
Xe ngựa rộng rãi dư sức nằm mười người, nói chi là một người nhỏ bé như Minh Thận.
Minh Thận ngửa mặt nhìn Ngọc Mân, Ngọc Mân bất ngờ cúi đầu hôn y một cái, sau đó nắm ngón tay của y từ từ thăm dò vào trong vạt áo của chính mình.
Minh Thận đã học được cách không đỏ mặt —— y biết Ngọc Mân muốn hôn mình, y đang cố gắng làm quen việc Ngọc Mân hôn y, nhưng y vẫn cảm thấy run rẩy hoảng sợ đối với sự tiếp xúc thân thể mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt như bây giờ.
“Đừng sợ A Thận, ngươi sờ chỗ này đi.”
Ngón tay được dẫn dắt kia của y di chuyển đến trước ngực, lướt qua một chỗ da thịt hơi thô ráp so với những nơi khác, có hơi đâm tay cũng có hơi nóng.
Minh Thận mở to mắt, lo lắng vịn vào quần áo hắn, níu lấy cổ tay hắn muốn đứng dậy cẩn thận xem lại không ngờ rằng Ngọc Mân trêu ghẹo liếc mắt nhìn y giống như đang trách cứ, thấp giọng nói: “Đừng vội.”
Minh Thận nằm xuống lại, đôi mắt không dám quay qua nhìn hắn, còn muốn thu ngón tay lại nhưng mà Ngọc Mân lại bất động đè tay y.
Cuối cùng y từ bỏ, một lần nữa đặt tầm mắt đặt trên Ngọc Mân quần áo lộn xộn trước ngực, nhỏ giọng hỏi: “….!Là vết thương sao Mân ca ca?”
“Lần trước không thấy rõ sao A Thận?” Ngọc Mân bóp mũi y, nhận được một ánh mắt có hơi tức giận.
Minh Thận lý lẽ không thẳng mà khí thế cũng không mạnh lên án: “Lần trước rõ ràng là bệ hạ, rõ ràng là ngài….”
Nói chung lần trước Ngọc Mân vẫn chưa trúng tình dược gì, cũng không tồn tại lời giải thích gọi là hiệu quả thuốc chưa hết.
Minh Thận nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhỏ giọng mắng: “Mân ca ca quá xấu rồi.”
Ngọc Mân nhìn y không nói lời nào, trong mắt đầy ý cười.
Minh Thận dùng ngón tay chọc lồng ngực của hắn, dừng lại trên vết thương thô ráp kia chốc lát rồi nghiêm túc hỏi: “Mân ca ca, vết thương này là chuyện gì vậy?”
Ngọc Mân thả lỏng nằm trên người y, ngắm nghía tóc của y, hời hợt nói: “Là kế hoạch thay thế cấm quân Đông Cung năm trước của trẫm, lúc đánh nhau không cẩn thận bị người khác đâm một dao, khi đó nhân thủ không nhiều nên trẫm phải tự mình làm, nhưng mà đâm không sâu lắm, cứu thương cũng đến đúng lúc nên không có chuyện gì lớn.
Ngươi xem, ngay cả vết thương cũng không sâu lắm, cũng làm khó ngươi lần trước không nhìn thấy.”
Minh Thận nói: “Được rồi, ngài không nên nhắc lại lần nữa….!Còn có ngài có thể rời khỏi người thần được không, ngài nặng quá….”
Ngọc Mân không để ý tới y, vẫn bất động đè trên người y: “Có lúc trẫm sẽ nghĩ nếu như lần trước đâm sâu thêm một chút thì bây giờ sẽ có lý do kêu đau với ngươi, lấy lý do vết thương cũ tái phát để lừa gạt làm ngươi đau lòng, nhưng đáng tiếc vết thương kia thật sự đã khép lại rất tốt, hai năm qua một chút động tĩnh cũng không có.”
Minh Thận trừng hắn.
Ngọc Mân nói: “Được, được, trẫm không nói, để trẫm ôm như thế này một lát nữa có được không?”
Minh Thận không động đậy nữa, yên tĩnh cho hắn đè lên chính mình rồi lại đưa tay ra ôm lưng của hắn.
Ngọc Mân cười nhẹ nói: “Sợ là lát nữa trẫm sẽ không nỡ xuống xe.”
Sau một lúc lâu, Minh Thận mới nhỏ giọng phản bác: “Bệ hạ không nên nói bậy nói bạ.”
“Vậy cứ cho là trẫm nói hưu nói vượn thôi.” Rốt cuộc Ngọc Mân vẫn sợ y bị đè ép nên trở mình, ôm y nằm úp sấp trên người mình.
Một lát sau, thái giám bên ngoài cao giọng xướng: “Đã đến —— Ngự uyển Cầm Sơn —— dừng kiệu!”
Tiếp đó cỗ kiệu hơi chìm xuống, đặt trên mặt đất.
Đế vương không ra khỏi kiệu, hàng dài mấy trăm chiếc xe đi phía sau cùng với cung nhân và triều thần đều phải ra khỏi kiệu, cúi đầu quỳ lạy trên mặt đất.
Minh Thận nhanh chóng chọc chọc Ngọc Mân: “Đi ra ngoài, Mân ca ca.”
Ngọc Mân nói: “Lại ôm một lát, chỉ một lát thôi.”
Nhưng mà Minh Thận đã giãy dụa bò dậy, sửa sang lại xiêm y xong thì muốn đi xuống.
Ngọc Mân thở dài ngồi lại chỗ cũ nhìn y, ánh mắt có hơi âm u.
Minh Thận đã quen với dáng vẻ tức giận này của hắn, y không chút hoang mang mà sửa sang bản thân xong, rồi ngồi xổm trước người hắn sửa sang lại xiêm y cho hắn.
Vừa hoạt động vừa mềm giọng nói: “Rất nhiều người đang chờ ngài, Mân Mân cũng đang chờ ngài đấy.”
Ngọc Mân cúi đầu nhìn y, dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì nói: “Đúng rồi, lần săn xuân này ngươi phải đồng hành cùng Mân Mân, lúc trước quên nói với ngươi.
Vừa nhìn thấy ngươi, cái gì trẫm cũng đều quên mất.”
“….” Minh Thận gãi đầu, bỗng nhiên tò mò hỏi, “À thì, bệ hạ, không biết ta có thể hỏi hay không, trước khi tới đây ca của ta cũng kêu ta chăm sóc tốt Tiểu điện hạ, là có chuyện gì sắp xảy ra? Thật ra ta cũng không yên tâm lắm về Mân Mân, có cần phái thêm mấy thị vệ nữa không? Ta cảm thấy ta không biết đánh nhau lắm, thời khắc nguy cấp không chừng cũng không giúp được cái gì….”
Ngọc Mân nói: “Nói cho ngươi cũng được, nhưng mà không phải bây giờ, tối nay tới lều của trẫm trẫm sẽ đích thân nói cho ngươi.”
“….” Lần này hai má Minh Thận thật sự không khống chế được mà bốc cháy, y khô khan nói, “Thần cáo lui.”
“Chờ đã, xiêm y còn chưa sửa sang xong, ngươi định để trẫm cứ để trần như vậy mà ra ngoài?” Ngọc Mân ra hiệu cho y nhìn bản thân còn chưa cài cổ áo lại, “Cứ đi như vậy sao A Thận? Không muốn đầu?”
Minh Thận không dám nhìn hắn, vốn đã lui lại mấy bước lại không thể không đi lên giúp hắn cài, thế nhưng động tác lại càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, thậm chí có vài phần qua loa.
Cuối cùng ngừng lại, chỉ yên lặng nhìn kỹ vết thương nhạt màu trên ngực Ngọc Mân.
Ngọc Mân: “?”
Minh Thận nhỏ giọng nói: “Thần sẽ không bỏ đi như vậy.”
Ngọc Mân nói: “Vậy ngươi muốn thế ——” chữ “Nào” còn nằm trong cổ họng hắn đã bị hành động của Minh Thận đánh gãy, sau đó cái gì cũng không nói ra được.
Minh Thận cúi người, nhanh chóng hôn một cái lên lên vết thương của hắn, bờ môi man mát mềm mại dừng lại một lát sau đó một thứ mềm mại trơn trượt ló ra, là đầu lưỡi Minh Thận.
Y nhẹ nhàng liếm trên chỗ kia một cái.
Không đợi Ngọc Mân phản ứng lại Minh Thận suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ, không quay đầu lại mà chạy trốn ra ngoài, vô cùng nhanh nhẹn giống như một con thỏ.
Để lại một mình Ngọc Mân sững sờ tại chỗ cũ, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, bên tai đỏ lên..