Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ - Chương 5: - Mật khẩu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ


Chương 5: - Mật khẩu


Quỳ xổm trên giường được mười phút, chân Trác Vi Lan đã chịu không nổi, phần eo cũng bởi vì Mạc Sương dựa lên mà tê rần.

Nàng cảm thấy như vậy không ổn, ôm vai Mạc Sương muốn lay một chút, định dùng sức nhưng khi cúi đầu, gương mặt đang bình an ngủ cùng với băng gạc vết thương trên trán ánh vào mắt, đột nhiên không hạ thủ được.

Nghĩ kỹ thì, Mạc Sương thật quá đáng thương, sau khi bị tai nạn xe trí nhớ dừng lại ở năm mười tám tuổi đã đành, lại còn liên tiếp nghe được tin tức chấn động: “Cô đã có vợ”, “Cô của cô đã biến thành người hám lợi”, “Vợ cô muốn ly hôn cô”, “Mẹ cô đã rời khỏi nhà”, không ngất đi là vạn hạnh rồi.

Trác Vi Lan mím môi, ước lượng khoảng cách giữa mình và gối đầu, ôm Mạc Sương đếm thầm mười giây thật chậm rãi hạ cô xuống giường.

Thân thể bỗng nhiên di động, Mạc Sương khó chịu than thở một tiếng, chạm đến đệm chăn mềm mại thì yên tĩnh lại.

Trác Vi Lan thở phào, cẩn thận rút về cánh tay đang bị Mạc Sương đè nặng.

Nàng mới giật giật, Mạc Sương liền nhíu mày, vươn tay chặt chẽ ôm người nào đó vào trong ngực, nhúc nhích người tìm một vị trí thoải mái, kéo chăn phủ lên, cuối cùng còn lấy tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, rầm rì một tiếng tiếp tục ngủ.

Động tác liền mạch lưu loát, không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.

Không khác gì với lúc còn ở nhà.

Trác Vi Lan trừng mắt dòm Mạc Sương đang ngủ trước mắt, thiếu chút nữa nghĩ người này đang giả bộ ngủ.

Nhưng tiếng hô hấp nhẹ nhàng đều đều kia đúng là Mạc Sương đang ngủ, không lừa được người.

“Cái gì chứ…” Trác Vi Lan trừng lâu, ánh mắt cay cay, càng dụi mắt càng buồn ngủ, mở miệng định gọi Mạc Sương lại ngáp một cái thật to, mắt mũi bắt đầu kèm nhèm không nhìn rõ.

Chứ làm sao, tối hôm qua nàng ngủ có ngon đâu, vì để trưng ra bộ dáng “có thể ly hôn rồi, thật cao hứng” trước mặt Mạc Sương mà sáng sớm đã thức dậy trang điểm ăn diện, cùng luật sư Lưu ngồi trong văn phòng hai tiếng đồng hồ, sau còn chạy tới bệnh viện, căn bản không có nghỉ ngơi.

Mạc Sương mệt, Trác Vi Lan làm sao không mệt.

“Thật là…” Nàng buồn ngủ đến nước mắt muốn chảy ra, định chợp mắt nghỉ ngơi một lát.

Trác Vi Lan xem nhẹ mệt mỏi của bản thân, nhắm mắt lại liền ngủ li bì.

Nàng mơ một giấc mơ, thấy mình dứt khoát kiên quyết đẩy ra Mạc Sương, từ trên giường bệnh đứng lên, đi ra khỏi bệnh viện, cùng luật sư Lưu thương lượng cuộc hẹn điều chỉnh lại đơn thỏa thuận ly hôn.

Chi tiết rõ ràng, chân thật đến đáng sợ, làm cho Trác Vi Lan thực sự tưởng rằng mình đã rời khỏi giường, ngủ lại càng thêm an ổn.

Trác Vi Lan là bị tiếng chuông di động không ngừng vang lên làm tỉnh.

“Hơ?” Nàng mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Mạc Sương nằm bên cạnh, chớp mắt một cái hoảng hốt.

Mạc Sương về nhà hồi nào? Mạc Sương sao lại mặc một bộ đồ ngủ nàng chưa thấy bao giờ?

Trác Vi Lan hồn nhiên nghĩ như vậy, đến khi thấy rõ ràng bức tường trắng tinh đằng sau mới phát giác không đúng, đột nhiên thanh tỉnh, ngồi dậy nhìn một vòng phòng bệnh, từ túi rút ra di động đang rung.

Điện thoại báo “Đàm Thiều Thi” đang gọi, bạn thân kiêm đồng nghiệp của nàng.

Trác Vi Lan hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng đem tay Mạc Sương đang đặt ở trên lưng mình dời đi, lúc xuống giường phát hiện bản thân đúng là thiếu ngủ, giày đá tứ tung mỗi phía một chiếc.

Quả thực xem chỗ này như nhà mình.

Nàng vỗ vỗ đầu, nhón chân đi mang giày vào, sau nhìn sàn nhà bệnh viện bóng loáng, tự hỏi không biết đi giày có gây ra tiếng động hay không, cuối cùng quyết định cầm trong tay, nhẹ chân đi ra ngoài.

Ra đến cửa, nàng quay lại thấy chăn trên giường khẽ giật giật, tưởng Mạc Sương tỉnh lại, sợ tới mức ngừng thở, hai tay phát run.

Đóng cửa cũng khẽ khàng lén lút.

Trác Vi Lan thở phào, đi đến ghế dựa ngồi xuống, một bên mang giày một bên tiếp điện thoại, “Alo, Thiều Thi a.”

“Đang ở đâu?” Đàm Thiều Thi tùy ý hỏi, “Làm thủ tục xong chưa? Đang chờ cậu ăn cơm nè.”

Chuyện ly hôn, Trác Vi Lan kể qua với bạn thân, sau đó còn hẹn xong xuôi thủ tục sẽ cùng nhau đi ăn tối, chúc mừng trở lại độc thân. Nàng nghe được Đàm Thiều Thi hỏi, sửng sốt một hồi, nhìn lên tường mới phát hiện đã bốn giờ, bất tri bất giác đã ngủ trên giường với Mạc Sương mấy tiếng, ảo não bóp trán, “Chưa xong nữa, đang ở bệnh viện.”

“Cái gì? Hai người đánh nhau đến nhập viện?” Đàm Thiều Thi lập tức kích động.

Trác Vi Lan trợn mắt xem thường, “Làm gì có!”

“Hay là… nhưng mà Mạc Sương thoạt nhìn không phải người vũ phu.” Đàm Thiều Thi nhắc tới, lại càng cho ra một kết luận kinh khủng hơn, “Chẳng lẽ cậu đánh Mạc Sương đến nhập viện?”

“Không có!! Mạc Sương gây tai nạn xe, tự làm mình nhập viện mà.” Trác Vi Lan hiểu được người bạn thân này chả bao giờ đứng về phía mình cả.

Đàm Thiều Thi ngây người, “Hả? Tai nạn xe cộ?”

“Ừ.”

“Nghiêm trọng không?”

Trác Vi Lan muốn nói “Không”, nhưng nhớ đến Mạc Sương mặt mày ngốc nghếch cười ngọt ngào với mình, cảm thấy trả lời như thế không chuẩn xác, nghĩ một chút mới mơ hồ nói, “Còn đang cân nhắc.”

“Xìi.” Đàm Thiều Thi nghe nàng có tâm tình đùa giỡn, biết tai nạn xe cộ không nghiêm trọng lắm, lại bắt đầu chọc ghẹo, “Làm sao, có phải còn lưu luyến hay không, muốn ở lại chăm sóc Mạc Sương chứ gì?”

Trác Vi Lan chẳng còn sức giải thích, “Chuyện chẳng đặng đừng, tình huống bất khả kháng mà, chả biết nói sao nữa.”

“Phải rồi, tình cũ khó quên phức tạp lắm, có thể cả đời trị không hết.”

“Đừng nói nữa, đau đầu.” Trác Vi Lan mím môi, xém chút định nói chuyện mất trí nhớ cho Thiều Thi biết, lời đến bên miệng lại cảm thấy sự kiện này không giống với chuyện ly hôn, nhịn xuống.

Ly hôn có phần của nàng trong đó, coi như là chuyện riêng tư, muốn nói hay không là tự do của nàng, mất trí nhớ lại hoàn toàn là chuyện riêng của Mạc Sương, xung quanh chuyện này có nhiều hệ lụy, lỡ lọt vào tai đối thủ cạnh tranh của tập đoàn X thì không phải chuyện đùa nữa rồi.

Trác Vi Lan trầm mặc, Đàm Thiều Thi lại đọc ra ý tứ khác từ sự im lặng này, “Buổi tối có phải cần ăn cơm với Mạc Sương không?”

“Không.” Trác Vi Lan đối với vấn đề này thì không khó xử, quyết đoán nói, “Chừng nào cậu tan làm? Tôi qua đón cậu.”

“Năm giờ rưỡi.”

“Được, vậy hơn năm giờ tôi chạy qua, trước khi đi sẽ nhắn cậu.”

“Được rồi.” Đàm Thiều Thi trước khi cúp máy, còn buông một câu đầy ẩn ý, “Hiện tại mới bốn giờ, cậu không cần vội, cứ từ từ nói chuyện với Mạc Sương nha ~.”

Chữ “nói chuyện” còn được nhấn mạnh.

Đàm Thiều Thi nói như vậy là bởi vì có một lần, cô bắt gặp Mạc Sương đưa Trác Vi Lan đi làm, đến lúc từ biệt thì hai người ôm hôn nhiệt tình, cô đi ngang mới buông một câu, “Hai thím này, không phải tôi nhiều chuyện nha, xe nhà các cô sang chảnh như vậy, ai đi ngang cũng đều ngó một cái, vợ vợ ân ái cũng không cần nói chuyện lâu như vậy chứ.”

Trác Vi Lan lúc ấy rất ngượng ngùng, tâm tình hiện tại thì một lời khó nói hết.

“Aizz.” Nàng thở dài đáp, “Cậu đi làm đi, miễn cho bị tổng giám đốc bắt gặp.”

“Được rồi, tạm biệt.”

Trác Vi Lan cúp điện thoại, nhìn mặt gương chỉnh lại tóc tai hơi rối khi ngủ lúc nãy, ngồi một lát, quyết định trở về lấy túi xách, tiện nhìn xem Mạc Sương thế nào. Nàng mở cửa, nhìn thấy Mạc Sương đang ngồi trên giường, tóc hơi rối loạn, dụi mắt nhìn nàng.

Thoạt nhìn. . . . . . trông cả người đều vô hại.

Trác Vi Lan không hiểu sao chột dạ, có cảm giác như lén đi trốn bị phát hiện, cười gượng nói, “Dậy rồi à.”

Mạc Sương chớp mắt mấy cái, hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Đi nghe điện thoại.” Trác Vi Lan phục hồi tinh thần, thấy Mạc Sương tỉnh lại không cần mình đánh thức cũng coi như là chuyện tốt, đi qua thu dọn đồ đạc này nọ, bảo, “Tôi có việc đi trước, chị ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, người nhà có tới thì cố gắng đừng nhắc tới mẹ.”

“Nếu lỡ có người nào đến đây mà tôi không nhớ rồi làm sao?”

“Ặc…” Trác Vi Lan cũng khó xử, “Vậy cười lịch sự là được, dù sao người nịnh nọt chị cũng không ít, chị không nhớ rõ tên cũng thực bình thường.”

Mạc Sương cái hiểu cái không gật đầu.

“Đúng rồi, di động của chị có ở đây không?”

Vấn đề đơn giản này, Mạc Sương mất một lúc suy nghĩ mới xoay người mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một cái di động, “Đây là của tôi hả?”

“Đúng vậy, không thì sao lại đặt ở đây?”

“Hộ lý nói là của tôi, tôi không cần dùng, thế là cô ấy tạm thời cất trong tủ.” Mạc Sương dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật trong trí nhớ năm 18 tuổi đánh giá di động, “Thoạt nhìn rất cao cấp.”

Trác Vi Lan không có tâm trạng cùng Mạc Sương nói mấy chuyện phát triển công nghệ, chỉ nói chuyện chính, “Bên trong có số của trợ lý Trần và của tôi, có chuyện gì thì gọi trợ lý Trần trước, làm không được hẵng tìm tôi.”

Mạc Sương cẩn thận ấn nút mở nguồn, nhìn thấy màn hình khóa thì mờ mịt, “Dùng làm sao?”

Trác Vi Lan cũng không biết mật khẩu, cầm lấy tay Mạc Sương quét vân tay, nhưng điện thoại cũng không mở. Nàng buồn bực, nghĩ có lẽ Mạc Sương căn bản không có thiết lập mở khóa bằng vân tay, nên đề nghị, “Chị thử mật khẩu bằng ngày sinh nhật xem.”

Mạc Sương nhu thuận làm theo, không thành công.

“Hay. . . . . . 0622?” Trác Vi Lan nói ngày kỷ niệm kết hôn.

Mạc Sương nhập vào, lại cũng không đúng, “Sinh nhật của em thì sao?”

Trác Vi Lan trong lòng hơi có chút chờ mong, “0328.”

Nàng nhìn chằm chằm màn hình di động, Mạc Sương cẩn thận nhập vào từng số một, sợ ấn lộn số.

Trong ánh mắt chờ mong của cả hai, di động vẫn không cho một chút mặt mũi, giải khóa lại thất bại.

Trác Vi Lan buồn bực, quyết đoán từ bỏ, “Thôi bỏ đi, tôi viết số cho chị, có việc thì nhờ hộ lý gọi giúp.”

Mạc Sương vẫn không nản lòng, “Ngày chúng ta gặp mặt lần đầu tiên?”

“Ừm…” Trác Vi Lan vừa viết xong tên và số của trợ lý Trần, bắt đầu viết tới tên của mình, “Hình như là ngày 19 tháng 10.”

Mạc Sương nhập vào số 1019, điện thoại chợt sáng lên, hiện ra màn hình chính.

“Thành công rồi.” Mạc Sương mỉm cười, chìa màn hình di động cho nàng xem.

“Vậy được rồi.” Trác Vi Lan buông bút, cái tên trên giấy mới viết có một nửa, “Tôi đi đây, lần sau đến thăm chị.”

Nàng đi ra hai bước, liền nghe một tiếng vang trầm đục, ngơ ngác quay đầu lại.

Mạc Sương lảo đảo một chút mới đứng vững, chân trần đứng trên sàn nhà lạnh ngắt, đôi mắt chờ mong nhìn nàng, “Lần sau là lúc nào?”

“…Trở về giường ngồi mau.” Trác Vi Lan mềm lòng, đỡ Mạc Sương ngồi trở lại bên giường, cúi đầu tránh đi ánh mắt đối diện, nhỏ giọng nói, “Ngày mai phải đi làm, nói sau.”

Mạc Sương cúi đầu “ừm” một tiếng.

“Cứ như vậy đi, tạm biệt.” Trác Vi Lan sợ nói thêm gì nữa thì đi không được, kéo túi xách bước đi thật nhanh.

——

Mạc Sương nhìn theo bóng Trác Vi Lan rời đi, ngồi trên giường ngẩn người một lúc, cầm tờ giấy ghi chú đang viết dở trên ngăn tủ nhìn nhìn.

Cái tên Trác Vi Lan chỉ viết tới chữ “Trác” 卓, và thêm một nét 丿.

Cô thở dài một tiếng, cầm lại di động đã tự động khóa, lại nhập vào 1019, lật mở một chút, trong sổ địa chỉ tìm thấy tên Trác Vi Lan.

Vì sao không lưu là “vợ”?

Mạc Sương không hiểu được hành vi của mình, buông di động, cầm lấy bút thận trọng viết xuống tên Trác Vi Lan.

Không biết là do lâu rồi không cầm bút, hay là do tai nạn xong bị ảnh hưởng, bàn tay có chút cứng ngắc, cầm bút vất vả như đang đánh trận.

Mạc Sương nhìn chữ mình viết ra, không hài lòng nhíu mày, xoay người một cái lại viết xuống chữ khác.

Rốt cuộc, qua hơn nửa trang, bắt đầu có những chữ Trác Vi Lan trông tạm được.

Mạc Sương bất giác nhàm chán, mắt không chớp nhìn chằm chằm, đến khi mắt hơi mỏi mới thở dài, nhìn tờ ghi chú chỉ viết một cái tên vô tri mà thì thầm:

“Lần sau rốt cuộc là lúc nào…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mạc tổng khẳng định là đã làm sai rồi, phải phạt _(:3″ ∠)_

——

R: Bạn nào cũng làm sai, bạn nào cũng bị phạt. :3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN