(1) Giai đoạn theo đuổi.
Trác Vi Lan vẫn luôn cho rằng Mạc Sương là bạn cùng trường.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng nhớ là Mạc Sương cầm quyển sách, quay đầu lại thấy tên thì nhận ra rằng đó là sách giáo khoa tranh khắc bản.
Lần thứ hai gặp nhau, Mạc Sương quay lại hẹn nàng đi ăn tối, xong rồi chăm chú nghe thầy giáo giảng bài, ánh mắt sáng rực, điểm danh, trả lời câu hỏi.
Đến lần thứ ba gặp nàng, Mạc Sương an ủi nàng vì làm rớt thẻ sinh viên, giúp nàng báo mất, sau đó đưa nàng đến một quán chè trôi nước cũ kỹ ở trong góc khuất.
Trác Vi Lan thấy Mạc Sương vui vẻ kể nàng nghe về những câu chuyện thú vị ở trường học, hai tay nâng má nhìn chăm chú, tâm trí nàng bây giờ đều là âm thanh của Mạc Sương, nụ cười cùng má lúm đồng tiền trên mặt Mạc Sương, cô gái trẻ luôn băn khoăn không biết khi nào gặp lại, cười không ngừng, không biết khi nào mới có thể hỏi thẳng vấn đề.
Sau này, khi họ gọi điện và nói chuyện phiếm với nhau, Trác Vi Lan mới nhận ra rằng những gì Mạc Sương nói không giống với Khoa Tranh khắc bản, lúc này nàng mời nhận được đáp án: “Tôi đến từ đại học A.”
Trường học bên cạnh?
Trác Vi Lan ngạc nhiên, không ngờ Mạc Sương là sinh viên của trường bên cạnh, nàng đã ở đó hai tháng nhưng vẫn không biết nhiều về ngôi trường đó, nàng hỏi nhỏ: “Lần đầu tiên chị cầm sách giáo khoa là…”
“Là của bạn của tôi, lần trước cô ấy đến tìm tôi rồi để quên.”
Ngay lập tức nàng không còn quan tâm đến vấn đề chuyên môn nữa, Trác Vi Lan nghĩ đến những gì mà Mạc Sương nói là nghe được từ người khác, chua xót nói: “Chẳng trách chị hiểu rõ trường của chúng em như vậy.”
Mạc Sương thấy giọng nói của nàng hơi bất thường, do dự một chút rồi giải thích: “Những chuyện đó không phải cô ấy nói cho tôi biết.”
“Vậy là ai?”
“Các bài đăng trên diễn đàn.” Mạc Sương nói: “Có cả câu hỏi và câu trả lời.”
Trác Vi Lan buồn bực: “Diễn đàn có mấy thứ đó sao?”
Nàng chưa từng lên xem diễn đàn nên nghi ngờ hỏi, nàng cũng không có ý nghi ngờ Mạc Sương nói dối.
Bạn học Mạc Sương căng thẳng nói: “Có! Tôi có thể phát cho em xem…!Đúng rồi, tôi còn có ghi lại nữa, em có thể xem.”
“Hả?” Trác Vi Lan ngẩn người.
Nàng đi học còn lười lấy bút ra ghi chép, vậy mà Mạc Sương lại ghi chép lại những thứ ở trường học của nàng?
Mạc Sương hiểu lầm sự trầm tư của nàng, vội vã hỏi: “Em có máy tính không?”
“Có.”
“Tôi phát cho em xem.”
Nói xong, Mạc Sương gửi một chuỗi văn bản với hình ảnh, có cả địa chỉ web, cả ảnh chụp màn hình của các thông tin chính, chứng tỏ rằng mình tìm hiểu là ý định của mình chứ không phải do người khác.
Trác Vi Lan tùy ý nhấp vào một trang web bất kỳ thì nhận ra nó trùng khớp với ảnh chụp màn hình nên lười biếng xem.
Sau đó, nàng thậm chí còn không nhìn vào ảnh chụp màn hình, chỉ chăm chú lắng nghe âm thanh đều đặn của máy tính Mạc Sương, cùng với những lời giải thích: “Cái thứ nhất là phổ cập khoa học, được đăng bởi những sinh viên đã tốt nghiệp ở trường em, cái thứ hai là…”
“Chờ một chút…” Trác Vi Lan ngạc nhiên: “Chị phân loại chúng hả?”
Mạc Sương im lặng một chút, sau đó cho nàng coi những ảnh chụp màn hình mà cô đã phân loại, một số có ghi chú một số thì không.
“Ghi chú đó là cái gì?”
“Sắp xếp lại một chút.” Mạc Sương chăm chú nói: “Thông tin của những bài đăng này hơi phức tạp nên tôi đã ghi chép lại, em có muốn xem không?”
“Chị…” Trác Vi Lan không biết phải nói gì.
Mạc Sương đợi nửa phút không thấy nàng nói gì, nhỏ tiếng hỏi: “Tôi…giống biến thái lắm hả?”
“Ha ha.” Trác Vi Lan không nhịn được cười ra tiếng: “Sao lại như vậy được, rõ ràng là rất tuyệt với! Em đến trường hai tháng, mơ mơ màng màng, rớt thẻ sinh viên cũng không biết phải làm sao…”
Nàng nói nói, nhớ tới bạn thân của Mạc Sương, nàng thấy được sự chân thành trong việc tỉ mỉ sắp xếp, ghi chú lên từng tấm ảnh chụp màn hình.
Vừa nghĩ tới Mạc Sương vì mình mà làm nhiều chuyện như thế, mặt nàng nóng lên, nàng cắn môi nói nhỏ cảm ơn.
“Tại sao lại cảm ơn?” Mạc Sương không hiểu.
“Cảm ơn vì chị đã giúp em tìm hiểu nhiều như vậy.” Trác Vi lan nói nhỏ: “Tại em lười biếng, không hiểu được những bài đăng này, cũng không đi hỏi các anh chị khác…”
Mạc Sương nghiêm túc nói: “Cứ hỏi tôi là được.”
“…” Trác Vi Lan đột nhiên hiểu ra tại sao Mạc Sương lại chăm chỉ ghi chép như vậy, nàng nhìn điện thoại ngây ngốc cười.
Mạc Sương còn chưa kịp nói gì, một giọng nói không đúng lúc xuất hiện.
“Mạc Sương, sao cậu vẫn còn ở Học viện Mỹ Thuật.” Bạn cùng phòng trêu chọc: “Muốn trở thành bách khoa toàn thư à.”
“Suỵt!” Mạc Sương dùng tay che microphone lại để những âm thanh lo lắng này không bị Trác Vi Lan nghe thấy.
Trác Vi Lan không thể ngừng cười.
Bịch miệng bạn cùng phòng xong, Mạc Sương hắng giọng tiếp tục nói chuyện với nàng: “Nói chung là tôi và bạn học đó chỉ gặp mặt trong các bữa tiệc, không có nói chuyện nhiều.”
“Em biết rồi.” Trác Vi Lan hài lòng: “Thứ bảy chị có rảnh không?”
“Em muốn đi đâu?”
“Đến đại học A xem một chút.”
“Được!”
Quyết định xong, Trác Vi Lan cúp máy, đi xem xét tình hình trường đại học A.
Cô bạn cùng phòng của nàng cũng không phải ngọn đèn biết tiết kiệm nhiên liệu, đang lắc lư thì nhìn thấy bản đồ với diễn đàn của đại học A bị cắt từ đầu tới cuối, lo lắng hít một hơi: “Cậu tính để tình cờ gặp nhau sao?”
“Ai nói, bọn mình hẹn gặp nhau.” Trác Vi Lan giải thích: “Mình muốn biết đại học A như thế nào.”
“Ồ, sao cậu không tìm kiếm khách sạn?”
“…”
(2) Thời kỳ yêu đương.
Ký túc xá của Trác Vi lan có một luật bất thành văn, ai không còn độc thân nữa thì phải mời mọi người ăn bữa cơm cùng với đối tượng của mình.
Bây giờ nàng và Mạc Sương đã xác định mối quan hệ yêu đương thì phải mời mọi người.
Bạn cùng phòng A chúc mừng, bạn cùng phòng B hay nói giỡn, bạn cùng phòng C bị ảnh hưởng bởi bạn gái cũng là sinh viên đại học A, hỏi nhỏ một câu: “Mạc Sương có phải là kiểu người lạnh lùng không?”
“Cái gì?” Trác Vi Lan không hiểu: “Cậu nghe ai nói vậy?”
Bạn cùng phòng C ngây thơ nói: “Trường đại học A có rất nhiều người biết đến cô ấy, học giỏi, xinh đẹp, cách vài mét cũng có thể từ chối lời tỏ tình…”
“Cái gì! Có người tỏ tình với Mạc Sương?” Trọng tâm đã bị Trác Vi Lan làm lệch.
Bạn cùng phòng B nói: “Kỳ lạ lắm sao? Cậu có muốn đếm những người đã tỏ tình với cậu không?”
“Hừm!” Trác Vi Lan cắn môi: “Mạc Sương chỉ lạnh lùng với những người đó thôi, nếu không có hứng thú cô ấy sẽ cương quyết từ chối…Yên tâm, tính cách cô ấy rất tốt.”
Bạn cùng phòng gật đầu, sau đó tiếp tục nướng thịt.
Ngày hôm đó, Mạc Sương đã thể hiện rất tốt, chơi với mọi người, nói về chủ đề nào cũng có thể nói một hai câu.
Suy cho cùng, vì để theo đuổi Trác Vi Lan mà cô đã tìm kiếm tất cả thông tin của Học viện Mỹ Thuật, cũng không khác gì bạn học cùng trường.
Nhân lúc Mạc Sương gọi điện cho tài xế, Trác Vi Lan đắc ý: “Thấy không, Mạc Sương không lạnh lùng chút nào.”
Bạn cùng phòng A nháy mắt: “Đúng vậy, đụng phải cậu là bị cảm hóa hết.”
“Ý gì đây?”
“Hai người nói chuyện quanh co quá.” Bạn cùng phòng B than thở: “Cậu đi đâu, cô ấy theo tới đó, nếu không đi cùng được thì cũng chăm chú quan sát.
Căn bản là không cần cậu nói đã lấy đúng xiên que mà cậu thích, sợ cậu bị phỏng…”
Trác Vi Lan sửng sốt: “Có, có sao?”
Nàng vô thức liếc nhìn Mạc Sương cách đó không xa.
Mạc Sương đang gọi tài xế tới đón, cô liếc nhìn, dịu dàng cười một tiếng.
Khóe miệng Trác Vi Lan cong lên: “Hình như là vậy.”
Bạn cùng phòng phát hoảng.
Buổi tối, nàng đưa bạn cùng phòng về trường, sau đó chuẩn bị một chút đồ đạc đơn giản để về nhà cuối tuần.
Trác Vi Lan không nói với gia đình về chuyện yêu đương của mình, nàng yêu cầu tài xế dừng ở ngã tư gần nhà rồi xuống xe.
Xuống xe, nàng hối hận.
Nhiệt độ giữa bạn ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn.
Ánh nắng buổi trưa tươi sáng, mặc một chiếc áo mỏng cũng đủ, buổi tối gió lạnh từng cơn, thổi thẳng vào khiến nàng run cầm cập.
Nàng rùng mình hai cái, chiếc áo khoác khoác hờ trên vai.
“Gió to lắm, mặc vào đi.” Mạc Sương kêu nàng mặc vào.
“Nhưng ba em sẽ phát hiện…” Trác Vi Lan nghi ngờ nhìn quần áo trên người mình: “A! Sao lại hợp như vậy?”
Mạc Sương nhướng mày: “Tôi mua theo phong cách của em, ba em sẽ không nhận ra đâu.”
“Được rồi.” Trác Vi Lan thành thật mặc vào, quay lại nhìn Mạc Sương một hồi lâu, đưa tay lên má: “Chị cũng lạnh này.”
Nàng suy nghĩ một chút, đưa tay ra sưởi ấm khuôn mặt.
Mạc Sương không từ chối, nhìn nàng cười khẽ: “Như vậy cũng tốt.”
“Tốt?” Trác Vi Lan nháy mắt mấy cái, không suy nghĩ gì, nàng nâng cằm lên, đôi môi mềm mại in lên mặt cô một nụ hôn, hơi thở ấm áp quất vào mặt cô, hơi thở quấn lấy nhau.
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Mạc Sương.
Muộn rồi, Mạc Sương ôm nàng lưu luyến không rời: “Hôm nay thời gian chúng ta ở một mình ít quá.”
Trác Vi Lan nũng nịu, xóa bóp khuôn mặt: “Chị…lúc nào cũng lạnh lùng.”
“Lạnh lùng.” Mạc Sương cười: “Không thể nào.”
Trác Vi Lan gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tôi rất nhiệt tình.”
“…Phải không?” Trác Vi Lan không cho là như vậy, híp mắt nhìn Mạc Sương: “Nhìn chị rất ủ rũ, nhiệt tình ở chỗ nào?”
Mạc Sương suy nghĩ một chút, ôm nàng chặt hơn, ác ý cho đầu ngón tay vào vạt áo thăm dò: “Để tôi cho em xem?”
Hiểu rất rõ những động tác này, Trác Vi Lan nhớ tới trận thua vào ngày sinh nhật của mình, giùng giằng đẩy cô ra: “Này! Em phải về nhà!”
Ở bên ngoài, Mạc Sương không ôm nàng quá mức, chỉ nắm tay nàng lúc nàng đẩy ra, nũng nịu: “Kết thúc ngày hôm nay bằng nụ hôn rồi về.”
Trác Vi Lan không biết cái gì gọi là nụ hôn của ngày hôm nay, nhưng nàng bị vẻ mặt đáng thương của Mạc Sương thuyết phục.
nàng mím môi, ngoan ngoãn bước lên, ngẩng đầu chấp nhận sự dính người hôm nay của Mạc Sương.
Về đến nhà, nàng bị ba nói một trận: “Mọi người đã dặn đừng ăn cay quá mà, con xem, môi đỏ lên hết rồi kìa.”
Trác Vi Lan che mặt, rầu rĩ nói: “Biết rồi.”.