Cuồng Si - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
756


Cuồng Si


Chương 31


Edit:Huỳnh Tâm

Beta: Serein

Thời Diên không biết bản thân không có thời gian để phản ứng hay là bị lây men say trên người Bùi Kỵ, trong lúc nhất thời cô quên đẩy anh ra.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, bầu không khí dày đặc ái muội, ngay cả những ngôi sao ngoài cửa sổ cũng ngại ngùng ẩn mình trong mây mù.

Cô lo lắng đến mức vô thức nắm chặt lấy cổ áo anh.

Cuối cùng, trước khi anh chuẩn bị tấn công sâu vào, Thời Diên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cố gắng đẩy anh ra.

Cô chỉ dùng một chút lực nhưng không biết có phải do anh quá say hay không mà thật sự bị cô đẩy ra.

Người đàn ông nằm trên ghế sô pha, đôi môi mỏng thanh tú phủ một tầng nước mỏng, đường viền cổ áo vừa bị cô làm nhăn lại, trong mớ hỗn độn có chút phó.ng đãng.

Anh nhắm mắt lại, yên lặng dựa vào đó, đuôi mắt hơi nhếch lên, hàng mi dài cụp xuống che đi một bóng đen nhỏ.

Thật sự sự giống như hồ ly tinh nam chuyển thế.

Mà cô lại không có tiền đồ, không có  giá trị, bị hồ ly tinh mê hoặc.

Ngay cả sự cám dỗ nhỏ nhất của cái đẹp cũng không thể không đầu hàng.

Thời Diên hoảng loạn đứng dậy, nhất thời chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt.

“Bùi Kỵ… anh… anh say rồi, em lấy cho anh ly nước ấm.”

Nói xong, cô lập tức quay người, chạy trối chết.

Cũng bỏ lỡ đôi môi hơi nhếch lên của người đàn ông nằm trên ghế sô pha.

_______

Trong phòng bếp, Thời Diên điều chỉnh nhiệt độ nước rồi rót vào ly, hơi nóng tràn đầy thành ly, phản chiếu gò má ửng hồng của cô.

Thời Diên cảm thấy rằng hẳn là cô cũng say.

Nếu không, cô đã đẩy anh ra ngay lập tức.

Đúng vậy, chính là như vậy. Cơn say từ vài ly rượu trong bữa tiệc tối vẫn chưa tan hẳn.

Chỉ là uống say mà thôi, có lẽ ngày mai tỉnh lại Bùi Kỵ sẽ quên mất nên cô cũng không cần để ý.

Đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.

Sau khi tự tẩy não hết lần này đến lần khác, Thời Diên cuối cùng cũng bình tĩnh lại được trái tim vừa mới đập kịch liệt của mình.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm ly thuỷ tinh trên tay ra ngoài.

Trên ghế sô pha, Bùi Kỵ dường như đã ngủ thiếp đi.

Hơi thở của anh đều đều và ổn định, đôi lông mày cau lại mới vừa được thả lỏng.

Thời Diên nhẹ nhàng đặt ly xuống, không đánh thức anh nữa mà ngồi xuống một bên sô pha.

Ánh mắt cô trượt từ sống mũi cao xuống môi anh từng chút một.

Cô không biết mình bị làm sao.

Có lẽ là bởi vì chỉ có lúc này thì cô mới có thể không kiêng dè mà nhìn anh.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả những vì sao cũng ngủ.

Chỉ có khoảnh khắc này là không ai biết. Cảm giác tội lỗi trong lòng cô mới có thể giảm bớt.

_______

Thời Diên vẫn luôn ở lại nhà anh cho đến rạng sáng mới rời đi.

Tổ sản xuất hôm nay quay vào buổi sáng sớm, trong phòng nghỉ ngơi, Thời Diên đang nhắm mắt lại, cố gắng tranh thủ thời gian ngắn ngủi này để chợp mắt.

Nhưng cuối cùng cũng không thể ngủ ngon.

Chuyên viên trang điểm đang dùng cọ che khuyết điểm để che đi quầng thâm mờ dưới mắt 

của Thời Diên, nhìn thấy cô lại ngáp một cái, tự nhiên lại nghĩ đến tìm kiếm nóng hai ngày trước.

Chuyên gia trang điểm giọng điệu hài hước, ám chỉ nói: “Sao trông cô mệt mỏi thế? Tối qua ngủ không ngon à?”

Thời Diên ngáp còn chưa dứt đã bị dập tắt ngay lập tức, đôi mắt hạnh của cô mở to.

Cô còn chưa kịp biện hộ, đúng lúc này Lạc Thanh Y vừa vặn bước vào cửa, nghe rõ ràng lời của chuyên gia trang điểm.

Đêm qua, chuyện Thời Diên đi tìm Bùi Kỵ, Lạc Thanh Y đã nghe Giang Ngộ Bạch nói.

Vừa vặn là thợ trang điểm lúc này đã xong việc, đi ra ngoài và thuận tay đóng cửa lại.

Chỉ còn lại Thời Diên và Lạc Thanh Y trong phòng nghỉ.

Thời Diên cảm nhận được ha.m muốn buôn chuyện của Lạc Thanh Y, chột dạ cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Lạc Thanh Y ngồi bên xuống bên cạnh cô, giọng điệu kinh người hỏi: “Thế nào, tối hôm qua đã làm hả?”

Đột nhiên nghe thấy những lời thẳng thắn lại lộ liễu như vậy, Thời Diên lập tức không kịp nuốt ngụm nước ấm đã bị sặc.

Cô lại ho khan liên tục, mặt nhanh chóng đỏ bừng, không biết là bị sặc hay là vì lý do gì.

“Cô nói lung tung cái gì đó?”

Lạc Thanh Y cao giọng, khó tin nói: “Không thể nào? Một nam một nữ ở chung phòng, còn uống say, không có chuyện gì sao?”

Thời Diên phủ nhận, “Không có.”

Lạc Thanh Y không chịu từ bỏ, “Ngay cả cơ thể cũng không đụng chạm sao?”

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt đã gợi lên hồi ức lặp đi lặp lại trong đầu Thời Diên.

Hơi thở thiêu đốt, cái chạm lạnh lẽo và ẩm ướt.

Đêm ái muội và nguy hiểm đó.

Cô mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, giọng điệu giả vờ bình tĩnh: “Không có.”

Lạc Thanh Y cảm thấy khó tin, xoa cằm suy tư.

Cô ấy hạ thấp giọng, cười hắc hắc hỏi: “Chẳng lẽ Bùi Kỵ không được?”

Trong nháy mắt Thời Diên trợn to hai mắt, hai bên tai lập tức đỏ lên, “Lạc Thanh Y!”

Khó khăn lắm mới thấy được người dịu dàng như Thời Diên nóng nảy, tâm tình Lạc 

Thanh Y trở nên vui vẻ nhanh chóng thu lại, nghẹn cười.

“Nói giỡn, tôi nói giỡn thôi.”

Nhịn không tới hai giây, cô ấy lại bĩu môi, trêu chọc hỏi: “Nếu không thì đợi lúc nữa anh ta đến rồi thử lại?” 

Thời Diên nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của cô, chợt giật mình.

“Lát nữa Bùi Kỵ muốn đến đây sao?”

Lạc Thanh Y trả lời rất tự nhiên, “Đúng vậy, chị là người đã liên lạc với thư ký Chu đó, hai người là hôn thê, hôn phu của nhau, đến thăm không phải là chuyện bình thường sao?”

Thời Diên khẽ thở dài, nghiêm túc sửa lại, “Là giả.”

Nếu cứ bị dẫn dắt như thế này, bản thân cô gần như cảm thấy rằng đó là sự thật.

Lạc Thanh Y cong môi, thản nhiên nói: “Cho dù là giả, cũng phải bày trò cho đám phóng viên ngồi xổm ngoài trường quay cả ngày, ít nhất mấy ngày nay không thể lộ ra sơ hở, còn cô cũng có thể thu được một lượng fan CP. Một hòn đá trúng mấy con chim lại không lỗ nha.”

“Rất chuyên nghiệp, ok?”

“……”

Kế hoạch ban đầu của Thời Diên là trốn Bùi Kỵ mấy ngày.

Sau những gì xảy ra tối hôm qua, cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với anh.

Lần này thì hay rồi, cô trực tiếp bị đẩy đến tận cửa, muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.

Hôm nay không có nhiều cảnh nhưng có một cảnh Thời Diên khiêu vũ một mình. 

Trước khi lên sân khấu, Tưởng Thanh đứng sang một bên ôm chiếc áo khoác ngoài mà 

Thời Diên đã cởi ra, ánh mắt cô ấy rơi vào mắt cá chân mảnh khảnh đang tiếp xúc với không khí của Thời Diên, không khỏi lo lắng hỏi: “Chị Thời Diên, chân của chị thực sự không sao chứ?” 

Thời Diên mỉm cười với cô ấy trong lúc nghiêm túc thực hiện các động tác duỗi người, “Không sao, yên tâm.” 

Thật ra vết thương ở chân không cản trở cô. Là tâm bệnh của cô.

Bên này, ngay khi Phó Tư Niên vừa bước vào phim trường, ánh mắt của anh đã bị bóng người phía sau máy quay thu hút. 

Người phụ nữ mặc một chiếc áo mỏng màu hồng cánh sen, làm cho nước da của cô ấy trắng và sáng hơn, vòng eo thon thả như miệng chai một tay có thể ôm hết, đôi chân thẳng tắp và độ cong khuôn ngực tuyệt đẹp.

Cô chậm rãi duỗi tay ngẩng đầu lên, mỗi một động tác đều tao nhã vô cùng, vũ điệu của cô cực kỳ nhẹ nhàng, giống như một con bướm đang múa. 

Điểm khác biệt so với diễn xuất là khi khiêu vũ, mặt mày như vẽ của Thời Diên sẽ nở nộ, càng lộng lẫy và xinh đẹp hơn, đôi mắt hạnh của cô sáng ngời và lay động, khiến người ta càng không thể rời mắt. 

Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vào bảy năm trước. 

Trong lòng anh, lẽ ra cô phải luôn như vậy, tự tin, dịu dàng và xinh đẹp.

Không như bây giờ, dù vẫn thanh tao như nước nhưng luôn có một thứ cảm xúc gọi là u buồn dường như bao trùm sâu thẳm nơi lông mày và đôi mắt.

“Được rồi! Tốt!”

Khâu Duệ cầm loa lên tiếng, tiếng vỗ tay của trường quay vang lên ngay lập tức.

Thời Diên khom lưng cúi đầu thật sâu.

Hơi thở của cô trở nên hơi dồn dập, sau khi đứng yên để giảm đau ở mắt cá chân, cô mới từ từ đi về phía Tưởng Thanh.

Tưởng Thanh lập tức quấn áo khoác quanh người cô: “Thế nào chị Thời Diên?”

Thời Diên bình tĩnh lại, vừa định nói thì một chai nước khoáng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Ngẩng đầu lên, nụ cười dịu dàng và tươi sáng của Phó Tư Niên đập vào mắt cô.

“Cô mệt rồi, uống chút nước đi.”

Thời Diên thụ sủng nhược kinh nhận lấy, “Cám ơn lão sư Phó.”

Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

Tiếng nói của Phó Tư Niên nhẹ nhàng, “Đã nhiều năm như vậy, vũ đạo vẫn giống như trước đây.”

Nghe vậy, Thời Diên giật mình, khó hiểu nhìn về phía anh.

“Trước đây?”

Họ đã từng gặp nhau sao?

Phó Tư Niên nhìn thấy sự hoang mang trong mắt cô, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng.

“Khi còn là sinh viên, có phải cô đã đến Bắc Thành một lần không? Trong giảng đường của Đại học Bắc Thành…”

Anh chậm rãi nói, “Hôm đó tình cờ tôi về trường cũ đọc diễn văn, vô tình nhìn thấy cô khiêu vũ trên sân khấu.”

Nhưng ngày hôm đó, anh có một thông báo rất quan trọng cần gấp, chưa kịp xem cô nhảy xong cũng không kịp hỏi tên cô. Vì thế cứ như vậy mà bỏ lỡ.

Thời Diên sửng sốt trong giây lát, trí nhớ trong đầu từ từ được gợi lại.

Đó là khi cô tham gia một cuộc thi khiêu vũ ở trường trung học.

Đó là lần đầu tiên cô đến Bắc Thành để tham gia cuộc thi khiêu vũ, người đứng đầu cuộc thi sẽ có cơ hội học tập với các vũ công nổi tiếng. Cô vô cùng háo hức, cố gắng hết sức vì ước mơ của mình, cuối cùng cũng thuận lợi có được cơ hội đó.

Chỉ là sau lần đó trở về, khi đến Bắc Thành lần nữa, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác.

Cô không còn là Thời Diên mà cô từng là.

Thấy cô im lặng, Phó Tư Niên muộn màng nhận ra, phải chăng anh đã quá nóng vội khiến cô sợ hãi.

Anh lại nhẹ giọng nói, “Cô không nhớ cũng không sao.”

Thời Diên hoàn hồn, cong môi cười, “Tôi nhớ, đó là lần đầu tiên tôi đến Bắc Thành.”

Lúc này, điện thoại của Tưởng Thanh rung lên.

Cô xem tin tức, thấp giọng nói với Thời Diên, “Chị Thời Diên, chị Lạc nói ông chủ Bùi đang đợi ở bên ngoài.”

Lông mi của Thời Diên run lên.

Cô gật đầu, sau đó xin lỗi Phó Tư Niên: “Thật xin lỗi, lão sư Phó, tôi phải thay quần áo trước.”

Phó Tư Niên cười một cái “Đi đi, hẹn gặp lại.”

Thời Diên nhanh chóng rời đi, bóng dáng đều lộ ra chút phấn khích.

Phó Tư Niên nhìn cô một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất ở góc rẽ thì anh mới thu hồi tầm mắt.

Quản lý Lý Dụ lúc này đi tới, chậc lưỡi hai cái, có chút oán hận rèn sắt không thành thép.

“Anh xem đi, thân là một đại ảnh đế, không tiếc hạ thấp giá trị của mình để đóng một bộ phim như vậy, cần gì phải thế, bây giờ hối hận rồi chứ. Người ta đã có chủ.”

Phó Tư Niên rũ mi cười cười, “Không hối hận.”

Ít nhất là sau này nghĩ lại sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

Ngoài phim trường.

Khi mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu vầng hào quang mềm mại lên mọi thứ.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom lặng lẽ đậu ở đó.

Bùi Kỵ ngồi ở ghế sau, đóng tài liệu sau khi đọc xong phần cuối cùng, đặt nó sang một bên.

Anh xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trời sắp tối vẫn chưa có ai đến.

Cuối cùng, Bùi Kỵ mở cửa bước xuống xe, sau khi chỉnh lý bộ vest một cách nhàn nhã, anh đang định nhấc chân bước vào phim trường.

Nhìn thấy thứ gì đó qua khóe mắt, bước chân anh dừng lại.

Cách đó không xa có một nhóm người hâm mộ đang đứng ở đó, một số cầm tấm bảng ủng hộ màu xanh nhạt có viết tên của Thời Diên. Những giọng nói huyên thuyên phát ra từ đám đông.

“Khi nào chúng ta có thể sắp xếp xe đồ ăn cho Diên Diên? Lúc đóng máy thì sao? Làm cà phê hay bánh sandwich?”

“Chỉ sợ hơi khó, xe đồ ăn quá đắt, tài chính không đủ dùng đâu.”

“Còn không đến ba tháng nữa là sinh nhật Diên Diên, chúng ta phải chuẩn bị quà sinh nhật nữa.”

Người hâm mộ tụ tập ở đây thảo luận với khí thế ngất trời.

Bùi Kỵ đứng ở phía sau, đút tay vào túi yên lặng lắng nghe, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một nơi nào đó.

Đó là tấm poster hình người của Thời Diên, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Tông màu tổng thể của tấm poster mềm mại và nhẹ nhàng, trên đó có in một bức ảnh chân dung của Thời Diên. 

Người phụ nữ hiếm hoi mặc váy đỏ, trên mái tóc đen cài một đóa hoa hồng như sương, làn da như tuyết, đôi môi đỏ mọng, trang điểm lộng lẫy cùng với lông mày và đôi mắt thanh tú xinh đẹp, tạo ấn tượng thị giác mạnh mẽ.

Cô hiếm khi mặc màu ấm như vậy nhưng nó cũng rất hợp với cô.

Yết hầu của Bùi Kỵ di chuyển, anh nhìn chằm chằm vào tấm bảng đứng trầm ngâm một lúc lâu. 

Mặt trời sẽ sớm lặn hoàn toàn, những người hâm mộ thấy thế cũng bắt đầu đóng gói các vật phẩm hỗ trợ mà họ mang theo ngày hôm nay. 

Lúc này, một người hâm mộ nhìn thấy tấm poster bên cạnh, định bước qua cất đi. 

Một tiếng bước chân đều đều và mạnh mẽ đột nhiên vang lên phía sau. 

Người hâm mộ nghe tiếng quay đầu liền thấy một người đàn ông mặc vest và đi giày da đang đứng phía sau. 

Người đàn ông có thân hình thẳng tắp, đôi chân thon dài, dù đứng ở đó nhưng khí chất của anh ta vẫn rất dữ dội. Khuôn mặt của người hâm mộ đột nhiên đỏ lên, luôn cảm thấy anh chàng đẹp trai trước mặt mình trông rất quen thuộc.

“Xin chào, có… có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Bùi Kỵ lạnh lùng: “Xin lỗi, có thể bán cái này cho tôi không?”

Người hâm mộ nhìn xuống theo hướng ngón tay của anh và sửng sốt.

“Anh muốn cái này sao?”

Trời ơi, là người hâm mộ nam của Diên Diên!!!

Cô lập tức hào phóng đưa cho anh: “Không cần tiền, cái này cho anh.”

Nói xong cô dừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mặt thêm vài lần, đồng tử đột nhiên giãn ra.

Giọng của cô ấy trở nên cao hơn, nói lắp bắp đến mức không thể lên lời, “Này, đợi đã! Anh… anh là…”

Bùi Kỵ cau mày, đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác yên lặng.

Người hâm mộ lập tức che miệng gật đầu.

Cô tức khắc đưa cho anh tấm poster đang cầm trên tay, từ trong túi lấy ra một đống đồ không biết là gì nhét hết vào người anh, kích động đến mức sắp khóc.

Cô nghiêm túc nói: “Anh rể, tôi cũng đưa cho anh những thứ này. Anh nhất định phải đối xử tốt với vợ tôi.”

“?”

Bùi Kỵ nhăn mi lại, không chờ anh mở miệng, người hâm mộ đã cất bước chạy đi.

Bên cạnh chiếc Rolls-Royce, Chu Cảnh Lâm vừa xuống xe thì thấy Bùi Kỵ ôm thứ gì đó trên tay đi tới. 

Sau khi nhìn thấy thứ anh đang cầm, Chu Cảnh Lâm khó giữ được vẻ mặt. 

Vẻ mặt Bùi Kỵ bình tĩnh và thản nhiên, “Mang cái này về nhà tôi.” 

Chu Cảnh Lâm cố gắng giữ bình tĩnh nhận lệnh, “Được… Vâng, ông chủ Bùi.” 

Sau khi thả tay ra, Bùi Kỵ cuối cùng cũng rảnh tay để mở túi không biết là gì. 

Mở nó ra, đó là một gói đầy đủ các nhãn dán đầy màu sắc có in ảnh của Thời Diên trên đó. 

Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.

Cuối cùng — biết nghe lời mà đem nhét các miếng dán vào túi quần tây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN