Tôi đi học như thường lệ.
Tôi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn tôi rất kì lạ.
Lúc này, Cố Thanh dắt tay Phương Duyệt đi vào.
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.
Một lúc sau, anh ta nói:
“Tô Vân, em làm anh rất thất vọng.”
Tay tôi vô thức nắm chặt lại.
Tôi không biết vì sao Cố Thanh lại nói vậy.
Có phải anh ấy cảm thấy phiền vì hôm qua tôi uống say rồi gọi điện thoại cho anh ấy không.
Cố Thanh và Phương Duyệt ngồi phía sau tôi.
Nhưng tôi cũng không muốn quay đầu lại hỏi.
Lúc này, bạn thân tôi ngập ngừng hỏi:
“Vân Vân, cậu có bạn trai rồi sao?”
Tôi không biết Cố Thanh ngồi sau lưng đang giả vờ vô ý nhìn tôi.
Trong đầu tôi đầy dấu hỏi chấm.
“Không có mà.”
Bạn thân tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem.
“Tớ đã bảo rồi, một đại tiểu thư như cậu không thể nào yêu một công nhân xếp gạch như thế được. Không biết tên xấu xa nào bịa đặt, chụp ảnh cậu đi cùng công nhân xếp gạch kia rồi đăng lên diễn đàn nói đó là bạn trai của cậu.”
Tôi nhìn bức ảnh, đó là tấm ảnh chụp ở công trường, trên ảnh là cảnh Tiêu Thần mặc quần áo công nhân đi bên cạnh tôi.
Hôm qua tôi mời Tiêu Thần đi ăn, chắc là bức ảnh này được chụp trước khi lên xe.
Tôi hiểu rồi.
Tôi ngượng ngùng nói: “Đây là chồng tớ.”
Không khí xung quanh như bị đóng băng.
Tôi nghe thấy tiếng bàn ghế bị xô ở sau lưng.
Cố Thanh sắc mặt đen thui đi đến trước mặt tôi.
“Em vừa nói gì? Cái gì mà chồng? Tô Vân, em thật sự ở bên tên công nhân xếp gạch nghèo nàn đó sao?”