“Anh muốn quà sinh nhật sao? Vậy mấy ngày nữa tôi bù cho anh.”
Mặc dù bây giờ tôi không muốn gặp Cố Thanh cho lắm, nhưng anh ta đích thân đòi quà, tôi cũng không muốn keo kiệt làm gì.
Cố Thanh nghe xong, dùng biểu cảm bị tổn thương nhìn tôi.
“Vân Vân, anh nghe Phương Duyệt nói, em thật ra vẫn luôn thích anh. Thật xin lỗi, anh đến giờ mới phát hiện, anh cũng rất thích em.”
“Nhìn thấy em hôn người kia, anh rất ghen tị. Không có em bên cạnh, anh thật sự không quen. Mình làm hòa được không, anh muốn kết hôn với em.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó Cố Thanh sẽ nói rằng anh ấy thích tôi.
Nghe xong tôi cũng không có cảm giác gì, còn có chút buồn cười.
“Xin lỗi, tôi và Tiêu Thần đã kết hôn, tôi không thể kết hôn với người khác. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
Tôi xoay người rời đi.
Cố Thanh lại giữ tôi lại.
Anh ta dường như không tin được khi nghe câu trả lời của tôi.
“Vân Vân, em đừng lừa gạt anh, hai người mới quen nhau bao lâu, sao có thể dễ dàng kết hôn như vậy?”
“Tiêu Thần không xứng với em, anh ta chỉ coi trọng tiền của em!”
Tôi hất tay Cố Thanh ra.
Tôi nghiêm túc nói với anh ta: “Cố Thanh, tôi thật sự rất thất vọng về anh, hóa ra anh và những người khác giống hệt nhau, đều dùng ánh mắt có thành kiến để nhìn người khác.”
Anh ta không hề biết, Tiêu Thần đã kí một bản thỏa thuận trước hôn nhân để tôi cảm thấy an tâm.
Tài sản của tôi trước hôn nhân, nếu ly hôn anh ấy sẽ không lấy một phần nào.
Còn tài sản trước hôn nhân của anh ấy, nếu ly hôn anh ấy sẽ cho tôi một nửa.
Dù tài sản trước hôn nhân của Tiêu Thần không có nhiều, tôi cũng rất cảm động.