Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật


Chương 13


Bảo cậu ăn cơm với hắn, ý trên mặt chữ thật sự chỉ đơn thuần cùng nhau ăn cơm.

Nhà ăn nhỏ trên tầng hai có đặt một chiếc bàn dài, dạo gần đây Vân Ngạn đều ăn cơm ở chỗ này.

Nghe nói Thẩm Sơ Hành thích ngồi ở đầu bàn dài nên Vân Ngạn chọn ngồi ở phía đối diện, đây cũng là lần đầu tiên cậu ngồi đối diện với Thẩm Sơ Hành.

Kiếp trước Vân Ngạn và em trai em gái của cậu không hiểu tại sao lại dùng cái bàn dài như vậy, nếu hai người ở hai đầu đối diện thấp giọng nói chuyện với nhau, đầu bên này có khả năng không nghe thấy đầu bên kia nói gì, làm gì có hơi thở của gia đình chứ?

Vân Ngạn nhìn dáng ngồi thẳng tắp của Thẩm Sơ Hành, cậu không nhịn được ngồi thẳng lưng lại.

Trước mắt là những chiếc đĩa có hoa văn tinh xảo, ở giữa bọn họ còn có một cái giá đỡ nến, Vân Ngạn vừa cho một miếng thanh long vào miệng vừa nhìn Thẩm Sơ Hành ở phía đối diện đang cắt bít tết.

Thẩm Sơ Hành thực sự rất trắng, ngón tay ấn trên sóng dao, đầu ngón tay có chút đỏ lên, miếng thịt bít tết năm phần chín theo vết dao cắt chảy ra một ít chất lỏng.

Giống như cảm giác được Vân Ngạn đang nhìn mình, Thẩm Sơ Hành nhẹ nhàng nâng mí mắt lên nhìn cậu, đôi mắt ấy vẫn tối tăm và lạnh băng như cũ.

Cậu cảm thấy ánh đèn trong phòng tối thêm một chút bọn họ lập tức có thể cùng nhau tái hiện lại bộ phim “Bá tước Dracula”*.

*Bá tước Dracula là một bộ phim kinh dị được phát hành năm 1992.

Vân Ngạn vội vàng thu tầm mắt tiếp tục ăn cơm.

Thẩm Sơ Hành vẫn luôn im lặng.

Vân Ngạn thật sự không hiểu nổi tại sao hắn lại muốn ăn cơm với cậu. Đối với những món ăn phụ thuộc quá nhiều vào chế độ ăn uống cân bằng này, Vân Ngạn căn bản không cảm thấy ngon miệng, huống chi hiện tại còn có một tên sát tinh ngồi ngay trước mặt, ăn thì vẫn ăn nhưng cậu không cảm nhận được mùi vị gì.

Cuối cùng vẫn là Vân Ngạn mở miệng trước.

“Chuyện hôm nay…”

Thẩm Sơ Hành nhìn cậu.

Vân Ngạn không biết Thẩm Sơ Hành đã nắm được bao nhiêu phần trăm sự việc, châm chước hỏi: “Thẩm phu nhân và ông ngoại đã hỏi chuyện này chưa?”

Vì Thẩm Sơ Hành không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người nên dưới tình huống không có người ngoài cậu sẽ gọi mẹ của Thẩm Sơ Hành là Thẩm phu nhân, chắc là không có vấn đề gì đâu ha.

“Hỏi rồi.”

Vân Ngạn cũng không ngạc nhiên khi nghe điều này, chuyện khiến cậu ngoài ý muốn chính là hôm nay cậu không nhận được bất cứ lời chất vấn nào của người nhà họ Thẩm cả.

“Anh trả lời thế nào?”

“Tôi nói chuyện của cậu để cậu tự xử lý, chúng tôi không cần can thiệp quá nhiều.”

Vân Ngạn sửng sốt một chút, lát sau cong cong khóe miệng cười đáp: “Cảm ơn.”

Đây là chuyện của cậu, nhưng dù sao cũng liên quan đến drama tình cảm, cậu với Thẩm Sơ hành kết hôn chưa lâu đã xảy ra chuyện như vậy nhất định sẽ tổn hại đến danh dự của Thẩm gia.

Ban sáng Vân Ngạn vẫn luôn cảm thấy kì lạ, cậu luôn tự hỏi tại sao Thẩm gia không có động tĩnh gì hết, hôm nay mẹ của “Vân Ngạn” có gọi điện cho cậu để mắng mỏ các thứ, cậu cũng không giải thích lời nào – do cậu không biết giải thích như thế nào nên chỉ có thể xin lỗi thôi.

Vân Ngạn không ngờ chính Thẩm Sơ Hành là người giúp cậu chặn những lời chất vấn của người nhà họ Thẩm.

Tại sao hắn lại tin tưởng cậu đến vậy?

Vân Ngạn suy nghĩ trong chốc lát, hỏi tiếp: “Nếu em xử lý không tốt thì sao?”

Lần này Thẩm Sơ Hành còn không thèm nâng mí mắt đã đáp: “Vậy thì phải tự gánh chịu hậu quả.”

Vân Ngạn: “…”

Được rồi, xem ra là do anh ta quá lười hao tâm tốn sức cho cậu thôi.

Giải đáp được nghi hoặc trong lòng, Vân Ngạn không tìm được đề tài tiếp theo nên chỉ có thể tiếp tục ăn cơm.

Nhưng Thẩm Sơ Hành đột nhiên lên tiếng.

“Cách cậu đáp trả nằm ngoài dự kiến của tôi.”

Cái nĩa trong tay Vân Ngạn dừng lại.

“Giống như tôi bỏ tiền ra mua một con thỏ nhưng sau đó lại nhận được một con gà.” Thẩm Sơ Hành ăn xong miếng bò bít tết, để dao nĩa xuống, hắn một chút cũng không cảm thấy câu của mình nói có ý vui đùa gì, yên lặng nhìn cậu: “Có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích về việc này hay không?”

… Anh mới là gà!

Vân Ngạn bĩu môi: “Anh muốn trả hàng sao?”

Thẩm Sơ Hành ngả người ra sau, nắm chặt hai tay nói: “Này phải xem biểu hiện của cậu đã.”

Vân Ngạn thật sự không ngờ tới Thẩm Sơ Hành sẽ hỏi thẳng như vậy, nếu muốn hỏi, tại sao ngày bọn họ cưới lại không hỏi?

Nhưng lúc này cậu cần phải cho Thẩm Sơ Hành một lời giải thích thuyết phục, cái lý do “đa nhân cách” không dùng được nữa – nếu cậu nói với Thẩm Sơ Hành cậu bị đa nhân cách, người nhà họ Thẩm rất có thể sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ tâm thần ngay và luôn.

“Em vốn dĩ là như vậy mà, trước đây đều là diễn cả thôi á.” Vân Ngạn nói, cậu không nhìn Thẩm Sơ Hành mà dùng nĩa lấy một miếng táo.

“…Thật sao?” Thẩm Sơ Hành nhướng mày: “Vậy cậu diễn rất tốt đấy.”

Vân Ngạn ngẩng đầu cười cười với hắn, ranh mãnh chớp chớp mắt: “Em là diễn viên mà.”

Thẩm Sơ Hành: “…”

— kỹ thuật diễn tệ như nào còn dám nói ra những lời này, cậu cho rằng tôi bị mù hả?

Nhưng Thẩm Sơ Hành không hỏi tiếp nữa, hắn biết Vân Ngạn đang muốn giấu điều gì đó.

Hắn hỏi Vân Ngạn chỉ để xem phản ứng của cậu mà thôi, theo hắn biết những bệnh nhân đa nhân cách thật sự sẽ không cư xử bình thường và ổn định như Vân Ngạn, huống chi từ những gì Vân Ngạn đã trải qua, không có bất cứ điều gì có thể dẫn đến bệnh đa nhân cách – trừ khi đó là do di truyền hoặc là còn có chuyện gì đó mà hắn không biết.

Và hắn biết nếu hắn hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần thì cũng chỉ nhận được bấy nhiêu lời nói dối thôi, so với đó hắn thích tự mình đi tìm chân tướng hơn.

Thẩm Sơ Hành không nói tiếp chỉ lẳng lặng quan sát Vân Ngạn.

Thiếu niên chán nản ăn đồ ăn trước mặt, trong mắt cất giấu nhiều thứ hắn không thể nhìn thấu, hắn cảm thấy những thứ được cất giấu kia còn già hơn rất nhiều so với tuổi thật của cơ thể, điều này càng khiến hắn muốn thăm dò người này.

Hôm nay Vân Ngạn mặc áo sơ mi hắn đưa. Người trước mặt thật sự rất hợp với chiếc áo, mặc lên trông vừa tuấn lãng vừa tiêu sái.

Thẩm Sơ Hành tiếp tục nhìn xuống dưới, nhìn đến chỗ xương quai xanh hắn thất thần mất một lúc, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nên hơi híp mắt lại.

“Dây chuyền ngọc bích của cậu đâu?” hắn hỏi.

“Hả?” Cái nĩa trên tay Vân Ngạn dừng lại.

“Không phải nói ngày nào cũng đeo nó sao? Tại sao hôm nay không đeo?”

Vân Ngạn bất động thanh sắc chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đối phương, mỉm cười nói: “Đến chỗ đoàn phim có khả năng phải thay ra cho nên không đeo luôn, sợ mất.”

Thẩm Sơ Hành gật gật đầu không hỏi thêm gì nữa.

Một bữa tối im lặng và căng thẳng.

Vân Ngạn thầm nghĩ, hẳn là Thẩm Sơ Hành đã bắt đầu hoài nghi cậu.

Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, thực tế mặc kệ cậu cho lời giải thích như thế nào Thẩm Sơ Hành cũng sẽ tự suy ra nhiều điều khác để bù đắp phần thiếu sót – rốt cuộc ai sẽ tin cậu xuyên không đến đây còn thế giới này chỉ là một quyển sách?

Nếu cậu nói thật, e rằng Thẩm Sơ Hành sẽ thật sự cho rằng cậu có bệnh.

Hơn nữa, Thẩm Sơ Hành chỉ muốn tìm bạn đời trên danh nghĩa, giữa hai người sẽ không nảy sinh bất kì quan hệ tình cảm gì, nếu hắn không thể chấp nhận được lí do cậu đưa ra thì tương lai hai người ly hôn là được.

Sau khi ăn xong, Vân Ngạn trở về phòng tìm kiếm đồ vật nguyên thân để lại, cuối cùng tìm thấy một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trong chiếc hộp nhỏ đóng kín.

Mặt dây chuyền ngọc bích nhìn có vẻ đã vài năm tuổi, chất ngọc có thể nói là rất kém, bị lẫn rất nhiều tạp chất, một chút cũng không giống thứ mà “Vân Ngạn” luôn luôn mang theo bên người.

Một góc của ngọc đã bị ố vàng giống như bị nhúng vào thứ gì đó, dây đeo dường như đã vài năm tuổi bị nhuộm màu cổ xưa.

Tại sao ngày nào “Vân Ngạn” cũng đeo một vật cũ kỹ như vậy? Còn cực kỳ cẩn thận đặt nó trong hộp trang sức tinh xảo?

Mấu chốt chính là thời điểm nhìn thấy miếng ngọc này, trong lòng Vân Ngạn không hiểu sao đột nhiên cảm thấy vừa chua xót vừa kích động.

Cậu tỉ mỉ xem xét mặt dây chuyền bằng ngọc, không nhịn được xoa xoa ngực.

Đây có thể là do ảnh hưởng từ tình cảm của nguyên chủ, Vân Ngạn thầm nghĩ, xem ra mặt dây chuyền bằng ngọc này rất có ý nghĩa đối với nguyên chủ, có lẽ là do người cực kỳ quan trọng nào đấy tặng cho.

Nhưng dù quan trọng đến thế nào thì nguyên chủ cũng không còn nữa.

Vân Ngạn nghĩ nghĩ rồi đem dây chuyền để lại trong hộp, cậu muốn giúp nguyên chủ giữ gìn kỹ lưỡng nó.

Trước khi ngủ Vân Ngạn lên weibo kiểm tra lại lần nữa.

Sau khi Lương Khả công bố đoạn ghi âm kia lên, dư luận lập lức quay ngược 180 độ, công chúng cảm thấy bản thân bị Trần Ân lừa gạt cảm tình, những người từng ủng hộ Trần Ân giờ đây trở thành những người ghét hắn nhất, bọn họ thay nhau chửi bới trong weibo của Trần Ân.

Có người nói hắn là kẻ lừa đảo, cũng có người nói hắn đạo đức giả, càng nhiều người hơn nói hắn không biết xấu hổ bắt nạt hậu bối, nói hắn xứng đáng được flop cả đời vĩnh viễn không thể đi diễn nữa… Cho đến sáng hôm sau, Trần Ân rốt cuộc không thể nhịn được nữa đăng một bài weibo “làm sáng tỏ” vụ việc – hắn nói hắn không biết gì về việc đã xảy ra trong đoạn ghi âm kia, lúc đó người đại diện đã lén đến gặp riêng Lương Khả, chưa từng thảo luận với hắn chuyện này cho nên sau này khi nhìn thấy mấy vụ bê bối giữa hắn và Vân Ngạn, hắn mới cảm thấy sốc như vậy.

Những lời này trăm ngàn sơ hở không hề có tính thuyết phục, khi Vân Ngạn nhìn thấy bài đăng này không khỏi cảm thấy kì lạ, cậu không biết Trần Ân đang nghĩ cái gì trong đầu nữa – đến nước này rồi người đại diện vốn đang đứng cùng thuyền với hắn lại bị chính hắn đẩy về phía đối diện, chuyện này giúp ích gì cho hắn chứ?

Quả nhiên không bao lâu sau, người đại diện của Trần Ân không nhịn được nữa đăng weibo tỏ vẻ anh ta chỉ là một người đại diện nho nhỏ mà thôi, nếu không có Trần Ân bày mưu tính kế, anh ta không thể tự mình quyết định chuyện gì hết, thậm chí nếu anh ta tự mình quyết định mọi chuyện thì anh ta cũng sẽ nói rõ ràng với Trần Ân, không bao giờ tồn tại tình huống Trần Ân không biết gì hết. Cuối bài đăng anh ta còn nói: “Trần Ân, cậu đừng quên ai là người từng bước từng bước dìu dắt cậu đến ngày hôm nay, thật tiếc khi tên của cậu là Trần Ân còn cậu lại là một người vong ân phụ nghĩa!”

Không lâu sau đó Trần Ân đã đáp lại: “Đúng vậy! Chính anh là người đã từng bước đưa tôi đến ngày hôm nay! Vì ai mà một năm nay tôi không thể đi diễn? Anh để tay lên ngực tự hỏi bản thân xem, anh có còn xem mình là người đại diện của tôi không? Từ lúc bắt đầu dẫn người mới, một năm nay anh có để tâm đến việc tôi có nhận được vai diễn nào hay không? Anh đã dồn bao nhiêu tâm sức vào tôi chứ!”

… Một màn kịch “chó cắn chó” này kịch tính không kém màn tay không xé tra nam trước đó.

Trần Ân càng làm loạn càng khó coi, mọi người bắt đầu cảm thông sâu sắc cho Vân Ngạn.

“666, đây có phải là tự mình vả mặt mình không vậy? Không phải một năm nay mày vì Vân Ngạn nên không thể nhận phim mới sao?”

“Quay xe! Vu khống Vân Ngạn ôm đùi mày xào cp với mày, nói Vân Ngạn lừa gạt tình cảm gây tổn thương sâu sắc cho mày nên mày mới không đi diễn được, mắng chồng nhà người ta xong không chịu xin lỗi còn giả bộ đáng thương, gớm ẻ!!!”

“Xem ra Vân Ngạn chưa từng quen hắn, tao muốn xin lỗi vì trước đây tao đã mắng Vân Ngạn…”

“Thật ra tao cảm thấy chuyện Vân Ngạn bắt cá nhiều tay là thật, nếu không tại sao đang yên đang lành Trần Ân lại đi hắc nó?”

“Lầu trên là kiểu người luôn cảm thấy người bị hại cũng có lỗi đúng không! Trần Ân hiện tại đang muốn đi đường hắc hồng đấy, hắc ai mà không là hắc, nên đương nhiên hắn sẽ tìm người dễ bắt nạt!”

“Hu hu hu ôm cục cưng tiểu Ngạn của mẹ vào lòng, mẹ không nên trách oan cho con…”

“Vân Ngạn quá thảm, Trần Ân bịa đặt chuyện này cũng rất cao minh, Vân Ngạn cũng đủ bình tĩnh đáp lại, nhưng nếu không có đoạn ghi âm làm bằng chứng, e là Vân Ngạn thật sự sẽ bị hủy trong tay Trần Ân… âm hiểm quá là âm hiểm.”

“Trần Ân nói đến nói đi nhưng chưa bao giờ nói xin lỗi chồng của Vân Ngạn, đồ không có tố chất*! Điều cuối cùng tao muốn nói là… làm tốt lắm Vân Ngạn!!!”

*Gốc là “thạch chùy” không có tố chất. Từ thạch chùy này vốn bắt đầu từ Thỏ khu (bạn nào đu Cbiz chắc biết chỗ này), ban đầu mọi người dùng từ JB (để tránh thô thì mọi người cứ hiểu đại khái nó là “ô kìa con chim cúc cu”) nhưng sau đó do Thỏ khu đa phần là con gái và mọi người cảm thấy dùng JB quá thô và ảnh hưởng đến nhiều người, nên đổi thành “thạch chùy” do ở một số vùng địa phương thì từ “thạch chùy” phát âm khá giống JB.

“Làm tốt lắm +1, hu hu hu màn bảo vệ chồng này ngọt ngào quá, tình yêu thực sự khiến người ta tràn đầy dũng khí mà!”

Nhìn những dòng bình luận này Vân Ngạn cảm thấy rất hài lòng – thiết lập “thuần khiết” không thể trở lại vẫn có thể lập cái mới, không phải sao?

Sáng sớm hôm sau Vân Ngạn đến đoàn phim như thường lệ.

Cậu vừa đến đoàn phim đã nhìn thấy nam chính và biên kịch Cố Tiếu Tiếu đang lén lúc ngồi xổm ở góc tưởng, không biết xì xào bàn tán chuyện gì.

Những người khác ở đoàn phim cũng đang xì xào, nhưng điểm không giống ngày hôm qua chính là hôm nay rất nhiều người đã chủ động chào hỏi ngay khi nhìn thấy Vân Ngạn.

Xem ra đoạn ghi âm hôm qua rất hữu ích, những lời họ thì thầm ngày hôm nay không liên quan gì đến cậu nữa.

Máy quay đã được đặt sẵn nhưng không thấy đạo diễn đâu, Vân Ngạn mang theo nghi hoặc bước đến chào hỏi Cố Hiểu Hiểu và Nghiêm Hi.

Cả hai đồng loạt nhìn cậu.

“Hôm nay… có chuyện gì sao ạ?” Vân Ngạn không chắc chắn hỏi.

Cố Hiểu Hiểu nắm tay áo Vân Ngạn kéo cậu cùng ngồi xổm xuống, buồn bã nói: “Cậu nhớ chuyện ngày hôm qua tôi nói với cậu là có người đòi sửa kịch bản không? Sáng sớm đại mĩ nữ nào đó ngang nhiên mang “kim chủ” của cô ta đến đây, Nghe nói vị đó là Lý Thạc con trai của Lý Thường – chủ một nhà hàng lớn, mẹ của tôi ơi, vừa nhìn đã biết nhà giàu mới nổi…” Cô hướng về phía căn phòng cách đó không xa bĩu môi: “Bọn họ đang nói chuyện với đạo diễn trong đó kìa.”

Vân Ngạn nhướng mày, cảm thấy cái tên Lý Thường này nghe có chút quen tai. Cậu nhớ lại danh sách diễn viên cậu đã xem qua không lâu trước đây, đoán mò nói: “Nguyễn Tiểu Thanh?”

Cố Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn cậu: “Còn có thể là ai vào đây nữa?”

Nguyễn Tiểu Thanh là nữ chính của đoàn phim, nhưng về bản chất thì bộ phim theo thể loại huyền nghi tra án nên cũng không thể xem nhân vật của cô ấy là nữ chính như bao phim khác. Danh tính của nữ chính là bạn gái của người bị hại đầu tiên trong vụ án giết người liên hoàn đồng thời nữ chính cũng là cảnh sát.

Trong quá trình phá án, nữ chính chủ yếu xuất hiện với tư cách là vai phụ giúp đỡ nhân vật chính phá án.

Trong lòng Vân Ngạn có dự cảm không lành.

“Cô ấy muốn sửa kịch bản như nào ạ?” Vân Ngạn hỏi.

“Còn sửa thành thế nào được?” Cố Hiểu Hiểu tức giận trợn trắng mắt: “Tăng đất diễn của nữ chính lên, cô ta còn muốn vẽ đường tình duyên cho nữ chính nữa.”

Nguyên Hi vẫn luôn giữ im lặng cho đến bây giờ mới sâu kín xen vào: “Còn muốn thêm cảnh hôn nữa…”

Nghiêm Hi là nam chính nhưng lời nói không có trọng lượng bằng tư bản, vẻ mặt của hắn hiện tại như bị táo bón vậy.

Vân Ngạn tưởng tượng một chút, cảm thấy kịch bản sắp tanh bành rồi, lại hỏi Cố Hiểu Hiểu: “Vậy sao chị không vào đó?”

“À.” Cố Hiểu Hiểu bĩu môi: “Tôi trong mắt cô ta chỉ bằng một người làm bán thời gian, cô ta mang theo kim chủ của mình đi “ôn chuyện” với đạo diễn, tôi có thể xen vào chỗ nào?”

Vân Ngạn: “…” Cậu chỉ muốn diễn thật tốt vai của mình thôi, sao số mệnh lại xấu như vậy.

Cả ba người cùng nhau giữ im lặng.

Vân Ngạn ngồi xổm với hai người bọn họ một lúc cũng cảm thấy chán, vì vậy chạy đến trước cửa căn phòng kia nghe lén.

Rất nhiều người thấy nhưng không ai để ý đến cậu.

Vừa mới đi đến cửa cậu đã nghe thấy một giọng nữ lẳng lơ truyền ra từ bên trong: “Hiện tại khán giả đều thích xem phim tình cảm có hai nam chính đối chọi gay gắt với nhau, làm sao để sửa kịch bản giống như vậy hả? Tôi cảm thêm một nữ chính vào nữa là được, bạn trai đã chết, tâm lý mong manh yếu ớt, nảy sinh tình cảm với đội trưởng là điều bình thường mà!”

“…Nhưng mà vì bạn trai của nữ chính đã chết, không lâu sau đó cô ta đã di tình biệt luyến… cái này… không tốt lắm đâu…” Đạo diễn hơi do dự.

“Vấn đề này thì giao cho biên kịch đi, nếu viết hay thì đây là đoạn tình yêu bị ngăn cấm, dạng giãy giụa muốn yêu nhưng không thể yêu rất hay, khán giả đều muốn xem mấy thứ này.”

… Ngài không sợ bản thân phải đóng vai một con kỹ nữ trà xanh ơi là xanh hả?

Vân Ngạn đang phun tào trong lòng thì nghe cô ta nói tiếp: “Trong kịch bản gốc có quá nhiều cảnh dành cho nam hai, rất nhiều manh mối không cần tới lượt hắn phát hiện, giảm bớt xuất diễn của nam hai là được, dù sao tôi thấy Vân Ngạn mới kết hôn nên chắc không có tâm tư gì để diễn đâu, Vân gia cũng không còn như trước nữa, với kỹ năng diễn xuất đó thì thà để cậu ta chuyên tâm đi lấy lòng ông chồng tàn tật kia của cậu ta.”

“…”

Đệt.

“Rầm” một tiếng, Vân Ngạn đá tung cánh cửa mỏng.

Cả đoàn phim im lặng, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN