Gió đêm mát mẻ, ghế tựa thoải mái, nước mật ong ấm giải tỏa mọi mệt nhọc.
Thẩm Sơ Hành kêu mọi người tắt đèn trong trang viên, giờ khắc này đây bầu trời đầy sao càng thêm lãng mạn.
Vân Ngạn ra ngoài bận rộn cả ngày, cậu hơi nhớ cái giường lớn của mình rồi.
Dù sao giường lớn cũng do người bên cạnh cung cấp cho, xem mức độ êm ái và thoải mái của nó, Vân Ngạn quyết định làm anh trai tri kỷ.
Nhưng nói đến chuyện “theo đuổi”… Vân Ngạn lập tức nhớ đến những trải nghiệm của mình ngày hôm nay lúc ở trường.
Vấn đề này nên để cho nguyên chủ dạy!
Nếu sớm biết ngày nào đó Thẩm Sơ Hành ngồi ở chỗ này hỏi cậu ta làm sao theo đuổi người khác, khẳng định dù nói cái gì nguyên chủ cũng sẽ không đào hôn.
“Đối phương biết anh kết hôn chưa?” Vân Ngạn uống một ngụm nước mật ong, điềm tĩnh hỏi.
“Biết.”
“Vậy cậu ta phản ứng thế nào?”
… Phản ứng đầu tiên là muốn đào hôn, sau đó tự mình chạy trở về, vậy có được tính không?
Thẩm Sơ Hành rũ mắt nhìn hai tay đan vào nhau: “Không có phản ứng gì.”
“… Vậy cậu ta có biết giữa chúng ta không có tình cảm gì không?”
Thẩm Sơ Hành có hơi đau tim: “Biết.”
“Tốt rồi!” Vân Ngạn cong cong khóe mắt: “Chỉ cần không có gì hạn chế khả năng phát triển, liền có vô vàn khả năng!”
Đúng vậy không?
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Hành hơi giãn ra.
“Cậu ta thì sao? Cậu ta kết hôn chưa? Có tối tượng trong lòng không?” Vân Ngạn lại uống một ngụm nước mật ong, nhìn về phía Thẩm Sơ Hành.
…Kết hôn rồi.
Nhưng nếu nói ra, nhất định Vân Ngạn sẽ coi nó là “hạn chế”.
Vì vậy Thẩm Sơ Hành mặt không biến sắc nói: “Không có.”
“Vậy thì rất đơn giản.” Vân Ngạn thở phào nhẹ nhõm, trước đây cậu còn sợ Thẩm Sơ Hành thích người nào đó đã có vợ.
Cậu lại hỏi: “Vậy anh thích điểm gì ở cậu ta?”
“…” Vấn đề này thật sự làm khó Thẩm Sơ Hành.
Hắn hơi ngước nhìn Vân Ngạn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu thả lỏng người dựa vào ghế, đôi mắt sáng ngời, nụ cười ôn hòa, làn da sáng mịn dưới ánh trăng.
Thích điểm gì?
Từ khóe mắt đuôi lông mày cho đến độ cong của đôi môi, từ chân dài eo nhỏ cho đến đầu ngón tay ấm áp, mỗi một tấc đều khiến hắn muốn chạm vào.
Còn muốn từng bước thâm nhập, mổ xẻ linh hồn trong cơ thể cậu.
Nhìn Vân Ngạn như vậy, Thẩm Sơ Hành bỗng nhận ra cậu ở trong lòng hắn, giống như ảo giác vậy.
Bắt đầu từ hôm tổ chức hôn lễ, Vân Ngạn đã lật đổ mọi nhận thức của hắn về cậu.
Lúc đầu hắn rất đề phòng cậu, sau đó từ từ bị cậu hấp dẫn… có quá nhiều bí ẩn về cậu, khiến người ta không biết phải làm sao.
Trong những tín điều* của Thẩm Sơ Hành, phàm là ảo giác, nhất định sẽ có ngày tan vỡ.
*Những điều đặt ra để tin theo.
Hắn vẫn luôn bí mật theo dõi, chờ đợi ảo giác tan vỡ, chờ người nhìn có vẻ hoàn mỹ này ở một góc nào đó không người nhìn thấy cởi bỏ mặt nạ, giống như đại đa số những người hắn từng gặp trước đây, lộ ra khuôn mặt dữ tợn hoặc là xấu xí.
Tỷ như ngày hôm nay.
Hắn nhìn thấy những đối tượng ám muội đó lần lượt xuất hiện, mỗi một lần, hắn đều chờ đợi Vân Ngạn lộ ra bộ mặt thật, thậm chí hắn không biết bản thân đang mong đợi hay đang sợ hãi.
Nhưng Vân Ngạn vẫn là Vân Ngạn, vẫn giống trong ảo giác.
Hắn không đợi được lúc ảo giác tan vỡ, mà thay vào đó là bị những câu nói của Vân Ngạn làm cho rối loạn.
Thẩm Sơ Hành nhanh chóng rũ mắt, hắn sợ Vân Ngạn sẽ nhìn ra manh mối gì đó.
Trong lòng nghĩ, có lẽ Vân Ngạn em nên tự hỏi bản thân, em không thích tôi ở điểm nào.
Vì thế hắn dứt khoát trả lời: “Không có gì không thích.”
… Chậc chậc chậc, đắm chìm trong bể tình thật rồi.
Vân Ngạn cảm thán trong lòng, quay đầu nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy có hơi ước ao.
Đời trước cậu sống từng ấy năm, dầu gì cũng là một người sáng chói quyến rũ, được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cậu chưa từng rung động với bất kỳ người nào… giống như trời sinh chỉ thiếu một đường nhân duyên, không biết khi nào bù lắp.
Có thể yêu một ai đó, cũng là một chuyện đáng để ước ao.
“Vậy anh biết cậu ta thích gì không?” Vân Ngạn lại hỏi.
“Khiến đối phương vui vẻ?” Thẩm Sơ Hành một chút liền hiểu rõ.
“Đúng vậy, chẳng hạn như cậu ta thích hoa thì anh tặng hoa, cậu ta thích biển thì anh đưa cậu ta đi ngắm biển, cậu ta thích ăn thì anh đưa cậu ta đi ăn đủ loại món ngon trên đời…”
Thẩm Sơ Hành nhíu nhíu mày, cái đầu tiên còn có thể, nhưng hai cái sau… hắn cảm thấy bản thân có lẽ không làm được.
Hắn muốn đem người mình thích nhốt lại, chiếm hữu cho riêng mình.
Hắn chỉ đang cố gắng kiềm chế bản thân.
“Nhưng thật ra cũng không cần phiến phức đến vậy, điều kiện của anh có thể coi là được trời cao chăm sóc.” Vân Ngạn nghiêng đầu nhìn hắn: “Tính cách quái gở như thế, tùy tùy tiện tiện đối xử tốt với người ta một chút, đã có thể khiến người ta cảm động đến quên trời quên đất luôn.”
“…” Khóe miệng Thẩm Sơ Hành giật giật: “Thật sao?”
“Hơn nữa anh còn đẹp trai như vậy, tùy tiện cười với người ta một cái thôi, người ta đã hận không thể hiến dâng trái tim lên cho anh rồi.” Vân Ngạn chớp mắt, ai bảo đời này nhiều nhan cẩu vậy chứ?
“…”
Vân Ngạn nhìn vẻ mặt trầm tư của Thẩm Sơ Hành, cúi người lại gần hắn: “Có phải anh chưa cười với cậu ta lần nào không?”
Trên mặt thoáng hiện lên một tia khó chịu, Thẩm Sơ Hành gật gật đầu.
“Xem đi!” Vân Ngạn vỗ tay một cái: “Em ở đây lâu vậy rồi còn chưa thấy anh cười bao giờ, khỏi cần nghĩ cũng biết bình thường anh đối xử với cậu ta thế nào.”
“…”
“Nói chung là, thứ nhất, hãy đối xử tốt với cậu ta, thứ hai, để cho cậu ta cảm thấy mình là người đặc biệt, không giống bất kỳ người nào khác trong lòng anh.” Vân Ngạn đếm trên đầu ngón tay: “Thế nhưng đây chỉ mới là nền tảng, sau này còn một bước quan trọng hơn, là hiểu được trong lòng cậu ta thực sự muốn cái gì.”
Thẩm Sơ Hành giương mắt nhìn cậu.
“Anh phải quan sát cậu ta, thăm dò xem trong tâm cậu ta muốn cái gì, khát vọng thứ gì, rồi cùng cậu ta thực hiện nó.” Vân Ngạn nghiêm túc nhìn hắn: “Nhưng đồng thời, anh cũng phải trả cái giá tương ứng, đó là mở lòng, đem nội tâm yếu đuối và bí mật của bản thân, phơi bày trước mặt đối phương.”
Yếu đuối… và bí mật?
Thẩm Sơ Hành trầm mặt không nói.
“Quan hệ thân mật phải là lẫn nhau, nếu một người mở lòng, một người khác cứ giấu giấu diếm diếm… kết quả sẽ không tốt lắm đâu.” Vân Ngạn nói tiếp, cố gắng tóm tắt kết quả mà mình nghiên cứu được trước đây về quan hệ thân mật, nói với Thẩm Sơ Hành: “Quá trình hai trái tim đến gần nhau luôn đi kèm với trốn tránh và đau đớn… Nhưng nếu đi được đến cuối cùng thì cũng xứng đáng, không nên nản chí, cố lên!”
Vân Ngạn nắm chặt tay, cố gắng tiếp sức cho hắn.
Thẩm Sơ Hành mặt không đổi sắc nhìn cậu.
…
Bầu không khí này có hơi lúng túng.
Vân Ngạn bỏ tay xuống, ngả lưng lên ghế tựa, cầm ly nước mật ong dưỡng sinh của cậu lên…
“Nói chung… Từ từ thôi, trước tiên hãy lấy lòng đối phương, thể hiện ưu điểm của anh, sau đó hiểu nhau hơn rồi, từ từ tính tiếp… Nhưng dựa vào kinh nghiệm của em, cũng có thể là anh theo đuổi, theo đuổi rồi thì không muốn đuổi theo nữa.”
“… Kinh nghiệm?”
Thẩm Sơ Hành nhíu mày, đáy mắt lộ ra tia nguy hiểm.
Cho nên, hôm nay em từ chối những người kia, chỉ vì không muốn giảm cảm giác ái muội?
“Em đang nói về trải nghiệm của em khi được người khác theo đuổi!” Vân Ngạn giải thích, vẻ mặt vô tội: “Thật đó, trước đây có rất nhiều người theo đuổi em, nhưng mà theo đuổi rồi thì… bọn em không phải trở thành anh em thì cũng đã lạc nhau trên chốn giang hồ.”
Vân Ngạn nhớ lại quá khứ, nhìn lên bầu trời cảm khái: “Aiz… “Ghi chép về những ngày tháng cô đơn” của em có thể viết thành sách luôn rồi.”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Nhưng mà – Vân Ngạn tự nghĩ – cậu chủ động chọn “ghi chép về những ngày tháng cô đơn”, chứ không bị ép “ghi chép về những ngày tháng cô đơn”.
Ừm, cậu luôn tự an ủi mình như vậy.
…
“Cậu ta thích hoa không?” Vân Ngạn quyết định dạy cho hắn từ bước đầu tiên: “Nếu như đối phương thích, anh có thể thử xem, hiệu quả lần đầu tiên có lẽ không tệ lắm đâu, sau này thì không chắc…”
“Anh còn phải xem cậu ta là người như thế nào, có người thích khoa trương, có người thích để ý chi tiết và rất phản cảm với các loại nghi thức.”
“… Em hả? Nếu có người sắp nến thành hình trái tim rồi tỏ tình với em, có lẽ em sẽ thấy anh ta bị thiểu năng.”
Cậu tự động bỏ qua hành vi “thiểu năng” như tặng hoa cho Thẩm Sơ Hành trong đám cưới.
“Cậu ta cũng thích ăn á? Ò, trùng hợp quá, vậy em có thể cho anh lời khuyên, nếu không thì anh làm món gì ngon cho em nếm thử trước nha? Hê hê hê…” Vân Ngạn nghĩ đến đây liền cảm thấy rất vui, chân vắt chéo mặt nhìn trời, đưa tay ra đếm: “Nào là món cay Tứ Xuyên, món Hồ Nam, món ngọt của Quảng Đông, bánh ngọt nướng… Ai nha em thích nhiều món lắm! Nếu có người tự tay làm cho em một hộp Macaron đủ vị, em khẳng định yêu người đó đến chết luôn!”
…
“Còn nữa, anh phải xem công việc của đối phương là gì, anh có thể trợ giúp đối phương trong công việc…” Sau một lúc, Vân Ngạn bắt đầu buồn ngủ, ngáp một cái: “Đối phương ngoài miệng thì không cần không cần đâu nhưng chắc chắn sẽ thấy cảm động… mà anh cũng đừng ngu ngốc chỉ biết bỏ ra, hiểu không?”
“Có một lý luận vô liêm sỉ thế này, nhất định phải khiến đối phương hy sinh cho bạn thật nhiều, như vậy, khi đối phương rút lui sẽ cảm thấy mọi nỗ lực trước đây đều mất hết, vì vậy rất khó mà buông tay.” Vân Ngạn đặt ly nước xuống, nghiêng người về phía Thẩm Sơ Hành: “Nhưng mà lý luận này anh biết là được rồi, không nên cố gắng dùng nó, dù sao chân tình phải đổi bằng chân tình…”
Cậu nói mãi, sắp chịu không nổi rồi, mí mắt bắt đầu đánh nhau, chốc sau đã híp lại thành một cái khe.
Tóc của Vân Ngạn do tựa lên ghế nên đã rối tung.
Hai chân trắng nõn sớm đã không còn mang dép, đan xen đặt trên ghế nằm.
Thẩm Sơ Hành buộc mình phải dời mắt khỏi mắt cá chân nhỏ gầy kia, sau đó nhìn vào khuôn mặt của cậu.
Hắn thấy Vân Ngạn nhắm mắt lại không hề phòng bị trước mặt hắn, một nhúm tóc ngốc ngốc vênh vang đắc ý ngẩng đầu, trong lòng hắn mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn biết cậu buồn ngủ, nhưng hắn muốn ở cùng cậu thêm chút nữa.
Nhìn cậu miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ, hắn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Khuôn mặt trước mắt này, sao có thể đơn thuần đến vậy, không có chút đề phòng nào?
Khiến cho người ta muốn…
…
“Teng” một tiếng, Vân Ngạn đột nhiên ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Sơ Hành: “Em vừa mới ngủ?”
Cậu không để ý đến bàn tay đang thu lại của Thẩm Sơ Hành.
“Ừ.” Thẩm Sơ Hành che đậy ý cười trong mắt: “Muộn lắm rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
“Ừm, ngủ ngủ, ngày mai còn phải lên lớp…” Vân Ngạn ngáp một cái rồi đứng lên, liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Hành, rõ ràng hắn không có ý định nhúc nhích: “Anh không về phòng? Chưa định ngủ à?”
“…Em đi trước đi, tôi ngồi đây thêm một lát.”
“Được, đừng trễ quá.” Vân Ngạn vẫy vẫy tay với hắn, quay người bước ba bước thành một trở vào biệt thự, có hơi tức giận: “A… Còn phải đi tắm!!!”
…
Tắm?
Hầu kết Thẩm Sơ Hành chuyển động.
Trong đầu nhớ đến những câu nói hắn nghe lén được lúc ban ngày, quanh quẩn không chịu đi.
“… Tôi chỉ thích tắm chun.g với chồng tôi thôi.”
Cùng nhau…
Tắm.
… Hắn muốn bắt cậu quay lại.
Mạnh mẽ ôm vào lòng.
Sau đó…
Thẩm Sơ Hành hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén d.ục vọng ngột ngạt của mình.
Hắn chưa thể.
Bây giờ Vân Ngạn chỉ coi hắn là khách qua đường, mà hắn, căn bản chưa chuẩn bị tốt để bại lộ tất cả trước mặt Vân Ngạn.
Tâm tư vặn vẹo này đó, không muốn nhắc đến quá khứ… còn có đôi chân tàn khuyết…
Rất xấu xí, nhất định cậu sẽ không thích nó.