Lục Thời Minh là giáo sư thỉnh giảng của chuyên ngành Zombie học này, mỗi tuần sẽ đứng lớp một lần, dựa vào tiền lương ít ỏi đó nuôi bốn thùng cơm trong nhà.
Bởi vì từ sau khi có vắc xin chống Zombie vắc xin, ngay cả Zombie chó cũng ăn nhiều hơn heo. Trong nhà nuôi bốn con “heo”, Lục Thời Minh cảm thấy gánh nặng cuộc sống đè trên vai mình.
Hắn đứng ở cửa nhà, mặc áo sơ mi trắng, tay mang theo cặp công văn, tóc trên trán được chải ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt như tượng tạc.
Lục Thùng Cơm được Tô Nhuyễn Nhuyễn dắt tay, ôm chân Lục Thời Minh không buông, lẩm bẩm, “Con muốn đi với ba cơ.”
Lục Thời Minh hoàn toàn phớt lờ cậu nhóc mũm mĩm này. Hắn xoay người, cúi đầu, một tay giữ gáy Tô Nhuyễn Nhuyễn, hôn thật sâu rồi mới tách cậu nhóc đang bám trên chân mình ra.
Cửa nhà đóng cái cạch, cũng ngăn lại ý muốn đến trường đại học ăn thử đồ ăn ở nhà ăn của Lục Thùng Cơm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lẩm nhẩm hát, đi chuẩn bị bữa sáng cho chú chó mập.
Lục Thùng Cơm đột nhiên đưa tay níu Tô Nhuyễn Nhuyễn lại, nói với cô: “Mẹ Tô Nhuyễn Nhuyễn, mẹ có biết ở trường đại học có rất nhiều chị gái trẻ đẹp. Giáo sư Lục đẹp trai như vậy, mẹ yên tâm sao?”
Lục Thời Minh rất nổi tiếng, cả trường đều là người hâm mộ hắn. Dù đã nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay trái hắn nhưng họ cũng vờ như không thấy.
Người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tài vừa có dị năng xuất chúng như vậy rốt cuộc tìm đâu ra nữa!
Tô Nhuyễn Nhuyễn làm sao có thể yên tâm!
Cô bỗng có cảm giác nguy cơ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một phen quơ lấy cái thùng của mình, lập tức chuẩn bị đi ra ngoài. Lục Thùng Cơm cũng nhanh chóng lấy cái thùng nhỏ của mình, theo Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng ra ngoài.
Trường đại học rất gần lâu đài, chỉ cần đi bộ mười phút là tới.
Một lần mang thai ngốc ba năm. Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo Lục Thùng Cơm đi tìm nửa giờ, cuối cùng cũng tìm được Lục Thời Minh trong làn sóng các cô gái trẻ. Nói là làn sóng vì nữ sinh cả trường đều đi về một hướng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thùng Cơm bị chen chúc, mơ mơ màng màng cùng theo đi. Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy người đàn ông đứng trên bục giảng kia.
Hôm nay ngoài trời nắng đẹp, đương lúc ngày xuân – mùa của vạn vật sinh sôi, mùa của giao phối. Trong phòng học, ngoài Lục Thời Minh là động vật giống đực duy nhất ra thì không còn nam sinh nào khác. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn phía dưới, cả phòng học đều là nữ sinh, ánh mắt các cô nhìn Lục Thời Minh quả thực chính là thế giới động vật phiên bản chân thực.
Vì sao mấy cô bé này cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông của cô vậy! Mấy đứa này không thể dè dặt như cô à!
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, dáng vẻ gầy gầy của Lục Thời Minh rất quyến rũ. Người đàn ông có vẻ ngoài dịu dàng, thanh cao, nhất là đôi mắt đào hoa kia, như làm người ta muốn tan chảy. Nhưng thực ra, con người hắn lạnh nhạt, vô tình, trong lòng chỉ chứa một đóa hoa trắng tinh khiết.
Giảng đường lớn chật ních người, người này chen lấn người kia. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác đứng ở cửa lớp, bị biển người đẩy vào, sau đó lại chen ra, lại đẩy vào, cuối cùng cũng tìm được một góc để đứng.
Lúc Lục Thời Minh đứng lớp, thần thái hắn bình tĩnh, lạnh nhạt. Ngón tay thon dài, trắng nõn của hắn cầm bút, viết ra từng dòng chữ cứng cáp. Ngay cả lúc lật sách cũng mang hormone mê người đáng chết.
“Trong xã hội hiện giờ, phần lớn Zombie đã được tiêm vắc xin, còn một phần nhỏ Zombie chưa được tiêm vắc xin đã tiến hóa thành Zombie có IQ cao. Chúng ngụy trang thành con người, trà trộn trong xã hội loài người. Những Zombie như vậy được gọi là Zombie vô cùng nguy hiểm. Nhưng cho đến bây giờ, chưa có tin tức nào cho biết loại Zombie trên làm con người bị thương.”
Hòa cùng với giọng nói lạnh lùng của hắn là tiếng các cô sinh viên không ngừng xuýt xoa. Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, muốn giẫm cả một phòng học đầy tình địch này dưới chân. Nhưng nhiều người quá đi thôi, hai mắt trợn trừng của cô có hơi nhức, chỉ đành bỏ cuộc. Vừa mới vứt bỏ vấn đề này, cô đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn gật gà gật gù, tiếng giảng bài của người đàn ông kia lúc xa lúc gần, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Lục Thời Minh đứng trên bục giảng, một tay gõ mặt bàn, giọng lạnh lùng vang lên.
“Bạn sinh viên mặc váy trắng ở bên kia, xin hãy trả lời câu hỏi này.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn, người đã qua cái tuổi đi học, đang đứng dựa vào tường ngủ gật. Lục Thùng Cơm ba tuổi đứng cạnh người cô, phấn điêu ngọc trác như búp bê bằng ngọc. Khuôn mặt tròn tròn của cậu bé ngẩng lên, tay chọc chọc Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghoẹo đầu ngủ tiếp, hoàn toàn quên béng mất lời thề lúc sáng.
Lục Thời Minh xắn ống tay áo, chậm rãi bước xuống bục giảng. Tuy trong giảng đường rất đông nhưng các bạn sinh viên vẫn chừa ra một lối đi cho hắn, mà phía cuối con đường là Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô gái mặc chiếc váy trắng xinh đẹp, dưới ánh mặt trời tóc đen xoăn sóng bóng mượt như tấm vải sa tanh. Cô đang ngủ say sưa, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở nhè nhẹ, mềm mại như đóa hoa vừa nở rộ đón ánh nắng mặt trời.
Hắn đưa tay gõ lên đầu cô một cái. Tô Nhuyễn Nhuyễn bừng tỉnh, nhìn thấy Lục Thời Minh đứng ở trước mặt mình. Hắn như cười như không, trong đôi mắt đào hoa lộ sự cưng chiều mà các sinh viên nữ chưa từng nhìn thấy, “Bạn sinh viên này ngủ gật trong lớp, lát nữa lên văn phòng với tôi.”
Các nữ sinh viên xung quanh phát ra tiếng trầm trồ đầy hâm mộ, lập tức nghiêng đầu ngủ gật, muốn lên văn phòng nói chuyện với giáo sư Lục. Chỉ tiếc giáo sư Lục lạnh lùng nói: “Ai còn ngủ thì sau này đừng học lớp của tôi nữa.”
Mấy cô bé sinh viên chỉ có thể ngồi dậy nghiêm túc nghe giảng(thưởng thức trai đẹp). Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh hù giật mình, cơn buồn ngủ bay sạch. Cô thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của các sinh viên nữ xung quanh, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Nhưng rất nhanh, cô chỉ thiếu điều muốn mình co lại thành con chim cút.
Bởi vì tên đàn ông kia cứ cách mười phút lại gọi cô trả lời câu hỏi. Đối với môn Zombie học này, mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩn ra như nhi đồng thiểu năng.
Cuối cùng, vất vả lắm mới đến lúc tan học, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị chen lấn đến hoa mắt chóng mặt, sau đó phát hiện không thấy Lục Thùng Cơm đâu, cũng không biết biến mất lúc nào. Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm ba giây đồng hồ không tìm thấy, bỗng bừng tỉnh. Hình như cô đánh mất thứ gì đó rồi? Ủa hồi nãy cô tìm gì vậy?
Thùng cơm của cô!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn thấy thùng cơm mình vẫn đang cầm trong tay, lập tức ôm thật chặt. Đồ dùng để ăn cơm sao có thể để mất chứ!
Lục Thời Minh đứng giữa đám người như hạc giữa bầy gà. Hắn bước đôi chân dài, đi xuyên qua đám người đang chen chúc, đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, một tay ôm lấy cô.
Xung quanh vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc. Có người chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Lục Thời Minh và chiếc nhẫn trên tay Tô Nhuyễn Nhuyễn là một cặp, lúc ấy liền đau lòng té xỉu. Nhưng cũng có một số người nhận ra Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nghe nói ngày hôm đó, một nửa nữ sinh đau lòng đến chết, một nửa còn lại đắm chìm trong sắc đẹp của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Những nữ sinh cuối cùng cũng đã nhìn thấy vợ của giáo sư Lục lên tiếng, nữ thần không đẹp sao? Tại sao cứ phải thích giáo sư Lục?
Trên hành lang, Lục Thời Minh ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn đến văn phòng, sau đó khóa cửa lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
Lục Thời Minh một tay nâng người, một tay quét hết đồ trên bàn làm việc xuống dưới đất, đặt Tô Nhuyễn Nhuyễn lên bàn.
Dưới thân là mặt bàn lạnh băng, trước mặt là người đàn ông nóng rực. Thấy động tác nguy hiểm này, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, nuốt một ngụm nước bọt, “Vừa, vừa, vừa nãy em đứng lâu nên chân đau quá…”
Lục Thời Minh dịu dàng nói: “Không sao, không ảnh hưởng đến chuyện đó.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ bị lăn qua lộn lại JPG
….
Cậu nhóc Lục Thùng Cơm, người đang không biết đi lạc vào chỗ nào, nhìn chằm chằm cô bé Zombie trước mặt, tỏ ý địch không động ta không động, địch hơi động ta chạy luôn. Cô bé Zombie kia giơ tay về phía Lục Thùng Cơm. Hai mắt cậu bé mở to, “Ba nói, đối phó với Zombie phải ổn định, chuẩn xác, độc ác!”
Cậu bé đột ngột ra tay, cánh tay mũm mĩm vung về phía cô bé, bị cô bé cắn cho một cái.
“Oa a a…” Lục Thùng Cơm khóc ré lên đầy bi thảm.
Bé Zombie bị tấn công đột ngột, buông cậu ra, hung ác nhe răng với cậu. Mặt cậu nhóc Lục Thùng Cơm đẫm nước mắt, đáng thương quỳ gối trước mặt cô bé, bi bô nói: “Mẹ nói, khi trong thế yếu hơn người ta, phải học cách quỳ xuống. Tặng, tặng cậu một bông hoa nè, đừng cắn mình mà, hu hu hu…”
Cô bé Zombie nghiêng đầu, nhìn bông hoa trắng nhỏ trong lòng bàn tay Lục Thùng Cơm, cẩn thận cầm nó lên. Bông hoa trắng xinh đẹp, tinh xảo, tỏa ra mùi vị ngòn ngọt. Mùi hương này có khắp nơi trong tận thế, nhưng từ trước tới nay, cô bé chưa được ngửi mùi hương nào thơm đến vậy. Cô bé cho bông hoa vào miệng, nuốt xuống.
Lục Thùng Cơm phủi quần áo, đứng dậy, “Chỗ ba mình có nhiều lắm, cậu muốn ăn thì đi tìm ba với mình đi.”
Ba chắc chắn sẽ chặt nhỏ này thành mười tám khúc. Cậu nhóc kiêu ngạo nghĩ.
Cô bé Zombie nghiêng đầu, đi theo Lục Thùng Cơm được ba bước, đột nhiên, phía trước có mấy đứa nhóc chạy đến. Chúng liếc nhìn bé Zombie sau lưng Lục Thùng Cơm, lập tức kêu to.
“Nó là Zombie kìa! Mau đánh chết nó đi!”
“Zombie sẽ cắn người đó! Là người xấu! Mau giết nó đi!”
Mấy thằng nhãi đó đi đến, hết đấm lại đá cô bé. Cô bé Zombie còn quá nhỏ, hoàn toàn không thể đánh trả lại nhiều thằng nhãi như vậy. Dù cắn người cũng vô dụng, bởi hiện tại, từ khi mới sinh ra, con người đã được tiêm vắc xin.
Lục Thùng Cơm nhìn thấy một thằng nhãi cầm một khối đá lớn tính đập cô bé, cậu ủn mông đẩy thằng bé kia ra.
“Các cậu không được bắt nạt người khác!”
Lục Thùng Cơm chắn trước người cô bé Zombie.
Zombie của cậu chỉ mình cậu được giết!
Thằng nhãi bị đẩy ngã nhào xuống đất, nó chật vật đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt mập mạp của Lục Thùng Cơm, lập tức xông tới. Mấy đứa nhóc còn lại cũng xông lên theo. Lục Thùng Cơm lập tức ôm đầu ngồi xuống, bị đánh đến gào khóc, cậu nhóc thề rằng sau này phải trở thành kẻ đánh chứ không phải kẻ bị đánh.
Mười phút sau, Lục Thùng Cơm bị đánh thành đầu heo, nắm tay cô bé Zombie nằm trong đống cát.
“Mình đau quá, cậu có đau không?”
Cô bé Zombie kia còn chưa biết nói. Lục Thùng Cơm nhớ rõ, ba cậu từng nói, Zombie không cảm nhận được đau đớn, cho nên cậu bé nói, “Cậu không đau thì tốt.”
Cô bé vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của Lục Thùng Cơm. Cậu bé đau đến xuýt xoa, né tránh tay cô bé.
Cô bé Zombie thu tay, nhìn vết thương trên mu bàn tay mình, vẻ mặt nghi hoặc nhíu mày, sau đó khuôn mặt cô bé nhăn nhúm như bắt chước biểu cảm của Lục Thùng Cơm.
Thật ra cô bé Zombie này rất xinh xắn. Khuôn mặt thanh tú, đáng yêu, ngây thơ nhưng chỉ vì biến thành Zombie mà có chút quái dị.
Lục Thùng Cơm nói: “Mình bảo ba mình tiêm vắc xin cho cậu là được.”
Cậu bé dắt cô bé Zombie đi tìm Lục Thời Minh.
Trong văn phòng, người đàn ông kia mới xong chuyện, tâm trạng vô cùng tốt, lúc này mới có thời gian để ý Lục Thùng Cơm.
“Con Zombie này? Là con Zombie trong phòng thí nghiệm, sao lại chạy ra ngoài được?”
Lục Thời Minh nhìn cô bé Zombie.
“Phòng thí nghiệm?”
Lục Thùng Cơm biết phòng thí nghiệm. Đó không phải là chỗ tốt.
“Vắc xin không có hiệu quả với nó. Nhưng kỳ lạ là nó có thể lớn lên như con người bình thường.”
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô bé Zombie này lại ở trong phòng thí nghiệm.
Lục Thời Minh lấy găng tay ra, lấy một bình nước khử trùng từ trong ngăn tủ, đổ lên người Lục Thùng Cơm. Cậu bé đau đớn khóc thét lên. Cô bé kia lập tức đoạt bình nước khử trùng trong tay Lục Thời Minh ném đi, rồi đứng chắn trước người Lục Thùng Cơm, nhìn Lục Thời Minh chằm chằm.
Lục Thời Minh nhíu mày.
Tiếng khóc ré của Lục Thùng Cơm đánh thức Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô vén chăn lên, đi ra, nhìn thấy cậu con trai nhà mình nước mắt giàn giụa, người đầy vết thương liền nhanh chóng lau sạch cho cậu. Lau cho Lục Thùng Cơm xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn mới phát hiện bên cạnh cậu bé còn có một cô bé Zombie đang đứng. Thông thường, vết thương trên cơ thế Zombie sẽ không tự lành lại dù chỉ là một vết xước nho nhỏ. Nhưng dù sao Zombie sẽ không chết.
Trên người cô bé chồng chất các vết thương, mà hai đứa nhóc vừa rồi còn nằm trong đống cát nên trên người cô bé càng bẩn hơn. Cô bé chớp mắt, vẻ ngoài của bé không khác gì trẻ con bình thường, chỉ là đôi mắt cô bé trắng dã.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, cũng lau cho cô bé. Hai đứa nhóc bẩn thỉu lại trở về dáng vẻ đáng yêu như trước.
“Mẹ ơi, chúng ta có thể nuôi cậu ấy không?”
Lục Thùng Cơm nhìn cô bé được lau sạch người, vô cùng yêu thích.
“Không được.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối, “Trong nhà chỉ có thể có một thùng cơm.”
Lục Thùng Cơm biết, quyền quyết định trong nhà nằm trong tay ba cậu. Cậu nhóc nhanh chóng vui vẻ chạy đến trước mặt Lục Thời Minh, bi bô nói: “Ba ơi, nếu ba cho con nuôi cậu ấy, con sẽ nói cho ba biết hôm trước mẹ đi ăn kem ly với chú Chu Diễm.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!!
Áp suất quanh thân Lục Thời Minh đột ngột hạ xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia nheo lại, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Không không không, không phải như vậy! Anh nghe em giải thích… A!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại bị hắn khiêng lên vai. Lục Thời Minh đẩy Lục Thùng Cơm và bé Zombie ra ngoài, cười nhẹ nhàng nói: “Cút.”
Dạ
Lục Thùng Cơm dắt cô bé cùng cút. Cậu bé buồn bã, trên đầu cậu nở một bông hoa trắng, nghĩ đến trong nhà lại có thêm một người giành cơm với cậu, làm thế nào để không cần ăn cơm giống Zombie nhỉ?
Cô bé Zombie đứng cạnh Lục Thùng Cơm kiễng chân, cắn bông hoa trắng trên đầu cậu bé. “Măm măm…”
Lục Thùng Cơm:???
Trong văn phòng, truyền đến tiếng Tô Nhuyễn Nhuyễn giải thích, “Là Chu Diễm muốn hỏi em Nghê Mị thích gì! Á! Em sai rồi, ưm ưm…”
———————————————
Có thằng con đáng đồng tiền bát gạo ghê chưa kìa