Tuy nhiên Diệp Lạc đã xin đạo diễn cho nghỉ phép, mấy hôm trước thay vì quay cảnh của Diệp Lạc, đoàn phim dời cảnh Vân Ngạn trong vai Tuân Khê phối diễn cùng với nữ chính tiến vào tòa Băng Vũ lên trước.
Buổi chiều ngày nọ, khi không có cảnh của mình, Vân Ngạn cầm điện thoại chạy ra ngoài, đứng ở một chỗ trống trãi trong phim trường được dựng bối cảnh hoàng cung chụp một tấm, gửi cho Thẩm Sơ Hành.
Hôm nay trời có hơi âm u, cả cung điện xám xịt tạo cảm giác tang thương.
“Anh nhìn xem, đây là bối cảnh hoàng cung của đoàn phim bọn em, trời nắng trông rất đẹp, lúc mặt trời lặn trông còn đẹp hơn!”
“Tiếc là tối nay em phải có cảnh quay, chỉ có thể chụp trước cho anh xem.”
“Nếu muốn ngắm hoàng hôn trong hoàng cung, em nghĩ đến đây là tốt nhất.”
“Mấy hôm nay em đi dạo với quản lý nhân sự, sau này nếu anh muốn đến đây, để em hỏi cậu ấy tranh thủ lúc không có ai, sau đó dẫn anh tới xem nha ~”
Họp xong, Thẩm Sơ hành mở điện thoại lên, nhìn thấy một loạt tin nhắn này, khuôn mặt vốn nghiêm túc chợt nở nụ cười.
“Muốn ngắm mặt trời lặn, sao lại không tới cố cung?” Hắn trả lời.
Hắn chăm chú nhìn vào điện thoại, sau khi trả lời, ngẩng đầu, mới nhận ra cấp dưới vốn đang thảo luận sôi nổi giờ lại hết sức yên tĩnh, đang lén lút nhìn hắn.
…?
Thẩm Sơ Hành nhìn qua một vòng, nghiêm mặt, mất tự nhiên cau mày.
Mọi người vội vàng tránh ánh mắt của hắn, bắt đầu thảo luận sôi nổi lần nữa, nhưng trong lòng nước mắt chảy thành sông…
Quả nhiên nụ cười dịu dàng của trai đẹp chỉ dành cho phu nhân, còn đối với bọn họ vĩnh viễn là gió lạnh thấu xương!
Lúc nhìn thấy câu trả lời của Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn đã về tới đoàn phim, cậu vừa nhắn tin vừa đi đến bên cạnh trợ lý ngồi xuống, nụ cười luôn treo trên môi.
“Cố cung nhiều người quá.”
“Dù cảnh có đẹp thì cũng sợ nhiều người… Nhiều người quá nhìn không đẹp nữa.”
“Một trong những chỗ tốt khi làm diễn viên là có thể chậm rãi tản bộ trong khung cảnh vừa đẹp vừa ít người, hoài niệm về quá khứ, giống như tản bộ trong một câu chuyện xưa nào đó, rất có cảm giác.”
“Em rất thích kiểu kiến trúc cổ này, trước kia cũng có đến cố cung. Trước khi đi còn lên mạng xem hành trình, nghe nói muốn vắng người cần phải xếp hàng trước bình minh, phải là người đầu tiên đăng ký, thừa dịp người phía sau chưa tới vọt vào trong, lúc đó toàn bộ cố cung đều là của mình.”
“Lúc ấy em nghĩ kỹ rồi, đi vào là vọt tới cửa Thái Hòa điện liền, sau đó giơ camera lên quay một đoạn video ngắn, Nhìn đi! Đây là giang sơn trẫm chiếm được!”
“Cho nên, nửa đêm em chạy tới xếp hàng, lúc đó đã gần sang đông, gió lạnh thổi vèo vèo, quả nhiên em là người đầu tiên.”
“…Kết quả em phát hiện, đứng phía trước phía sau em có một đống nhiếp ảnh gia và những người đam mê hoạt động ngoài trời, người nào cũng mang giày chạy bộ, mang theo camera, đầy đủ thiết bị hết.”
“Lúc đó là lòng em có dự cảm không tốt rồi…”
“Vừa kiểm vé xong là em vọt vào ngay, ai mà ngờ đám người kia y như thỏ, mang một đống thiết bị nhưng chạy còn nhanh hơn em, nhất quyết phải chạy trước em, xách giá đỡ ba chân chạy lên trước rồi đặt xuống chụp “tách tách”, em ngại vào khung hình của người khác, cho nên phải đứng chờ một lát, kết quả mọi người chụp xong là chạy, làm em cũng khẩn trương theo, cho nên mọi người chụp ở đâu em chụp ở đó, lạch bà lạch bạch chạy theo suốt chặng đường…”
“Chạy đến tận Khôn Ninh Cung em mới nhận ra, đây có phải đi ngắm cảnh đâu? Y chang chia đội chạy bộ trong cố cung thì có! Sao em lại không biết rẽ chứ? Đi dạo Ngự Hoa Viên cũng được mà… Quả nhiên não em bị thủng rồi!”
“… Chẳng qua nhờ hôm đó em quen được một đám bạn không tồi, trước khi em nổi tiếng, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm là rủ nhau đi leo núi.”
Thẩm Sơ Hành rời khỏi phòng họp, ngồi trước bàn làm việc của mình, nhìn tin nhắn của Vân Ngạn, tưởng tượng ra cảnh cậu cùng một đám người mang camera nhảy nhót lung tung, không khỏi cười khẽ, nhưng dần dần, hắn không cười nữa, ánh mắt có hơi ảm đạm…
Không giống hắn, Vân Ngạn đi đến đâu cũng có rất nhiều bạn bè, cậu không thể bị kẹt mãi một chỗ.
Còn hắn thì sao?
Thế giới của hắn âm u, buồn tẻ và nhỏ bé.
Hắn muốn đưa Vân Ngạn đi đến mọi ngóc ngách mà Vân Ngạn muốn, nhưng do hạn chế của thân thể, cho dù có gắn chân giả, giờ hắn cũng không thể đi nhanh được.
Với cơ thể hiện tại của hắn, đưa Vân Ngạn đi dạo phố thì được, nhưng dẫn cậu đi leo núi linh tinh, e rằng rất khó.
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu gối của mình.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn bỗng nhúc nhích ngón tay, lấy ra bản kế hoạch hắn đã gác lại từ lâu.
Tuy rằng bây giờ hắn biết Vân Ngạn sẽ đau lòng, nhưng dù sao hắn cũng chỉ đau một khoảng thời gian, điều quan trọng hơn là ở bên Vân Ngạn.
Vậy… có nên cắt chân hay không?
Nếu kế hoạch thực hiện suôn sẻ, đôi chân giả cân bằng trong tương lai, ngay cả lúc cõng Vân Ngạn trên lưng, hắn chắc chắn bản thân có thể chạy nhanh hơn đám người đam mê hoạt động ngoài trời kia.
Ừm.
Thẩm Sơ Hành nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy kế hoạch này đáng để xem xét lại lần nữa.
Vân Ngạn không hề biết chỉ sau vài dòng tin nhắn bình thường này, ông chồng nhà mình lại có suy nghĩ muốn cắt cụt chân, sự chú ý của cậu giờ đã nằm trên người Diệp Lạc.
Sau năm ngày quay phim, lúc chạng vạng Diệp Lạc đã đến đoàn phim.
Thời điểm Diệp Lạc vào đoàn rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng vẫn lên tin thần đi chào hỏi đạo diễn, phó đạo diễn và nhà làm phim, anh còn mang quà đưa Mạc Lâm phát cho mọi người trong đoàn, nhìn quanh đoàn phim, khi nhìn thấy Vân Ngạn hai mắt tỏa sáng, vui vẻ chạy đến bên cạnh Vân Ngạn nói với cậu “lâu rồi không gặp”, Vân Ngạn chưa kịp hỏi gần đây anh thế nào, đã thấy anh ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên tay vịn, mí mắt đánh nhau rồi.
Vân Ngạn: “…”
Nam chính Diệp Lạc, anh không định giữ chút hình tượng nào trước mặt tôi à?
Chúng ta thân đến vậy á?
Vân Ngạn nhìn mọi người nhận quà, vui vẻ trò chuyện với Mạc Lâm, lại nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ đáng yêu của Diệp Lạc, không hiểu sao cảm thấy… Hai người này rất xứng đôi.
Vân Ngạn không thể không nghĩ đến nguyên tác, thật ra Diệp Lạc làm thế thân cho “Vân Ngạn”, thoạt nhìn bên ngoài hai người đúng là rất giống.
Khí chất giống, giọng nói giống, ngay cả gia thế cũng rất giống, Diệp Lạc cũng là con nhà giàu.
Nếu không phải vì vậy, có lẽ anh sẽ không thu hút được Du Lãng, Du Lãng, một người từ dưới đáy bò lên tới chức danh siêu sao, thứ hắn thích nhất chính là hái những đóa hoa vốn không thể chạm vào.
Lại nói, Diệp Lạc là con trai trưởng trong nhà, nhưng cha mẹ ly hôn sớm, thời điểm ly hôn mẹ không muốn giữ anh, nên để anh lại nhà họ Diệp.
Cha anh không thích mẹ anh, còn anh lại rất giống mẹ, tính tình mềm mỏng nên ở nhà luôn bị mẹ kế bắt nạt.
Sau này ông nội của Diệp Lạc không chịu được nữa, nên đã đưa anh về tự mình nuôi nấng, nhưng ông nội của anh là một người kỷ luật gia trưởng, đối với anh nghiêm khắc có thừa quan tâm chẳng có bao nhiêu.
Chính vì điều này, thoạt nhìn Diệp Lạc không thiếu thứ gì, nhưng nội tâm lại nhạy cảm yếu ớt thiếu sự yêu thương, nếu không cũng không dễ bị những lời hoa mỹ và sự quan tâm giả dối của Du Lãng mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Mạc Lâm tặng quà xong đi đến, Vân Ngạn liền chỉ vào Diệp Lạc, hỏi hắn: “Sao lại buồn ngủ đến mức này?”
“Đáng lẽ chiều hôm qua là ghi xong chương trình rồi, kết quả tổ tiết mục giữa chừng bổ sung thêm cảnh, quay đến nửa đêm, buổi sáng vội vàng bay đến đây. Vốn dĩ muốn để em ấy ngủ một lát, kết quả Lạc Lạc nói buổi tối có cảnh phải quay, không thể thất hứa, nên dọc đường toàn xem kịch bản.”
Vân Ngạn hiểu rõ, gật đầu.
Cảnh đầu tiên của Diệp Lạc quay vào ban đêm, hình tượng lúc đó cũng rất thê thảm, bộ dáng tiều tụy một đêm không ngủ đúng lúc thích hợp, Vân Ngạn cảm thấy có lẽ Diệp Lạc cũng nghĩ tới điểm này, nên không nói đạo diễn dời cảnh này lại.
Mạc Lâm nói xong, nhìn Diệp Lạc ngái ngủ, thở dài lắc đầu, ánh mắt có chút đau lòng, ngồi xổm trên mặt đất vỗ vỗ tay Diệp Lạc, thấp giọng nói: “Lạc Lạc, tỉnh tỉnh, theo anh qua phòng nghỉ đi, người phụ trách nói bên kia có sô pha.”
Diệp Lạc nghe được hai chữ “sô pha”, lập tức mở bừng mắt, ngoan ngoãn bị Mạc Lâm dắt đi, trước khi đi còn mơ màng cười với Vân Ngạn.
Vân Ngạn nhìn hai người rời đi, trong lòng có chút cảm khái.
Ngày thường nhìn Mạc Lâm không đáng tin cậy, nhưng khi gặp Diệp Lạc, trông hắn rất đáng tin.
Hắn có phải là ôn nhu công trong nguyên tác không?
Nếu đúng, Mạc Lâm biết nhiều chuyện như vậy, vậy hắn có biết quyển sách kia không? Hắn có biết bản thân đang sắm vai nào không?
Hôm nay Vân Ngạn vẫn còn cảnh cuối, quay xong là có thể tẩy trang tan làm.
Tẩy trang thay quần áo xong trời cũng đã tối, Vân Ngạn không đi, ở phim trường đợi thêm một lúc.
Sau khi Diệp Lạc tỉnh dậy, anh vội vàng đi trang điểm, thay quần áo để chuẩn bị cho cảnh đêm, Vân Ngạn đi tìm Mạc Lâm đang rảnh rỗi.
“Nói chuyện không?” Vân Ngạn hỏi.
Mạc Lâm khẽ cười một tiếng, nhìn cậu đầy ẩn ý, làm động tác “mời”.
Hai người tìm một phòng nghỉ yên lặng không người.
“Anh là ai?” Vân Ngạn đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không phải người quan trọng gì,” Mạc Lâm nghĩ, cười nói: “Đây cũng không phải là một câu hỏi hay.”
Vân Ngạn trầm ngâm một lát nhìn vào mắt hắn, hỏi tiếp: “Tôi có rất nhiều câu muốn hỏi anh, anh có thể cho tôi biết sự thật không?”
“Anh không phải nhân viên hậu mãi à? Có phải nên có thái độ của nhân viên hậu mãi không?”
“Không sao.” Mạc Lâm lắc đầu: “Tôi làm không tốt, cậu cũng đâu có chỗ khiếu nại tôi?”
Vân Ngạn: “…”
Mạc Lâm nhìn vẻ mặt như dẫm phải phân của cậu, cười càng xấu xa.
Nhưng sau khi cười xong, vẻ mặt của hắn lại trở nên nghiêm túc: “Được rồi, cậu hỏi đi, tôi sẽ nói thật.”
Vân Ngạn nhướng mày: “Sao tôi biết anh nói thật?”
Mạc Lâm xòe hai tay ra: “Tôi sợ cậu hận tôi, tôi cũng chả có lý do gì để lừa cậu hết.”
Vân Ngạn nhíu mày.
Tuy không biết vì lý do gì, nhưng cậu cảm giác được Mạc Lâm rất nghiêm túc, không hề giống với biểu hiện tùy ý của hắn.
Vân Ngạn im lặng một lúc, nói thẳng: “Anh nói anh phục vụ sau khi bán hàng, “bán” này là bán cái gì?”
“Một giao dịch… Hoặc là nói một phép màu.”
“Có ý gì?”
“Cậu và Thẩm Sơ Hành từng trao đổi một vài thứ để đổi lấy những thứ vô cùng quan trọng khác, chỉ là cậu quên rồi thôi.”
“Tôi… với Thẩm Sơ Hành?” Vân Ngạn trợn tròn mắt.
“Ừ.” Mạc Lâm cười nói, “Thật ra cậu và Thẩm Sơ Hành đã quen biết từ lâu rồi.”
Vân Ngạn cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, cậu nhớ đến mặt dây chuyền ngọc bội, nghĩ đến cảnh trong giấc mơ khi “Vân Ngạn” đeo dây chuyền cho ai đó, cậu chỉ vào ngực mình, sốt sắng hỏi: “Ý anh là, trước đây tôi cũng chính là Vân Ngạn? Tôi không xuyên sách, mà là trở về?”
“Ừm…” Mạc Lâm chần chờ nói: “Cậu trở về là thật, nhưng trước đây cậu không phải Vân Ngạn.”