Cho đến khi sắp về đến khách sạn, Ân Vinh Lan vẫn không chủ động hỏi về con đường kiếm tiền mới của Trần Trản.
Hai người ở cùng một tầng khách sạn, lúc đi thang máy lên, Ân Vinh Lan mở miệng: “Ngày mai cảnh của chúng ta không ít, có muốn diễn tập trước không?”
Hai bên đều có trí nhớ rất tốt, nhưng mà mấy tiếng “đại ca” làm người run rẩy của nhân vật Ân Vinh Lam diễn trong phim kia, mỗi khi gọi lên đều làm người khó xử vô cùng.
Trần Trản cho rằng cần phải làm quen với xưng hô này, gật gật đầu.
Vừa vào phòng không bao lâu, không phí lời tốn thời gian, trực tiếp bắt đầu diễn tập.
Cùng một lời nghe mãi cũng dần mất đi cảm giác lạ lẫm, sau vài lần Trần Trản đã có thể bình tĩnh đối phó với lời thoại quỷ quái này.
Đóng lại kịch bản, Trần Trản xoay cổ mấy cái, khớp cổ thoải mái hơn rất nhiều: “Đã không còn sớm, hôm nay cứ tới đây thôi.”
Ân Vinh Lan gật gật đầu, rồi lại lập tức thấy Trần Trản lấy ra hộp kim chỉ từ trong vali.
Trong lòng nao nao, Ân Vinh Lan trông cậu thành thạo xe chỉ luồn kim, trong mắt lập loè ánh sáng phức tạp: “Vá quần áo?”
Trần Trản lắc đầu: “Chuẩn bị làm hàng mẫu, sau đó tìm xưởng sản xuất đại trà.”
Bắt đầu nhanh nhẹn vẽ trên bản vẽ một nhân vật chibi rất đáng yêu, có thể dễ dàng nhận ra là phiên bản thu nhỏ của bản thân.
Nhìn cậu bắt đầu nghiêm túc may vá, Ân Vinh Lan nghĩ đến thành phẩm tranh thêu chữ thập treo trước cửa nhà ông lão cách đây không lâu, dần dần rơi vào thinh lặng.
Trần Trản đi chuyến này đem theo vật liệu rất đầy đủ, ngón tay linh hoạt may may vá vá xong, nhồi vào trong mấy nắm bông làm ruột, một búp bê có thể hù chết người cứ thế ra đời.
Mà kỳ dị ở chỗ, rõ ràng mặt mày may cong cong vẹo vẹo, vậy mà vẫn có thể theo thần thái này mơ hồ nhìn ra bóng dáng Trần Trản.
Trên đầu búp bê kết một vòng tròn kì lạ, Ân Vinh Lan im lặng chốc lát, nói: “Móc khoá thật phá cách.”
Trần Trản sửa chữa: “Bùa hộ mệnh.”
Ân Vinh Lan bình tĩnh nhìn vài giây: Mắt bồ câu con đậu con rơi, mũi dọc dừa sắp trôi đến miệng. Từ góc độ nghệ thuật mà phân tích, đây là một con búp bê xấu đến không nỡ nhìn.
Trần Trản: “Gần đây trên mạng có rất nhiều bình luận nói tôi lúc trước bị yểm bùa.”
Cậu ngẫu nhiên mà phát hiện cái cớ từng lấy để qua loa Lâm Trì Ngang, trước đó cũng đã được không ít dân mạng lấy ra bàn tán.
“Vốn dĩ tôi muốn làm bộ ba búp bê: búp bê nguyền rủa, búp bê hình nhân, búp bê thế mạng,” Trần Trản nhàn nhạt nói: “Nhưng xét thấy có thể ảnh hưởng không tốt, dễ dạy hư con trẻ, nên đổi thành bùa hộ mệnh.”
“Slogan quảng cáo tôi cũng đã nghĩ xong,” nâng búp bên trên lòng bàn tay, đổi giọng thành một âm điệu khác: “Đổi vận mệnh phòng tiểu nhân, nhận được hàng bạn sẽ thấy vạn vật đều tươi đẹp hơn.”
“…”
Giữa lúc trầm tư làm phán đoán, Ân Vinh Lan theo lý trí mà cân nhắc vấn đề Trần Trản từng đề cập rằng nếu gặp nhau trên đường nên giả vờ không quen, phòng ngừa y bị người ta đánh chết.
Trước đây cho rằng chuyện cười, bây giờ bỗng cảm thấy là chân lý.
Thoáng chần chờ một chút, hỏi: “Có người sẽ chịu mua?”
Trần Trản nhún nhún vai: “Lúc bán thức uống, anh cũng đã hỏi câu tương tự.”
Trong từ điển của cậu, chỉ có cung không đủ cầu.
“Đây chỉ là mẫu sơ cấp,” Trần Trản nhàn nhạt lên tiếng: “Chờ quay phim xong, tôi sẽ đi tìm xưởng lớn.”
Ân Vinh Lan đề nghị: “Nếu cậu tin tưởng, tôi có thể giới thiệu một người bạn cho cậu làm quen, giá cả phải chăng tốc độ nhanh chóng.”
“Quả thật có bạn bè dễ làm việc hơn,” Trần Trản bật cười: “Còn làm người ta thật hâm mộ.”
“Đại khái là do tính chất công việc, tôi có quen biết không ít người.” Ân Vinh Lan khẽ mỉm cười.
Ý trong lời nói đã bình thản tiếp nhận giả thuyết bia ôm.
Đang lúc trò chuyện, điện thoại di động vang lên. Là một dãy số lạ, Trần Trản thử lục lọi ký ức, xác định không có ấn tượng.
“Ai đó.”
“Xin hỏi là Trần Trản tiên sinh phải không? Tôi là phóng viên “Hải Nhật Báo”, muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với ngài về sự kiện chất phụ gia trong thịt xông khói.”
“Nhầm số rồi.” Trần Trản không đổi sắc mặt cúp điện thoại, sau đó bật chế độ im lặng.
Tin tức nổi lên quá nhanh, mà vụ việc vạch trần lần này lại rất có tính hài kịch, phóng viên càng không màng tìm mọi đường để biết rõ suy nghĩ của các bên liên quan.
“Có một số phóng viên không chỗ nào không thấy mặt,” Ân Vinh Lan nhíu mày lại: “Xem ra mấy ngày sắp tới cậu sẽ gặp rắc rối.”
Trần Trản thì lại nhìn rất thoáng: “Đào móc tin tức vốn là công việc của bọn họ, huống hồ hiện tại tôi xem như đang nổi lửng lơ, trốn được một phóng viên cũng không tránh được toàn bộ giới truyền thông.”
Trong vòng một đêm, điện thoại Trần Trản nhiều thêm mấy chục cuộc gọi nhỡ, cũng may cậu đã có dự kiến mà tắt âm, không làm ảnh hưởng giấc ngủ bình thường.
Hôm sau kéo ra màn cửa, còn chưa kịp tận hưởng nắng mai, đã trông thấy một bóng người quen thuộc dưới lầu.
Ân Vinh Lan vừa chạy bộ buổi sáng về, tay cầm điểm tâm.
Không biết có phải do ánh mắt Trần Trản có tính xuyên thấu quá mạnh, Ân Vinh Lan vào ngay lúc này cũng ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, người sau chỉ chỉ chiếc túi đang cầm, ra hiệu cậu một chốc tìm mình cùng ăn sáng.
Tầng lầu không cao, thị lực Trần Trản cũng tốt, có thể nhìn thấy trong túi là sữa đậu nành và bánh cuốn.
Bánh cuốn thoạt trông không to, ốm o khô quắt, trong nhân không có bao nhiêu rau dưa.
Bữa sáng vừa bình dân vừa bình thường như vậy, làm Trần Trản hoàn toàn từ bỏ ý tưởng y là nhà giàu ẩn danh.
Ở hoàn cảnh tiền đầy túi, ngày thường cậu ăn bánh kẹp cũng đều ăn loại nhiều nhân. So sánh với nhau mà nói, sinh hoạt Ân Vinh Lan còn khá chi mộc mạc.
Rửa mặt rồi thay quần áo, ra cửa vừa lúc thang máy mở, Ân Vinh Lan xách theo đồ ăn tới trước mặt cậu.
“Đến nhà ăn hay ăn trong phòng?”
Trần Trản: “Nhà ăn.”
Bây giờ còn sớm, nhà ăn sẽ không quá đông, mà còn được cung cấp ít điểm tâm miễn phí.
Oan gia ngõ hẹp, thang máy trước khi đến nơi dừng lại một chút, người đi vào đúng là diễn viên nữ chính vẫn luôn không hợp với Trần Trản.
Hôm nay cô ta mặt mày ôn hoà, tóc tai cũng tỉ mỉ cuốn lên: “Chiều nay chúng ta sẽ lên xe đổi chỗ quay phim.”
Chuẩn bị hành lý là một chuyện phiền phức, Trần Trản không hiểu có điểm nào làm người vui vẻ được.
“Thật làm người ta luyến tiếc mà,” diễn viên nữ chính cong cong khoé miệng: “Đợi phóng viên nghe tin chạy đến đây, đoàn phim đã dời đi. Bằng không anh có thể lợi dụng tin tức thức ăn hại người mà nổi một phen.”
Trần Trản ung dung lấy ra di động, mở đến một dãy cuộc gọi nhỡ tối qua, bình tĩnh buông bốn chữ: “Chỉ cần tôi muốn.”
Diễn viên nữ chính sửng sốt một chút, phản ứng lại có thể là điện thoại của phía truyền thông, sắt mặt tối xuống mấy tông.
Sau khi cửa mở, đường ai nấy đi.
Trần Trản chọn một chỗ rộng thoáng ngồi xuống, múc cháo bưng lại.
Ngồi xuống xong trông thấy bánh cuốn đã xé thành hai nửa, sợi khoai tây trong nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay, Trần Trản nói thẳng: “Nếu anh gặp cảnh khó khăn, có thể hỏi mượn tôi.”
Thái độ cậu vô cùng thản nhiên, Ân Vinh Lan không khỏi mỉm cười nói: “Nhất định.”
Trong khi dùng bữa, Trần Trản đưa thành phẩm may vá tối qua cho y: “Trả công dạo này làm phiền anh.”
Ân Vinh Lan nâng búp bê kỳ dị đủ sức làm người gặp ác mộng, biểu cảm cố định của búp bê lúc này là đang mỉm cười méo mó với y, lặng lẽ nhận lấy rồi nói: “Sau khi thoả thuận giá cả với xưởng xong, chuẩn bị phân phối đại trà bùa hộ mệnh thế nào, tiếp tục live stream?”
Trần Trản lắc đầu: “Tôi đang thương lượng với biên tập, chuẩn bị làm một buổi fan meeting nhỏ với đọc giả, búp bê là một trong số quà ra mắt dành tặng fan.”
Thật ra hai bên đã trao đổi gần xong. Là fan meeting chứ không phải buổi ký tặng, biên tập rất thoải mái mà biểu thị đồng ý, chỉ là tỏ rõ không cần dùng danh nghĩa chính thức, đơn thuần là một hoạt động nhỏ để tác giả báo đáp fan, đồng thời hi vọng nội dung cũng mang hướng lạc quan tích cực.
“Bước đầu chuẩn bị làm hai chương trình, đầu tiên là giải đáp thắc mắc của đọc giả, thời gian còn lại chủ yếu dùng để đọc truyện diễn cảm.”
Ân Vinh Lan nhớ lại vài đoạn văn từng nhìn thấy khi Trần Trản viết truyện, không thể tưởng tượng được nếu dạt dào tình cảm mà đọc diễn cảm sẽ tạo thành ấn tượng kích thích nhường nào với đọc giả, bóng gió nói: “Có thấy nên suy xét tăng thêm vài chương trình thú vị khác không?”
Trần Trản nhàn nhạt nói: “Mặt đối mặt đọc diễn cảm “Sám Hối Lục”, mức độ thú vị đã đầy đủ.”
Nói xong cắn một đoạn bánh cuốn, bình thản ung dung nói: “Truyện còn chưa tới mười vạn chữ, nếu không vì quảng bá bùa hộ mệnh, tôi cũng không tổ chức fan meeting sớm như thế.”
Ân Vinh Lan đưa qua một tờ giấy, chỉ chỉ khoé miệng, trong lúc Trần Trản lau dầu mỡ dính trên môi nói: “Chẳng trách muốn tránh phóng viên.”
Dưới tình huống cứ mãi trốn tránh không gặp, đợi đến fan meeting nhất định có truyền thông nghe tin mà đến, còn có thể tuyên truyền miễn phí một phen.
Ăn nửa chén cháo xong, dạ dày cũng ấm lên, Trần Trản nhìn Ân Vinh Lan: “Đến lúc đó để dành ghế khách quý cho anh, nhớ đến cổ vũ.”
Ân Vinh Lan lẳng lặng nghe xong ý tốt của cậu, còn chưa nghĩ ra cách nào từ chối để tránh bị tàn phá, đã nghe Trần Trản kiên định mở miệng: “Dù sao anh cũng là một người bạn hiếm hoi của tôi.”
Thay đổi lập trường, Ân Vinh Lan ôn hoà đáp lại: “Được.”
Web drama chỉ dài mười tập, có quay phần hai hay không còn tuỳ phản ứng của khán giả, đất diễn Trần Trản cũng có hạn. Lo đến việc trước khi phát sóng còn cần dựa vào độ nổi tiếng của Trần Trản mà quảng bá một đợt, đạo diễn không muốn làm chậm trễ thời gian cậu viết truyện, tập trung quay trước mấy cảnh của nam phụ số ba.
Làm việc trong cường độ cao gần một tháng, thời điểm khí trời chuyển lạnh, phần diễn của Trần Trản chính thức tuyên bố kết thúc.
Đạo diễm có ấn tượng với cậu không tồi, ít nhất toàn bộ quá trình quay đều phối hợp không gây chuyện: “Giữ điện thoại luôn mở máy. Đến hậu kỳ có thể còn cần liên lạc, quay bù một vài cảnh.”
Lúc Trần Trản quay về thu xếp hành lý, Ân Vinh Lan lén tìm đạo diễn: “Ngày mai nhiệt độ thành phố này xuống thấp, tôi cũng về trước.”
Lý do mới qua loa làm sao.
Đạo diễn giật giật mí mắt không ngừng, miễn cưỡng kéo cong khoé miệng, phụ hoạ nói: “Cũng đúng, đi bây giờ là hợp tình hợp lý.”
Ân Vinh Lan để lại địa chỉ email: “Biên tập xong cảm phiền gửi mấy cảnh quay của tôi đến đây, giữ làm kỷ niệm.”
Đạo diễn gượng cười đáp ứng.
Phần lớn cảnh quay đều là y lẽo đẽo theo nam phụ số ba đại ca dài đại ca ngắn, chẳng hiểu vì sao nhà đầu tư muốn lưu giữ lịch sử đen tối này.
Quả nhiên không thể hiểu được tư duy của người có tiền.
Một bên khác Trần Trản vừa thu dọn đồ đạc xong liền nghe tiếng gõ cửa, lúc nhìn thấy Ân Vinh Lan nhướng mày: “Tới tiễn tôi?”
Ân Vinh Lan: “Hẹn cậu cùng về.”
Trần Trản biểu cảm có chút quái lạ: “Vậy anh… cũng diễn xong?”
Ân Vinh Lan đàng hoàng trịnh trọng: “Đại ca chết rồi, đàn em không có lý nào mà sống một mình.”
“…”
Logic tương đối chặt chẽ, Trần Trản không thể phản bác, bật cười nói: “Tuẫn đạo?”
Ân Vinh Lan: “Tuẫn tình.”
“…”
Bất ngờ không kịp đề phòng mà bị dỗi một câu, Trần Trản tròn mắt, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Ân Vinh Lan mỉm cười nói sang chuyện khác: “Xuất phát sớm một chút, không phải còn cần chuẩn bị fan meeting với độc giả sao?”
Trần Trản gật gật đầu, không chậm trễ nữa.
—
Lời Không Cánh:
Vừa nghe người ta nhận bạn bè hiếm hoi là đã xiêu, liêm sĩ anh ơiiiiii