Ân Vinh Lan vốn là kẻ có nhịp sinh hoạt khô khan hơn người thường, trừ ở nhà chịu phạt quỳ thì còn lại là tăng ca. Thấy cậu đang nghiền ngẫm suy nghĩ, y chủ động nhận việc nấu cơm.
Thừa lúc ông chồng đang bận rộn trong bếp, Trần Trản về phòng tỉ mỉ hỏi thăm sức chiến đấu hiện tại của hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng báo cáo một loạt kiến thức liên quan đến ngôn ngữ lập trình, chưa đầy hai phút Trần Trản đã lơ mơ buồn ngủ. Trong mê man khốn đốn, cậu quay người lấy máy tìm lớp phụ đạo học IT.
Thanh niên đứng nép bên cửa cẩn thận dáo dác dòm vào trong, cảm thán sao trên đời này lại có kẻ học dốt thế chứ.
“Còn ba ngày cuối cùng,” đăng kí xong lớp bổ túc, Trần Trản lấy lại tinh thần hỏi: “Chuẩn bị cái gì rồi?”
Phát súng lệnh cho cuộc thi chạy trăm mét, nên hồi hộp quá.
Hệ thống nhảy ra từ đầu cậu, hóa thành hình dáng một khối cầu, cố gắng chắp tay sau lưng làm bộ dạng ông cụ non, tiếc là cánh tay quá ngắn chẳng được tích sự gì.
Nó phóng tầm nhìn lên thanh niên đang nhìn lén ngoài cửa, giọng điệu cực kỳ đứng đắn: “Tôi muốn gặp mấy chấp pháp giả còn lại.”
Thanh niên trả lời không chút nghĩ ngợi: “Bọn nó sẽ không theo phe cậu.”
Chấp pháp giả tuyệt đối trung thành với Tổng bộ, hắn thì sắp bị cắt giảm biên chế nên mới muốn tạo phản trả thù, nhưng mấy đồng nghiệp còn lại chết cũng không phản bội.
Ý gì thì hệ thống và Trần Trản đều có thể hiểu rõ ràng, hệ thống lên tiếng trước: “Tôi nhìn trúng chính điểm ấy.”
Thanh niên không hiểu mô tê gì, Trần Trản lại suy tư.
Hệ thống khăng khăng như vậy, thanh niên làm người đứng dưới mái hiên*, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
(*ở nhà người ta phải thuận theo người ta)
Cuộc chạm trán lúc trước Trần Trản đã phát hiện ra khu nhà trệt của đám chấp pháp giả, hôm sau còn phải tham gia antifan-meeting, lần gặp này phải lùi một chút.
Vương Thành bận việc nên không thể đến đón, vừa hay đây là cuối tuần nên Ân Vinh Lan tạm thời đảm nhiệm việc tài xế, đưa cậu đến nơi.
Lúc đang chờ đèn đỏ, hình ảnh đón cậu đi gặp mặt độc giả lại hiện lên trong đầu, Ân Vinh Lan không khỏi trêu: “Lần này có mướn seeder nữa không?”
Trần Trản nghiêm túc trả lời: “Em bảo Vương Thành gọi rồi, nhưng mà hổng ai chịu nhận.”
“Why?”
Trần Trản: “Toàn là anti fan đến, họ sợ nếu ngồi dưới hò bè cho em liền bị đánh chết.”
Điều khiến người ta thổn thức chính là sau khi suy ngẫm tỉ mỉ, Ân Vinh Lan phát hiện chuyện này không hẳn là không thể.
Nổi tiếng từ tai tiếng, sức chiến đấu của anti fan cũng mạnh mẽ chả thua gì fan các nhà khác.
Còn chưa tới bãi gửi xe, cách hội trường một đoạn khá xa, Trần Trản đã thấy mấy người chờ trước cửa, trên tay giơ băng rôn, xe tiến thêm một đoạn mới có thể thấy được hai từ “ngăn chặn”.
Để đảm bảo buổi meeting không xảy ra xô xát bạo lực, cậu đã thuê sẵn một số bảo vệ.
Còn khoảng một trăm mét nữa đến nơi, Trần Trản mở miệng nói: “Đậu ở đây là được.”
Ân Vinh Lan híp mắt một cái thể hiện không đồng ý, định nói rõ tầm quan trọng của an toàn thân thể, nghiêng đầu qua liền thấy Trần Trản đang cầm trong tay một cây gậy gỗ cứng rắn, tháo đai an toàn.
“…”
“Định nói gì thế?” Trần Trản chắc chắn không nhìn lầm, bờ môi y đã khẽ nhúc nhích.
Ân Vinh Lan lắc đầu, vẻ mặt hơi đổi: “Chỉ muốn nhắc em chú ý an toàn.”
Cơ mà giờ xem ra, đối tượng cần nhắc nhở hẳn là sai rồi.
Trần Trản thản nhiên yên tĩnh đi phía trước, anti fan không nhịn được lùi về sau một bước.
“Chắc làm màu đây mà.” Có người gượng cười: “Ngang nhiên đánh người là trái pháp luật.”
Bây giờ người khổ nhất chính là mấy anh bảo vệ, bọn họ đang cật lực giúp chính chủ thuê giữ gìn tư cách đạo đức của công dân!
Trần Trản đơn giản dừng ngoài cửa vào vài bước, hai tay nắm hai đầu cây gậy, bẻ một cái… gãy đôi.
Tận mắt nhìn khung cảnh “tàn bạo” này, anti fan lũ lượt lẩn bước đem hết đống trứng ung rau thối quẳng vào thùng rác.
“Nếu chúng ta lỡ ném trứng trước thì sẽ có kết cục gì?” Một âm thanh phẫn nộ nhưng nho nhỏ hỏi.
Bé học sinh cấp ba bên cạnh trả lời: “Thì rằng là mà… lấy trứng chọi đá.”
Nói xong tự bổ não một cái, rùng mình.
Trần Trản trở mặt ngay giây, cười híp mắt khom lưng hai tay chắp trước ngực nói: “Chào mừng mọi người.”
Do tính chất đặc thù, buổi gặp mặt này từ chối truyền thông tham gia, trên sân khấu để một bàn dài và một loạt micro. Cậu ngồi ngay chính giữa, y hệt một buổi họp báo.
“Vù vù—” Thổi gió thử mic, nhân viên công tác được phân công trao quà tặng cho những người tham gia.
“Sao đểu giả thế nhờ!” Bé học sinh cấp ba lấy đồ bỏ vào trong túi: “Dằn mặt xong lại tặng quà, bắt người tay ngắn*, còn ai nói gì được nữa.”
(* ý bắt nạt người yếu thế hơn)
Đảo mắt một vòng, quả nhiên thấy vài cô bé hơi nhẹ dạ đã nhỏ giọng thầm thì, nói cậu cũng không tệ lắm.
“Trông cũng đẹp trai.” Nhìn thấy mặt thật ngoài đời, phòng tuyến đã không khỏi lui một chút.
Trần Trản vẫn giữ nụ cười mỉm ngồi trên sân khấu, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt cậu không tập trung lắm.
Ấy do hệ thống đang nói chuyện với cậu: 【 Lãng phí thời gian ở nơi này có lời hay không? 】
Muỗi nhỏ cũng là thịt, Trần Trản thấy số giá trị tẩy trắng bèo bọt đã thu, tầm nhìn lại không hề tầm thường: “Nhưng đều là khách hàng lâu dài đó.”
Nhẹ sửa lại quần áo, trên màn trắng bắt đầu trình chiếu slide PowerPoint, tiêu đề to to đầu tiên viết “Cuộc hẹn yêu thương”.
“Mọi người đều là những antifan cao cấp nhất tự tôi tỉ mỉ lựa chọn,” Trần Trản ôn hòa nói: “Để bản thân trưởng thành phát triển tốt hơn, tôi đã nghe lời trong lòng của các vị.”
Antifan cao cấp: “…”
Một nữ sinh đứng lên trước tiên, câu từ sắc bén: “Anh thản nhiên nhận lấy sự nổi tiếng có phải nói lên rằng xã hội đang dần đồi bại?”
Trần Trản cười cười: “Không trộm không cướp, cái này không phải.”
“Lấy chuyện tình yêu của người khác để làm giàu, điều này không tốt chút nào.”
Trần Trản: “Tại sao đó lại là chuyện tình yêu?”
Nữ sinh sửng sốt, suy nghĩ kỹ một chút thế mà thật sự không tìm ra được lời giải thích, “hào quang rực rỡ” trong “Sám Hối Lục” chính là Lâm Trì Ngang.
“Cùng lắm coi như trả thù tình địch thôi.” Trần Trản cười xòa xoa dịu không khí.
Nương theo kiểu giao lưu trao đổi này, giá trị tẩy trắng lúc đầu từ từ tăng vài con số, chẳng mấy chốc đã vọt lên hàng trăm, ánh mắt Trần Trản nhìn cô gái càng lúc càng hiền hòa… Một khách sộp đây rồi nha…
Bị loại ánh mắt này nhìn đến cả người nổi da gà, nữ sinh vội vã ngồi xuống.
Giá trị tẩy trắng vẫn tăng tăng tăng, Trần Trản vui vẻ phấn khởi dõi mắt trông theo.
Nữ sinh kéo tay đồng bạn kiếm tìm hơi ấm: “Đáng sợ quớ.”
Bị một anh đẹp trai nhìn chằm chằm, trái tim làm sao mà không nhảy đầm cho được.
Đồng bạn liếc nhìn Trần Trản, cũng không khỏi tặc lưỡi, phát ra từ đáy lòng: “Thật sự đáng sợ.”
Trần Trản ngồi trên sân khấu thong thả dịu dàng nói: “Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
“…”
Một đại antifan được đề cử đứng lên, miễn cưỡng nói vài câu, vì không được khuất sau màn hình ngón tay gõ phím, lòng thoáng chột dạ, đồng thời cống hiến chút giá trị tẩy trắng.
Cũng coi như là có đóng góp… Trần Trản dùng ánh mắt xuân thì hoa nở nhìn anh ta.
Đại antifan: “Chẳng lẽ hắn yêu tôi?”
Người bên cạnh lắc đầu: “Đó là ánh mắt bác ái.”
Loại “bác ái” này giằng co gần một tiếng, ngay khi Trần Trản tuyên bố “Cuộc hẹn yêu thương lần thứ nhất kết thúc tốt đẹp”, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm đùng.
“Cuối cùng cũng được về rồi.”
“Sau không tới nữa.”
Lời này đâu cũng nghe thấy.
Trần Trản không để trong lòng, trước khi rời đi còn thân thiện vẫy tay với mọi người: “Sang năm gặp lại.”
Dứt lời liền vội vã lên xe, để lại người hít khói.
Muốn đi gặp chấp pháp giả, Ân Vinh Lan ở đây lại không tiện, Trần Trản gọi thanh niên thuê sẵn một chiếc xe đợi bên ngoài.
“Thật ra ngài không có tư cách phạt y.” Thanh niên đầy mặt phức tạp: “Ân Vinh Lan cùng lắm là nói dối, so với chuyện ngài che giấu không tính là gì.”
Trần Trản liếc hắn một cái, nhíu mày.
Thanh niên bỏ cuộc đứng lên vì lẽ phải, ngoan ngoãn lái xe.
Trần Trản nhớ ra dạo này cảnh sát kiểm tra gắt hơn: “Có mang hộ chiếu theo không?”
Thanh niên lắc đầu, lần ra nước ngoài nào cũng là trái phép cả.
Trần Trản hít sâu một hơi: “Dừng xe, tôi lái.”
Lúc xuống xe, vẻ mặt thanh niên như đưa đám: “Sao lại muốn lấy hai mươi giá trị tẩy trắng?”
Mặt Trần Trản không cảm xúc: “Phí lái xe.”
Hệ thống đột nhiên nhảy nhót ra ngoài cắt ngang giao lưu của hai người, chỉ thấy nó nhấc một tảng đá lớn lên, ngay tại chỗ biểu diễn ngực đập đá nát bươm. Sau đó mồm phun ra ít bọt mép, có vẻ bị nội thương đôi chút rồi.
Một loạt hành động khiến thanh niên khiếp sợ, ngậm miệng nhìn Trần Trản, chỉ có thể dò hỏi tâm tư.
Khoảng sân vẫn cũ nát như trước, Trần Trản cẩn thận đi xuống bậc thang, phòng ngừa trượt té.
Còn chưa xuống bậc cuối cùng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở đứt quãng, Trần Trản nhìn qua, thì ra mấy khối cầu đang tụ vào nhau run run rẩy rẩy, tựa hồ gặp thứ khiếp đảm gì.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Một chấp pháp giả cả giận nói: “Mù à?”
Trần Trản run lên, cũng không tức giận, quan sát bốn phía, cuối cùng tầm mắt khóa chặt trên một từ “PHÁ” biết trên tường.
Phá dỡ chỗ này là chuyện nên làm mà, nhưng đối với chấp pháp giả mà nói, hiển nhiên có chỗ trú chân quan trọng hơn. Huống hồ… nhìn mấy khối cầu này, dùng tình trạng của bọn chúng, làm sao để nhận tiền đền bù giải tỏa mặt bằng cũng là một vấn đề.
Thanh niên: “Tìm cơ thể của người ở lại nào đó đi, khó gì.”
Trần Trản nghĩ đến thi thể của cô gái bị hại lần trước, cuối cùng đã bị chấp pháp giả thu về, nếu có thể bảo tồn được, ngược lại có thể tự sử dụng như thanh niên cạnh đây.
“Chuyện vậy thường mà,” thanh niên tức cảnh sinh tình: “Lúc tôi đang công tác tại một thế giới khác, xui xẻo nhất là chỗ ở bị phá dỡ liên tiếp tám lần.”
“… Thế thì oan ức cho cậu quá rồi.”
Chấp pháp giả không muốn bị chế giễu, gào khan hai tiếng rồi lũ lượt vào nhà.
Vừa vào trong phòng liền chia ra bao quanh bốn phía Trần Trản, vẻ như sợ tên này giở trò một lưới bắt hết bọn nó.
Trần Trản tự mình ngồi xuống: “Muốn tìm các người không phải tôi.”
Dứt lời, nhóm chấp pháp giả há to mồm tỏ vẻ uy hiếm ta đây với hệ thống bên cạnh cậu.
Gần mực thì đen, bất tri bất giác hệ thống đã có đủ mấy phần khí chất của Trần Trản, gặp nguy không loạn lấy ra một tờ thỏa thuận: “Cẩn cẩn trọng trọng làm việc cả đời, già rồi còn bị thu về, tuy rằng bọn mày không cần theo kí chủ nào dễ làm việc, nhưng thù lao cứ quanh quẩn như vậy.”
Thanh niên nhìn hình ảnh này, cảm giác quen quen, mỗi lần Trần Trản tẩy não người ta có phải cũng làm bộ làm tịch thế này không?
Một chấp pháp giả khinh bỉ nói: “Bọn tao vĩnh viễn đứng về phía Tổng bộ.”
“Tao không xúi bọn bây làm phản.” Hệ thống chỉ chỉ vào thỏa thuận: “Là đặt cược, cược lần này tao tạo phản thành công không.”
Nhóm chấp pháp giả hai mặt nhìn nhau.
Hệ thống nhếch miệng nở nụ cười khủng bố: “Đã có không ít hệ thống đặt cược rồi, nhưng tiếc là tao không liên lạc được với các chấp pháp giả, nhưng bọn mày có thể.”
Một chấp pháp giả nhích nhích lại gần nhìn thỏa thuận, nhìn kỹ liền nuốt nước miếng: “Ý của mày là…”
“Đầu tư ít ăn lời nhiều,” hệ thống: “Cược thắng thì chúng mày một đêm lên tiên.”
Chấp pháp giả nghĩ xong ngay tắp lự: “Nhưng cuối cùng vẫn là mày được hời.”
Hệ thống: “Đây là đôi bên cùng có lợi.”
Giữa lúc trầm mặc, thanh niên khó mà tin nổi nhìn thỏa thuận, hóa ra tạo phản còn có thể làm giàu như thế?
Chấp pháp giả: “Nếu cũng có người đặt cược như mày…”
“Không biết.” Hệ thống nói: “Giết gà dọa khỉ, đứa nào có tâm tư này tao đập chết hết rồi.”
“…”
Lý trí nói cho chúng nó biết dân đỏ đen cuối cùng chẳng còn gì cả, nhưng đối mặt với mê hoặc kếch xù này, ai cũng hơi chần chờ.
Hệ thống lấy vài tờ giấy ra: “Tao đã chuẩn bị ba bàn đặt cược cho mỗi ban trong cả tám bộ ngành của Tổng bộ, bàn nào cũng cược được.” Nói nửa chừng giọng điệu nó càng mê hoặc đầu độc: “Đặt đi mấy bàn một lúc, xui đến đâu cũng thắng được vài trận.”
Không đứng ra chặn rủ chặn rê ấy vậy mà là người nhà, thanh niên kích động nói: “Một lần tốn nhiều giá trị tẩy trắng không?”
Hệ thống: “Không đắt, năm mươi.”
Nếu cược thắng hết chả phải lãi trăm ngàn à.
Hiệu ứng bầy đàn, có đứa thứ nhất đi đầu, mấy đứa sau lũ lượt ra tay.
Chia nhiều trận cược như vậy cũng vì muốn kiếm thêm lợi nhuận, nếu thắng ở mấy trận trước, bạn nhất định sẽ hối hận khi ấy sao không đặt nhiều tiền hơn, rồi những trận sau lại lao đầu tăng giá.
Đạt được mục đích, khải hoàn hồi phủ.
Trong gian nhà cấp bốn.
Một chấp pháp giả nhỏ giọng nói: “Phải đè cho cái thằng hệ thống này thua chết.”
“Sức chiến của nó cũng kinh lắm.”
Chấp pháp giả hừ lạnh một tiếng: “Che che giấu giấu, làm như tao không phát hiện nó bị thương vậy.”
1
“Bị thương á?!”
Chấp pháp giả làm động tác “Suỵt” một cái: “Không chỉ có vậy, chúng ta còn có thể lén bán tin này trong chợ đen, giá cao!”
Một đồng nghiệp khác phụ họa: “Vừa rồi tao cũng mơ hồ cảm giác được code của nó hơi bất ổn.”
“… Lỡ nó cố ý giả vờ…”
Lời còn chưa dứt đã đồng loạt bật cười, đây chính là một đứa đần độn IQ thấp có tiếng, sao nghĩ ra được âm mưu hoa lệ đến thế chứ?
Cuối tuần, dù là địa phương hẻo lánh, nhưng người đi đường vẫn nhiều hơn so với thường ngày.
Trần Trản lấy vài đồng tiền lẻ ra, kêu thanh niên đi mua đồ, mượn cớ đẩy hắn ra chỗ khác.
Lúc này hệ thống đã sớm quay về trong đầu cậu.
【 Chỉ cần xác định được tỷ lệ đặt cược tốt, dẫn dắt dư luận, thân là nhà cái ở châu Âu, kiếm bộn luôn á. 】
Sau lại nói: 【 Mà nếu như em thua, cũng có thể để lại cho kí chủ một gia tài lớn, Tổng bộ nhìn một đống này sẽ không làm khó anh đâu. Của nả làm người ta đỏ mắt lại hấp dẫn mấy kẻ muốn nối nghiệp, kí chủ có thể lợi dụng số tiền này đi cổ động giúp đỡ chúng nó làm phản tiếp. 】
Vì để tăng trí thông minh lên, Trần Trản đã làm lượng bài tập gấp đôi người thường khi tham gia lớp học phụ đạo buổi tối.
“…” Một lúc sau Trần Trản mới nhẹ nhàng thở dài: “Tri thức thay đổi vận mệnh, các cụ nói chẳng sai bao giờ.”
【 Hệ thống:… Nếu em thất bại bị tóm nhưng chưa bị hành quyết ngay lập tức, kí chủ nhất định phải thử nộp tiền bảo lãnh nha, xem có vớt em ra được không. 】
Nói không chừng nó còn có thể cứu vãn đấy.
“…”
Thanh niên mua nước chạy về, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Trần Trản ngửa đầu trông trời trông mây, không hiểu lắm: “Dạo này ba nuôi có vẻ văn nghệ ghê hén.”
Hôm qua còn lẩm bẩm cái gì mà biển biển nước nước.
Trần Trản xoa đầu hắn… May mà Thái tử ngốc vẫn là Thái tử ngốc.
Thấy cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích, thanh niên nhíu mày: “Ba nuôi…”
“Gọi tôi là Trần Bảo Tháp.” Trần Trản than thở.
Bảo tháp trấn yêu, mình tựa như bảo tháp đó, trấn áp một loạt người kỳ quặc hoặc cái đám không phải con người. Nếu không tiến hóa lên nữa, thật sự chịu không nổi.
“…”
Đại đa số thời gian Trần Trản nói năng lý trí, lần này thanh niên cảm thấy chắc cậu sắp phát rồ rồi, chỉ chỉ công viên phía trước: “Có muốn đi giải sầu không?”
Mùa này trăm hoa đua nở, lá xanh hai bên lối nhỏ quả thực làm tâm tình người ta sảng khoái.
Một đóa hoa xinh đẹp hấp dẫn dừng chân, thanh niên bất chợt nảy sinh ý nghĩ, muốn nâng tầm vóc vai trò lên: “Hay là chúng ta kết nghĩa vườn đào đi?”
Trần Trản: “Cậu gọi tôi là gì?”
Thanh niên: “Ba nuôi.”
Trần Trản: “Chúng ta đã bái cha con, cái này gọi là bất luân đó.”
Trái tim thanh niên như tro tàn vụn vỡ.
Một đường đi bộ chậm rãi, cuối cùng bắt xe buýt về nhà, lúc tới nơi trời đã xẩm tối.
Không có bất ngờ gì khi vừa vào cửa đã thấy Ân Vinh Lan đang ở nhà làm việc. Với việc Trần Trản đã đi đâu, y không hề hỏi đến, chỉ đơn giản hỏi đã ăn cơm chưa.
Trần Trản lắc đầu.
Ân Vinh Lan đi hâm nóng đồ ăn.
Trước khi làm chuyện lớn muốn hoàn toàn không căng thẳng là chẳng thể. Thường ngày hệ thống chủ yếu im hơi lặng tiếng ở yên trong đầu cậu, hôm nay đã là lần thứ hai nhảy ra ngoài.
Nó nhìn tà dương cuối trời, mặt man mác u sầu.
Trần Trản không nhịn được cười nói: “Tôi chuẩn bị xong tiền bảo lãnh rồi.”
Hệ thống vô cùng đáng thương nhìn cậu: “Thật sao?”
Trần Trản gật đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Thu được nhiều tiền đặt cược vầy, thực sự không được nữa thì cậu có thể lấy của chạy người.”
Thanh niên bên cạnh nghe được sợ hết hồn, hắn cũng đã đặt mấy bàn rồi.
Hệ thống lắc đầu, kiên định nói: “Thứ em muốn chính là quyền lợi chí cao vô thượng.”
Trần Trản sâu sắc nhìn nó một cái, không nói gì thêm.
Chiêu binh mãi mã là quá trình không thể thiếu của một cuộc tạo phản, đối với hệ thống mà nói, còn nhiều hơn thế nữa. Nó đã đem cuộc đời mình nói cho Trần Trản, hy vọng cậu có thể đắp nặn một hình tượng hào quang vĩ đại cho nó.
Vạn vật lặng im, chong đèn viết lách kiếm sống không nghỉ.
Thỉnh thoảng một tiếng thở dài nhợt nhạt cất lên trong đêm.
Ân Vinh Lan cũng không ngủ, buồn cười nghiêng người chống đầu nhìn cậu: “Viết gì mà trông lao lực thế?”
Trần Trản dù viết không xuôi nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Thử đoán xem.”
Ân Vinh Lan suy nghĩ một chút: “Kịch bản?”
Trần Trản lắc đầu.
“Nam thần” cũng không đúng lắm, tư liệu sống là chính y đây luôn luôn không thiếu, Ân Vinh Lan thử hỏi: “Cái “Những tháng năm tôi hãm hại Ảnh hậu”?”
Trần Trản tiếp tục lắc đầu, không thần bí nữa: “Là chuyện sử.”
“…” Ân Vinh Lan: “Ai bảo em viết?”
“Một đồng bọn hợp tác.” Trần Trản nói: “Nó muốn đi làm một việc lớn, không rõ sống chết, muốn ghi chép lại cuộc đời.”
Ân Vinh Lan bật cười: “Nhân vật truyền kỳ à?”
Trần Trản nghiêm túc: “Nó cứ dặn mãi, phải đem thế lực khắp nơi trong thời kỳ này biên soạn rồi hiệu đính lại thành sách, truyền lưu thiên cổ.”
Nghe cứ ly kỳ vô căn cứ kiểu gì, Ân Vinh Lan khẽ cau mày: “Tại sao em đồng ý viết?”
Giữa hai đầu lông mày Trần Trản hiện mấy phần bất đắc dĩ: “Gia tài để lại cho em.”
Ân Vinh Lan nghe vậy ánh mắt nhìn cậu liền đầy thâm ý sâu sắc.
Tuy không nói ra nhưng Trần Trản thừa biết y đang nghĩ gì.
Từ hồi quen biết nhau một đường toàn là thu gặt di sản… Ông cụ để lại di chúc cho cậu, Ân Vinh Lan cũng lập di chúc luôn, bây giờ hệ thống lại làm y chang.
Ân Vinh Lan không hỏi cậu thừa kế gia tài của ai, trái lại lâm vào trầm tư, chốc lát sau mới nói: “Không biết trong di chúc nhà họ Lâm em có phần nào không?”
“… Không biết.”
Trừ phi Lâm Trì Ngang chết rồi, không, là điên rồi.
Vòng qua cái đề tài này, Ân Vinh Lan xuống giường đi tới bên cạnh cậu, thoáng nhìn thì mới được một trang, nhưng thật ra được phân ra rất nhiều đoạn, nội dung không nhiều—
Không bảy sáu (076), kẻ mang chí hướng lớn, từng mộng mơ có được một tri kỷ hiền lương. Thật không may, gặp phải một đối tác quỷ quyệt giả dối, cùng buôn cùng bán, ngày ngày thu đấu vàng.
Có tiền, tùy hứng, liền nổi loạn.
Cuối tháng sáu, khởi nghĩa vũ trang. Quân chia thành ba đường, mưu đồ tranh giành thiên hạ. Lo cho cố nhân, tập hợp đánh cược kiếm lời, lưu lại gia sản bạc triệu. Chiến sự sắp nổi lên, người bạn ấy muốn noi theo Lã Bất Vi, dốc túi giúp đỡ.
…
Bình thường Ân Vinh Lan hay đọc tin tức, nhưng mấy tin giải trí lá cải chỉ sau khi quen Trần Trản mới để ý tới. Dạo này dựa vào báo chí mà nói, thiên hạ thái bình, tổng thể thế giới an ổn, chiến sự đâu ra?
Trần Trản: “Có thể coi đây là một biện pháp tu từ nói quá.” Dừng một chút lại nói: “Hoặc là thế giới song song.”
Câu sau còn miễn cưỡng nghe được.
Ân Vinh Lan nhìn cậu đầy ý vị sâu xa: “Người bên thế giới song song cho em thừa kế tài sản, bảo em viết sử sách?”
Trần Trản gật đầu.
Ân Vinh Lan: “Xin hỏi sao hắn làm được vậy?”
Vẻ mặt Trần Trản thâm trầm: “Báo mộng.”
“…”
Không nói thêm gì nữa, Trần Trản lại rơi vào trầm tư, tiếp tục sáng tác lịch sử.
Nhìn bóng lưng cậu mãi, Ân Vinh Lan im lặng bắt đầu tìm kiếm trong mục tin nhắn, từ cái hồi chuẩn bị thổ lộ tình cảm, tìm bác sĩ tư vấn tâm lý.
Thức cả đêm đến rạng sáng, cũng chỉ viết thêm được mấy trăm từ. Hồi tưởng lại một đời của hệ thống, không chuyện trăng hoa ong bướm, không con cái hậu thế. Theo như nó nói, từng được phân công vào vài vị kí chủ, khi hoàn thành nhiệm vụ đều lựa chọn ở lại, nhưng vì không đủ giá trị tẩy trắng nên bị chấp pháp giả thủ tiêu.
Sự tích có thể gây xúc động lòng người thực sự quá ít.
【 Hệ thống: Vậy thì viết thần thái nhiều vào. 】
Trần Trản day day mi tâm: “Không mặt mũi thì lấy đâu ra biểu cảm?”
Hiện thực phũ phàng đặt ra ngay trước mắt, cả hai đều trầm mặc không lời.
【 Hệ thống: Không sao. Lịch sử được viết bởi kẻ thắng, chờ em thành công rồi viết hẳn cả quyển luôn. 】
Chuyện viết sử tạm thời hạ màn, mắt thấy còn một ngày là xuất chinh, Trần Trản liền dời lịch làm việc lại, chuẩn bị nhiều đồ giúp cho nó.
Kẻ quấy rầy kế hoạch này chính là Ân Vinh Lan: “Nay trời đẹp, phải đi chơi!”
Trần Trản nhìn lịch ngày, lần thứ hai xác định hôm nay là ngày hành chính.
“Mất điện cả khu rồi, không làm việc được.”
“Đi đâu?”
Ân Vinh Lan: “<Dị biến> có tình tiết khủng bố mà, cho tiện cảm hứng sáng tác, em có muốn đến chỗ kích thích không?”
Trần Trản nghĩ rằng nơi đến là nhà ma này nọ, nhưng khi xe đỗ trước bệnh viện tâm thần, không cảm xúc nghiêng mặt qua nhìn: “Đây là lựa chọn của anh à?”
Ân Vinh Lan đứng đắn trịnh trọng: “Bệnh viện tâm thần là địa điểm kinh điển trong tiểu thuyết kinh dị đó.”
Đương nhiên bệnh viện tâm thần là nơi được quản lý nghiêm ngặt, không phải ai cũng vào ra tùy ý được, chỉ đứng bên ngoài nhìn từ xa, rồi lái xe vòng tới bệnh viện lớn khác phía đường đối diện.
Trần Trản không buồn, trái lại trong mắt bắt đầu có ý cười: “Thử đoán coi, nếu đồng thời giám định tinh thần ai mới không bình thường hơn?”
Ân Vinh Lan ngẩn ra, lát sau nghiêm túc nói: “Em đã khơi dậy ham muốn thắng thua trong anh.”
Mặc dù có suy nghĩ so sánh, cuối cùng không thay đổi gì so với mục đích ban đầu, trái lại vào trong khoa khám tâm lý bình thường nhất. Hai người đều có nỗi lòng như nhau, lỡ đồng thời đi khám gặp sự cố gì bị “nhốt” luôn, đến một người mò bọn họ ra cũng không có.
Không, có lẽ còn có quần chúng quảng đại và cảnh sát, dù sao trong mắt bọn họ, đây chắc lại là cái trò đốt lửa hí chư hầu* của đôi chồng chồng không bớt lo được mà.
(* tích U Vương muốn chọc người đẹp Bao Tự vui mà đốt tín hiệu binh biến kêu gọi chư hầu vào kinh ứng cứu, hóa ra là trò đùa khiến chư hầu căm giận)
Trước người nổi tiếng, cô bác sĩ tâm lý không khỏi tò mò hơn vài phần, giữ nguyên tác phong nghề nghiệp được rèn luyện hàng ngày, bày ra tư thái người lắng nghe.
Trần Trản: “Áp lực của tôi chủ yếu đến từ phía bên ngoài.”
Bác sĩ mỉm cười nói: “Đa số người đều như vậy.”
Trần Trản: “Điều đó cũng xuất phát từ việc tôi là người bình thường.”
“…”
Hai bên hỏi và trả lời khoảng mười phút, theo cái nhìn của bác sĩ thì, đây là một cuộc hội thoại không hề có tí dinh dưỡng nào.
Đợi đến lượt Ân Vinh Lan vào, đại khái là bị ma âm Trần Trản rót não, cô theo bản năng hỏi: “Anh có áp lực gì?”
Ân Vinh Lan: “Người yêu tôi là người bình thường, nên mỗi lần tôi cố làm ra vẻ bí ẩn trước mặt em ấy đều sẽ bị phạt.”
“…”
“Gần đây ẻm mang về nhà một đứa con nuôi, nhìn thoáng qua thì có vẻ cùng tuổi với tôi, hiện tại còn ở chung nhà.” Ân Vinh Lan rất lịch sự hỏi: “Xin hỏi có cách nào để hài hòa được không?”
“Uống nhiều thuốc vào.” Bác sĩ tâm lý không cẩn thận nói ra lời thật lòng: “Tốt nhất là để người ấy đút anh uống.”
– —
Lời tác giả:
Việc làm thường ngày của Trần Trản:
1. Viết sử.
2. Chồng ơi, uống thuốc.