Vết Bớt Hoa Điền - Chương 40: Bảo Vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Vết Bớt Hoa Điền


Chương 40: Bảo Vật


Tuy rằng đêm qua Trịnh Lan đã nói rõ ràng thân phận thật sự của Tiểu Viện cho Hằng Xương Đế biết, thậm chí Hằng Xương Đế cũng ngầm đồng ý giữ bí mật này, không truy cứu nữa. Nhưng giờ phút này Tiểu Viện cũng không có ý định nói ra sự thật với Lý Tú Dung. Không phải nàng muốn giấu giếm chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho Trịnh Lan. Huống hồ nàng và Trịnh Lan sắp khởi hành đến phía Nam, những tranh giành, sóng gió chốn kinh kỳ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Lý cô nương thật biết nói đùa, việc này sao có thể là giả.” Tiểu Viện vân đạm phong khinh đích thân rót trà, mời Lý Tú Dung, đôi mắt sắc sảo, cẩn thận quan sát sắc mặt Tiểu Viện.

Lý Tú Dung bật cười, có vẻ không hề để trong lòng lời phủ nhận của Tiểu Viện, tiếp nhận chén trà, chậm rãi uống một ngụm: “Các tiểu thư nhà danh gia vọng tộc từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng có thể không phân biệt được. Nhưng ta chắc chắn không thể nhìn lầm về thân phận thật sự của cô.”

Tiểu Viện cúi đầu, nhìn bình gốm Việt Châu tiến công thoáng xuất thần, cẩn thận phán đoán xem đến cùng Lý Tú Dung muốn nói cái gì, nàng nhỏ nhẹ hỏi: “Vậy sao? Làm cách nào để phân biệt?”

(*) Đồ gốm Việt Châu hay đồ gốm Việt (tiếng Trung: 越州窯, Yuèzhōu yáo, Yüehchou yao, Việt Châu diêu; 越窯, Yuè yáo, Yüeh yao, Việt diêu) là một loại đồ gốm Trung Quốc, về bản chất là đồ sành silicat felspat, với trang trí đặc trưng là tráng men ngọc.Gốm Việt Châu đôi khi còn gọi là sứ xanh Việt Châu (tiếng Trung: 越州青瓷, Yuèzhōu qīngcí, Việt Châu thanh từ) Nó từng là “một trong những loại đồ gốm miền nam Trung Hoa thành công nhất và có ảnh hưởng nhất”. Là đồ gốm Trung Hoa tráng men tinh xảo đầu tiên không bị vấn đề độc tính từ việc tráng men, gốm Việt Châu mở đầu truyền thống cổ điển trong việc sử dụng đồ gốm Trung Hoa làm đồ đựng đồ ăn, thức uống như rượu hay trà.

Thấy Tiểu Viện trầm mặc, Lý Tú Dung đứng lên, ra vẻ thoải mái cười nói: “Thứ nhất, nữ tử thế gia danh môn được nuôi dưỡng nơi khuê phòng khẩu vị thường thanh đạm, cô nương lại thích ăn món mặn. Thứ hai, Tiền đại nhân thuộc bè cánh Thái tử nên mới bị liên lụy sau sự kiện cung biến, nếu là nữ nhi thế gia, phần lớn đều gánh trên vai trọng trách với vinh quang gia tộc, cho nên theo lý lúc này cô không nên nhàn nhã ngồi đây mà đã sớm đến tiền điện quỳ xuống trước mặt bệ hạ cầu tình. Nhìn cô hiện tại thoải mái, thanh nhàn nào có chút biểu hiện nào của nữ tử gia đình đang thất thế. Ta không tin Tiền tiểu thư thật có thể dứt bỏ thân tình, mặc kệ phụ thân, huống hồ Tiền đại nhân chỉ có duy nhất một nữ nhi duy nhất.”

Nghe Lý Tú Dung nói, tuy rằng nàng không để ý việc thân phận bị vạch trần, nhưng bị người khác bất ngờ nhảy ra kéo khăn che mặt xuống, dù là ai cũng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

Lý Tú Dung cầm cầm cuộn tranh Tào Động Hoàn Giới (*) trên bàn, tiếp tục nói: Thứ ba, nữ tử thế gia tại đế đô không ai không biết bức họa này là bảo vật trấn trạch nhà ta, những nhân vật có tiếng tăm tới thăm phủ, đều vì muốn nhìn thấy bức họa này. Cho dù là bệ hạ, mấy lần nghỉ lại tại phủ, đều lệnh gia phụ lấy bức hoạ ra cùng thưởng thức, không lần nào không hết lời tán thưởng. Vậy mà cô một danh môn khuê tú dường như hoàn toàn không biết về lai lịch bức họa trên tay ta. Thứ tư, lần trước Phàm Vân tới chơi, cô vậy mà lại không nhớ được ngày sinh nhật của chính mình. Nữ nhi nhà thế gia để ý nhất chính là sinh nhật, tiệc sinh nhật là thời điểm chúng ta thể hiện bản thân, hàng năm đến ngày này bất kỳ một vị tiểu thư nào đều vô cùng để ý, chuẩn bị hết sức tỉ mỉ.”

Tiểu Viện hơi nhíu mày, hai từ ‘chúng ta’ khiến Tiểu Viện cảm thấy Lý Tú Dung vừa thẳng tay vạch một ranh giới rõ ràng giữa hai người.

Nàng nghe ra được trong lời Lý Tú Dung có sự kiêu ngạo, tự cao của nữ tử thế gia, có lẽ Lý Tú Dung cũng không cố ý, nhưng thời khắc này Tiểu Viện chân chính cảm nhận được sự tự ti. Tại các bữa tiệc sinh nhật của những quý nữ danh môn có lần nào không phải minh tranh ám đấu, khi họ quần là áo lượt, ăn uống linh đình, Tiểu Viện vẫn còn đang tất bật trong căn bếp nhỏ bé chật hẹp của thanh lâu lúi húi cắm mặt làm việc, chỉ vì có thể ăn vụng thêm vài miếng, chỉ vì lấp đầy cái bụng đói.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nét mặt trầm ổn, nụ cười ôn hoà: “Quả thực từ bé ta đã không sống tại kinh thành, sau khi nhập phủ, cũng chỉ có Tú Dung là khuê mật duy nhất. Hiện tại ta và điện hạ muốn dời kinh xuôi về nam, phải chăng tỷ biết tin nên cố ý đến nói với ta lời tạm biệt chăng? Hay là muốn lấy lý do báo đáp ơn cứu giúp của ta tại sự kiện cung biến nên tới đây gây chuyện thị phi?”

Lý Tú Dung không giấu được vẻ chột dạ, cùng khó xử, chỉ một câu Tiểu Viện đã dễ dàng dồn nàng ta vào chân tường, nàng ta vốn đã vạch ra rõ ràng các luận chứng nhằm chứng minh Tiểu Viện giả danh, vốn dĩ còn cảm thấy điều mình sẽ nói quá mức trắng trợn, có thể khiến Tiểu Viện xấu hổ, bối rối, còn nghĩ ra một đống những lý do an ủi. Ai ngờ, lúc này người áy náy, bị đẩy vào thế bị lại là nàng ta. Nhưng nữ nhi nhà thế gia danh môn từ nhỏ được tôi rèn nhiều nhất chính là trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không đánh mất vẻ thanh cao, nàng ta nghiêm mặt, dùng nét mặt kinh ngạc che giấu sự bối rối, hỏi lại Tiểu Viện: “Điện hạ muốn đến phía nam?”

Tiểu Viện nhìn nàng, ý vị thâm trường gật gật đầu.

Lý Tú Dung cảm thấy cực kỳ khó hiểu, trong kinh sớm đã có tin đồn, sau sự kiện cung biến, Trịnh Lan đã dễ dàng nắm giữ thực quyền của Đại Trịnh, hơn nữa chàng có công hộ giá, việc nhập Đông Cung gần như là ván đã đóng thuyền. Lúc này Tiểu Viện lại nói bọn họ muốn tới phía nam, chẳng lẽ thực sự không chút đoái hoài đến ngôi vị hoàng đế.

“Đây chắc không phải ý của bệ hạ? Xuôi về nam… là đến đất phong sao? Ở đâu? Ngạc Đông hay là Bách Việt?” Lý Tú Dung hỏi lại. Nàng ta biết trước nay Trịnh Lan vẫn luôn ở tại kinh thành, Hằng Xương Đế chỉ ban tước vị cho chàng, nhưng lại nhất định không chịu ban đất phong.

Lần này Tiểu Viện không trả lời ngay tức khắc, nàng thoáng im lặng, ánh mắt trong trẻo thản nhiên nhìn Lý Tú Dung, trầm mặc một hồi mới đáp: “Ta sinh ra và lớn lên ở Hàng Nam.”

Lý Tú Dung kinh ngạc, nhưng chỉ dám thầm nhủ trong lòng, tận lực đè nén biểu cảm trên gương mặt. Tiền Thục Viện thật sự sinh ra ở kinh sư, điểm này ai ai cũng biết. Tiểu Viện thay đổi cách trả lời, uyển chuyển giải đáp nghi vấn của nàng, nhưng câu trả lời này lại càng khiến nàng tò mò hơn.

Tiểu Viện đã nhận ra sự bối rối thoáng qua vô cùng nhanh trong mắt Lý Tú Dung, nàng thừa thắng xông lên, nói: “Điện hạ muốn đến một nơi có thể khiến bản cung cảm thấy thoải mái, an toàn, kinh sư quá mức ngột ngạt, luôn bị cuốn vào những cuộc tranh đấu vô nghĩa, ta không thích.”

Đây chẳng phải là huênh hoang khoe mẽ trước mặt tình địch, biểu thị tình cảm sâu nặng của mình và phu quân hay sao. Thông minh như Lý Tú Dung tất nhiên hiểu rõ.

“Điện hạ sáng suốt, nhạy bén thế nào, người cùng điện hạ lớn lên như huyện chủ so với bổn cung đương nhiên hiểu hơn.” Cuối cùng Tiểu Viện không quên bồi thêm một câu chí mạng, tựa như khi các cao thủ võ lâm đối đầu địch nhân, sau khi ra sát chiêu, không quên tung ra một đòn ám khí sắc bén, ngoan lệ, quyết không cho kẻ địch đường sống.

Cuối cùng Lý Tú Dung cũng không giữ được khuôn mặt bình tĩnh nữa, đôi mắt nàng hiện ra sự buồn bã, mất mát khó nén, nàng ta quả thực có tư tâm, dù thân phận của Tiểu Viện là gì chăng nữa, dù nàng ta không phải Tiền Thục Viện thật, nhưng Lý Tú Dung có thể chắc chắn Trịnh Lan sớm đã biết rõ, cho dù là thế, chàng vẫn nguyện buông bỏ cơ hội tranh đoạt giang sơn, mang theo nàng ấy đi tới vùng đất không còn phân tranh, tính toán cùng nắm tay nhau ngắm thiên hạ thái bình, đón hoàng hôn, thưởng thức bình minh, du sơn ngoạn thuỷ.

Tiểu Viện xoa xoa cây trâm hoa mai trên tóc, bước qua, khẽ khàng vỗ vỗ lưng Lý Tú Dung, giọng nói chậm rãi như đang an ủi: “Ta luôn kính nể Dung tỷ tỷ tính cách đoan chính, thẳng thắn, như An Thái đã từng nói, tỷ thanh cao, công tư phân minh không giống những quý nữ bình thường, cũng vì kính trọng ta mới gọi cô nương hai tiếng tỷ tỷ, thậm chí trong sự kiện cung biến, không tiếc làm trái ý điện hạ, liều mình cứu giúp Hữu tướng đại nhân. Tỷ tỷ xin đừng phụ tấm chân tình này. Thế gian chẳng thiếu những điều lừa lọc, giả dối, thân phận, hay địa vị mắt thấy chưa chắc đã là thật, duy chỉ có tấm chân tình của người với người mới là điều trân quý nhất.”

Lý Tú Dung hiểu được ý tứ của Tiểu Viện muốn diễn đạt, “chân tình…” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Viện, trầm ngâm suy nghĩ hai từ này.

Tiểu Viện mỉm cười không nói tiếp nữa.

Tiễn Lý Tú Dung rời đi, Tiểu Viện ôm bức ‘Tuyết Sơn Độc Câu Đồ’ ngồi trên tú đôn trong phòng khách ngẩn người. Đến tận khi Trịnh Lan bước vào, nàng mới động đậy, tựa như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, rồi lại lẳng lặng ngồi thừ người.

Trịnh Lan cho rằng nàng vẫn đang suy nghĩ chuyện của Kim Tam, nét mặt thoáng chút không vui, dùng ngón trỏ gõ gõ vào búi tóc nàng, buông giọng châm chọc: “Ái phi xem ra vẫn không buông bỏ được các ca ca của mình nhỉ?”

Tiểu Viện nhớ tới vừa rồi nàng đề nghị Trịnh Lan thả Kim Tam đi, lúc này mới hết thất thần, hỏi: “Tam ca làm sao?” Lần trước nàng từng ghé phòng củi thăm hỏi tình hình sức khoẻ của huynh ấy, thấy vết thương trên người Kim Tam gần như đã hồi phục hoàn toàn.

Nghe nàng hỏi, vẻ mặt từ không vui, đã nhanh chóng chuyển sang xám xịt, rầu rĩ, nhưng Trịnh Lan vẫn không quên nói xéo Tiểu Viện: “Còn thế nào được, bản vương vừa cho người thả hắn đi rồi, hay là ái phi đổi ý, muốn tìm người lại rồi đem giấu đi?”

“Thả rồi?” Tiểu Viện kinh ngạc nhìn Trịnh Lan, không phải nàng không tin chàng, chỉ là không ngờ chàng lại thả người nhanh như thế. Phút chốc hiểu ra, Tiểu Viện vui vẻ bật cười, trêu chọc chàng: “Cảm ơn Lan ca ca.”

Lời vừa dứt bỗng nhiên nhớ ra, nàng còn chưa tự mình nói rõ ràng mọi việc phát sinh với Kim Tam, chỉ sợ gây ra hiểu lầm không đáng có, ngày sau lỡ xảy ra chuyện gì khó lường, nhưng trước mắt Trịnh Lan đã hạ lệnh thả người, tóm lại vẫn là chuyện tốt.

Nàng lại nghĩ đến cuộn tranh đang ôm trong ngực, bèn đưa cho Trịnh Lan, châm chọc lại chàng: “Cố nhân của điện hạ đem bảo vật trấn trạch tới. Nói là cảm tạ ân cứu mạng của điện hạ.”

Trịnh Lan cầm lấy cuộn tranh, thời khắc mở ra, ánh mắt không giấu được sự bất ngờ. Chàng trước nay đối với chuyện gì cũng hờ hững, lạnh lùng, rất ít có sự việc khiến chàng cảm thấy ngoài ý muốn, Tiểu Viện nhạy bén bắt được biểu cảm này của chàng, trong tim nhói lên, một cảm giác thất bại, ê chề không nói lên lời bất chợt lướt qua.

Trịnh Lan không phát hiện ra tâm tư này của nàng, lặng nhìn bức tranh khẽ cảm thán: “Còn tưởng bảo vật này Lý đại nhân muốn bỏ vào quan tài mang theo xuống suối vàng, nào ngờ lại dễ dàng tặng cho người khác như thế.”

Tiểu Viện nhìn Trịnh Lan, nghĩ thứ Trịnh Lan gọi hai tiếng ‘bảo vật’ hẳn thật sự là thứ vô cùng quý giá như lời Lý Tú Dung nói.

“Trân quý đến vậy sao?”

“Ừ. Cũng coi là vậy.”

Trịnh Lan đơn giản đáp, tuy chàng có thiên phú về âm luật, nhạc cụ, nhưng lại là kẻ coi thường thói tham lam vơ vét, thích chiếm hữu báu vật làm của riêng của đám vương tôn thế gia. Bởi vậy ngoài trừ một ít cổ tịch thuộc lĩnh vực chàng hứng thú, cơ hồ trong phủ chẳng có mấy trân bảo quý giá.

Lúc trước thứ trân quý nhất với chàng, cùng lắm cũng chỉ có cây tỳ bà Hạc Lệ do mẫu thân ruột thịt của chàng để lại. Tuy ‘Tuyết Sơn Độc Câu Đồ’ cũng là một trong số những bức họa chàng yêu thích. Ngày còn nhỏ học tập tại Thái Học, Lý Tướng đã từng lấy ra cho nhóm công chúa, hoàng tử giám thưởng, kỹ thuật vẽ độc nhất vô nhị, phiêu dật, phóng khoáng, sống động như thật, truyền tải được sâu sắc sự giác ngộ của Tào Động Hoàn Giới đối với tinh thần ‘Thiền học’, cùng sự lý giải cặn kẽ về nguồn gốc của sinh mệnh, tất cả những khái niệm vô hình, siêu thực tưởng như khó diễn đạt lại có thể truyền đạt một cách cực kỳ tinh tế, tròn trĩnh thông qua kỹ thuật vẽ siêu quần của hoạ sư.

Trong lòng Trịnh Lan bức hoạ này hoàn toàn xứng đáng được coi là thứ trân bảo quý giá có một không hai.

Thế nhưng tại sao đột nhiên Tiểu Viện lại quan tâm đến điều này?

Lúc này Trịnh Lan mới nhận ra nàng đang thất thần, đôi mắt trầm xuống, đáy mắt thoáng nét buồn bã. Chàng trịnh trọng hỏi: “Lý Tú Dung còn nói lời gì khác với nàng, phải không??”

Tiểu Viện rũ mắt, đôi con ngươi xinh đẹp bị hàng mi dày giấu đi cảm xúc, nàng chậm rãi gật đầu.

Thật lâu sau, hai người vẫn im lặng không nói nửa lời.

Trịnh Lan cau mày, chàng có hơi hối hận vì để cho hai người đơn độc nói chuyện riêng. Một cô nương tâm tư sâu sắc, nhạy bén như Lý Tú Dung… chàng không muốn khiến Tiểu Viện phải hứng chịu bất kỳ tổn thương nào.

“Tú Dung đã biết ta không phải Tiền Thục Viện thật.” Tiểu Viện nói. Nhưng đây dường như không phải lý do thực sự khiến nàng buồn bã không vui.

“Việc này, phụ hoàng cũng đã biết. Ở Trạm Vương phủ này không có Tiền Thục Viện, chỉ có chính thê duy nhất của bản vương.” Trịnh Lan cực kỳ nghiêm túc nói, giọng điệu có chút ý vị răn dạy. Trước nay cách nói chuyện của chàng đều lạ lùng, mỉa mai, nửa đùa nửa thật, như đang trêu ngươi người đối diện. Đây là lần đầu tiên chàng nghiêm túc căn dặn Tiểu Viện như thế.

Nàng gật đầu, nhưng nét trầm buồn trên mặt vẫn chẳng nguôi ngoai.

Trịnh Lan thoáng đau lòng, vươn tay ôm chặt nàng vào ngực, hận không thể ngay lập tức đưa nàng tới Hàng Nam, những kẻ nơi kinh sư này chỉ nhìn vào dòng dõi, xuất thân, một lòng một dạ theo đuổi danh lợi, quyền thế, chớ nói tới Tiểu Viện, ngay cả chàng cũng sớm chán ghét lòng người lạnh bạc, tham lam, thực dụng nơi đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN