12 Nữ Thần
Chương 18: Cuộc Thi Bắt Đầu
Còn hơn 1 tháng nữa là đến cuộc thi giữa các học viện, các giáo viên cũng hoàn tất quá trình chuẩn bị. Các học viên dự thi là 5 người xuất sắc nhất trong các lĩnh vực tấn công, phòng ngự, tốc độ, thuộc tính và giả kim đã được tuyển chọn từ 3 năm trước và được huấn luyện đặc biệt trong suốt 3 năm, nào ngờ xuất hiện một Võ Phi Dương, giả kim đại sư thiên tài làm học viện lập tức thay đổi kế hoạch, mà còn lộn xộn hơn khi Phi Dương đem thiên tài thuộc tính Phong Quang Lâm cho vào tù.
“Tên đó bị vậy là đáng, cái đồ ngụy quân tử!” Hồng Đào bức xúc nói, Quang Lâm bị đuổi học, ngoài Dương thì người vui nhất là nàng vì dứt được cái đuôi lì lợm.
“Không biết lấy ai thay thế đây?” Châu Đốc trầm ngâm, cả nhóm Châu Đốc, Hồng Đào, Vân Hải và Dương đang ngồi chờ họp trong phòng hiệu trưởng.
Vân Hải thở dài: “Chắc là bà chằn lửa chứ ai…”
“Này thằng tó điên kia! Tao nghe hết rồi nghe mậy!”
Một âm thanh lảnh lót la to làm Vân Hải giật cả mình, Dương nhìn ra cửa, đi theo Lệ là một cô nàng xinh xắn.
“Trần Hỏa Liên, 17 tuổi, Linh Úy cấp 5, tinh thông Hỏa thuộc tính, tính tình nóng nảy bộp chộp, rất có tiềm năng bóp dái đồng đội nên đã bị loại khỏi danh sách dự thi.” Google giới thiệu.
Hỏa Liên bước đến, không thèm chào hỏi ai mà nhìn thẳng vào Dương hỏi: “Cậu là Võ Phi Dương!”
“D… dạ!”
“Cũng nhờ cậu mà tôi được tuyển lại vào đội…”
Giọng Hỏa Liên nghe dịu xuống, Dương thở phào, thì ra nàng ta định cảm ơn hắn.
“Bà mẹ mày! Tại mày mà bà phải đi thi, không thì bà phè phỡn sung sướng rồi! Thằng chết bằm! Bà lấy mắm tôm bà gội đầu cho mày!”
Hỏa Liên bất ngờ sấn tới cào cào xé xé làm Dương hoảng cả hồn, cũng may Vân Hải đứng cạnh đã đề phòng kéo hắn lui ra, Châu Đốc và Hồng Đào liều mình xông vào cản Liên lại nhưng nàng vẫn như chó điên tay cào chân đạp vào không khí, giờ Dương đã biết tại sao Vân Hải gọi Liên là bà chằn lửa.
“Trật tự!” Lệ lắc đầu ngao ngán, trước đây ban giám hiệu loại Hỏa Liên cũng chính vì tính khí nóng nảy điên cuồng của nàng.
Lệ nói tiếp: “Do có thay đổi về thành viên nên trong 1 tháng còn lại này, chúng ta sẽ tập trung học cách tác chiến…”
Giảng giải một hồi, Lệ dẫn cả nhóm sang một căn phòng khóa kín, bên trong có đặt một tấm gương lớn.
“Lại là cổng linh cảnh?” Dương ngạc nhiên hô lên, nhưng ngoài hắn thì những người khác đều không có gì bất ngờ. Đây là một linh cảnh được học viện dùng làm khu vực tập huấn đặc biệt, bọn Vân Hải đã vào thường xuyên nên rất quen thuộc.
Lệ mở cổng dẫn cả nhóm vào trong. Bước qua thế giới khác, tất cả giác quan của Dương lập tức cảm nhận được sự thay đổi, không khí trong lành hơn, khí hậu mát mẻ hơn, tai nghe tiếng thác đổ rì rào và mũi ngửi mùi hương cây cỏ thanh thoát. Trước mắt Dương là một vùng trời trong xanh, một mảng rừng khá rộng và một thác nước đổ xuống dòng suối trong vắt.
“Lần này tôi sẽ trực tiếp huấn luyện các cô cậu.” Lệ vừa nói vừa rút ra một cây thước dài.
“Ôi trời ơi…” Đám Vân Hải, Châu Đốc, Hồng Đào lẫn Hỏa Liên cùng thở dài, chỉ có Dương không hiểu vấn đề, được cô giáo mỹ nhân trực tiếp huấn luyện mà lại than?
Nhưng hắn đã hiểu ra rất nhanh…
Chiều tối hôm đó, Dương mình mẩy te rua, thâm đen khắp người, môi đỏ mắt tím má hồng, người ngoài không biết còn tưởng hắn được Lệ trang điểm lên mặt.
“Không ngờ nàng dạy học còn dữ dội hơn khi lên giường nữa…” Dương vừa xoa xoa cái mặt đau buốt vừa nói khi hắn và Lệ đứng tiễn bọn Vân Hải về học viện.
“Câm miệng! Cậu biết tôi giữ cậu ở lại làm gì chứ?”
“Tất nhiên! Em có thử rồi, linh lực ở đây cũng khá đậm, trong 1 tháng chắc hấp thu cũng được kha khá.”
“Trong 1 tháng không ngừng nghỉ thì cậu hấp thu hết không?”
“Chắc là 1 tháng vừa đủ…” Dương mừng rỡ nói, thà ngồi vận công cả tháng còn hơn ngày nào cũng ăn hành.
“Được! Vậy thì ban ngày tập huấn, ban đêm vận công, cậu chỉ được hấp thu một nữa lượng linh lực trong đây thôi!”
“Ách! Nhưng một nữa thì ít quá…”
“Đừng có trả treo, ngồi xuống đây tôi xức thuốc cho!” Lệ trừng mắt nghiêm nghị rồi lấy ra một lọ thuốc đem xoa lên những vết thương của Dương…
Một tháng sau…
Hoàng thành – Trung Bộ
Học viện Cố Đô là học viện hoàng gia của Trung bộ, mấy tuần nay, học viện liên tiếp xảy ra những chuyện gây dư luận xôn xao.
Nguyễn Hoài Bão, một tên hoàng tử bị cho là phế vật tư chất Không Màu không biết vì đâu mà tụ linh thành công, sau đó học viện Cố Đô công khai đính chính thành tư chất Đỏ, được đặc cách nhập học muộn.
Sau đó lại lan ra một tin động trời hơn, Nguyễn Hoài Bão đã đột phá thành Linh Úy, sau đó còn đánh bại một trong 5 thiên tài đệ nhất học viện, giành lấy 1 suất tham dự cuộc thi giữa các học viện.
Chuyện chưa dừng lại, trong lễ bái tổ mới đây, Nguyễn Hoài Bão được phát hiện có huyết mạch hoàng gia tinh khiết nhất. Nên biết, hoàng tộc của Hoàng thành luôn tự hào mình là con Rồng cháu Tiên thuần chủng, là hậu nhân chân chính của các đời Hùng vương, là con cháu của Lạc Long Quân và Âu Cơ.
Long thành – Biển Đông
Quảng trường Long Mẫu, một nhóm 5 thiếu niên gồm cả Long Ngạo và Long Chúc Băng đứng hành lễ trước tượng Long Mẫu Thần Long, thực hiện nghi thức thành lập chiến đội tham gia cuộc thi học viện.
Sau khi hành lễ, Long Ngạo nói to: “Lũ người hạ đẳng lấy tư cách gì dám xưng là con Rồng cháu Tiên? Chúng ta, những con Rồng thật sự sẽ cho chúng biết thế nào mới đúng là Rồng!”
Hà thành, Hoàn Kiếm tông.
Mặt hồ Hoàn Kiếm đang yên bình tĩnh lặng, đột nhiên một luồng kiếm khí mãnh liệt chém qua, đem mặt hồ chia làm hai nữa.
Thiếu niên 13 tuổi cầm thanh kiếm trong suốt như pha lê chống lên nền đất, thở hồng hộc vì mất sức sau đường kiếm, sau lưng hắn, một lão già râu tóc bạc trắng, lưng mang một cái mai rùa lớn đứng chống gậy nói: “Quả nhiên với sức của con chỉ có thể dùng kiếm này đúng một lần.”
“Quy sư phụ, một lần là đủ rồi, con không tin trong cuộc thi này có ai có lực phòng ngự tương đương Linh Tá!”
Lão nhà nhíu mày, làm gương mặt vốn già nua của lão càng nhăn thêm: “Sùng Hạo, không được chủ quan.”
“Thầy yên tâm, dù chỉ dùng Thuận Thiên kiếm được một lần, nhưng với cơ thể và dòng máu này, con vẫn đủ sức chiến đấu!” Sùng Hạo nắm chặt tay đầy tự tin, hắn là Sùng Hạo, đệ tử của Quy Thần, con nuôi của tông chủ Hoàn Kiếm tông, là thiên tài của học viện Quốc Tử Giám, một thành viên của đội tham dự cuộc thi giữa các học viện..
Sài thành, học viện Nữ Thần.
“Cuộc huấn luyện đến đây là kết thúc, các em có 3 ngày nghỉ ngơi lấy lại sức để bước vào cuộc thi, quyết thắng!” Lệ vừa nói vừa giơ cao cây thước tạo khí thế quyết tâm.
“Quyết thắng!” Bốn người Hải, Đốc, Liên, Đào đồng thanh hô to.
“Quyết…. th… ắng…” Dương hô như rên rỉ, cả tháng này hắn là người yếu nhất nên bị hành cho bầm dập.
Ba ngày sau…
Cuộc thi đấu liên học viện làm cho Sài thành vốn đã hối hả lại càng thêm nhộn nhịp, sân vận động Thống Nhất được mở rộng đến 100.000 chỗ ngồi nhưng vẫn chật cứng khán giả. Giữa sân vận động, một tấm gương hai mặt khổng lồ được dựng lên giúp khán giả hai bên khán đài có thể quan sát diễn biến cuộc thi, tấm gương là một Tiên Bảo hệ Không gian và Ánh sáng, giúp phản chiếu những hình ảnh trong Linh cảnh nơi diễn ra cuộc thi.
Cuộc thi giữa các học viện cách ba năm một lần được đặt tên theo chủ đề của mỗi mùa thi, năm nay, cuộc thi lấy chủ đề Con Rồng Cháu Tiên.
Lễ khai mạc diễn ra khá rườm rà với các màn múa lửa, xếp hình, bắn pháo hoa, giới thiệu các vị quan khách trên hàng ghế VIP, các nhà tài trợ, sau đó thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang đại diện ban tổ chức lên phát biểu, tiếp theo mới đến giai đoạn giới thiệu các đội dự thi.
Cô MC vận linh lực nói to: “Và sau đây xin mời các vị chào mừng các thành viên của đội chủ nhà!”
Một tràng vỗ tay vang trời khi đội học viện Nữ Thần mặc đồng phục trắng đen bước ra.
“Đội chủ nhà học viện Nữ Thần gồm có đội trưởng Lê Vân Hải, sinh năm 1999, thành viên gồm Trần Hỏa Liên, sinh năm 1999, Nguyễn Hồng Đào, sinh năm 1999, Châu Đốc, sinh năm 1999 và Võ Phi Dương, sinh năm… 2003!”
Thêm một tràng vỗ tay hoành tráng, nhưng trong tiếng vỗ tay có pha lẫn tiếng bàn tán.
“2003, 13 tuổi sao? 13 tuổi thì làm được trò trống gì trong này?”
“Có nhầm lẫn không?”
“Đội tiếp theo, học viện Cố Đô gồm có đội trưởng Nguyễn Hoài Lâm, sinh năm 1999, thành viên gồm Lê Văn Luyện, sinh năm 1999, Tăng Bích Hà, sinh năm 1999, Triệu Tử Lang, sinh năm 2000 và Nguyễn Hoài Bão, sinh năm 2003!”
“Lại một đứa tân sinh!”
“Đùa sao, các kỳ trước đến một đứa năm 3 cũng chưa thấy!”
“Đội thứ ba đến từ học viện Quốc Tử Giám! Đội trưởng Sùng Hạo, sinh năm 2003!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“CLGT?”
Lúc này khán giả đã không còn tin nổi, các đội thi gặp vấn đề gì mà đều đưa tân sinh vào đấu thế kia? Lại còn làm đội trưởng?
“Thành viên gồm có Vũ Văn Tiến, sinh năm 1999, Trần Minh, sinh năm 1999, Lý Văn Thông, sinh năm 1999 và Triệu Vân, sinh năm 1999!”
“Cuối cùng là đội của liên minh học viện Hoàng Sa – Trường sa, đội trưởng Lý Đại Long, sinh năm 1999, thành viên Nguyễn Hải Dương, sinh năm 1999, Hoàng Thùy Loan, sinh năm 1999, Long Chúc Băng, sinh năm 2000 và Long Ngạo, sinh năm… 2003!”
Có lẽ vì quá sốc mà khán giả không còn ai lên tiếng nữa, cả 4 đội thi đều mang theo một tên tân sinh, hoặc là cả 4 đội bắt tay nhau làm màu, hoặc là cả 4 thằng tân sinh đều là dạng thiên tài nghịch thiên!
Sau khi giới thiệu các đội thi, cô MC tiếp tục giới thiệu về thể lệ cuộc thi, do năm nay cuộc thi có thêm bộ đôi học viện Hoàng Sa – Trường Sa của Long thành cũng tham dự nên thể lệ khác hẳn mọi năm.
Cuộc thi chia năm nay chia làm 3 vòng, gồm Sinh tồn, So tài và Đại chiến.
Vòng 1: Sinh tồn, các đội thi sẽ được đưa vào bốn góc của một Linh cảnh trong 3 ngày 3 đêm, trong 3 ngày đấy, các đội phải tự kiếm thức ăn, nước uống, chống lại linh thú và các đối thủ. Ngoài ra, trong linh cảnh có giấu 10 lá cờ đỏ sao vàng, các đội phải tìm kiếm thu thập cờ, kết thúc vòng đấu, đội nhiều cờ nhất sẽ nhận được 4 điểm, đội nhiều thứ nhì nhận 2 điểm, đội thứ 3 nhận 1 điểm và đội xếp hạng cuối cùng hoặc đội không có cờ thì không có điểm, trường hợp các đội bằng số cờ, nếu cùng hạng nhất thì mỗi đội nhận 3 điểm, nếu cùng hạng nhì thì mỗi đội nhận 1 điểm.
4 cánh cổng linh cảnh được đem ra đặt trước các đội thi, sau tiếng pháo hiệu, các đội thi đồng loại tiến vào cổng.
Vòng thi thứ nhất bắt đầu!
Dương theo đồng đội bước qua cổng, lập tức tiếng ồn ào của sân vận động bị dập tắt, trước mắt hắn là một mảng rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy hoang sơ.
“Rừng rậm như vầy tìm bằng niềm tin à?” Hỏa Liên nhìn quanh bực bội nói.
Dương cũng hơi hoang mang hỏi thầm: “Google, biết chỗ đặt cờ không?”
Google truyền vào đầu Dương một bản đồ toàn linh cảnh, chỉ cho Dương biết vị trí hắn đang đứng lẫn vị trí các đội khác, đồng thời có cả 10 vị trí của các lá cờ.
“Phen này thắng chắc rồi! Hack map kiểu này ai chơi lại ta! He he!” Dương thầm nghĩ, miệng nở nụ cười gian trá.
Giả vờ suy tư, Dương gợi ý cho đồng đội hướng đến lá cờ gần nhất: “Em linh cảm là hướng này…”
Hỏa Liên nhíu mày: “Linh cảm kiểu gì?”
Dương chém bừa: “Các anh chị nhìn xem, chỗ kia các cành cây gãy đều chỉ về cùng hướng đó!”
Đúng là chỗ Dương chỉ có nhiều cây gãy nhánh, nhánh cây đều chỉ về một hướng.
Vân Hải nói: “Cứ đi theo hướng đấy thử, dù sao chúng ta cũng không biết bắt đầu từ đâu.”
Thế là cả bọn băng rừng đi về hướng lá cờ đầu tiên, Dương không ngừng cười mỉm khoái trá, dễ dàng thế này thì hắn nghĩ chỉ trong nửa ngày đội hắn sẽ hốt hết 10 lá cờ, đội hắn dưới sự dẫn dắt của thiên tài lỗi lạc như hắn thì vô địch chắc rồi!
Hai giờ sau.
Dương nằm ngay đơ trên cáng cứu thương được làm bằng nhánh cây do Vân Hải và Châu Đốc khiêng đi, đúng thật là đã lấy được lá cờ đầu tiên, nhưng Dương bộp chộp chạy đến lấy cờ mà không biết lá cờ được một linh thú họ khỉ đột cấp Linh Úy canh giữ, hậu quả là bị con khỉ khổng lồ nắm đầu đánh như chó rồi bọn Vân Hải mới kịp cứu.
Đáng lẽ hắn đã không bị vậy nếu chịu hỏi Google và bật chế độ tự bảo vệ của mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp, nhưng Dương cứ tưởng linh cảnh này cũng an toàn như linh cảnh của học viện, đồng thời hắn biết các đội khác ở rất xa nên không thèm bật giáp, chừa lại cho các vòng sau.
Tại học viện Nữ Thần, ở giữa sân trường đã dựng lên một khán đài và một màn hình để học sinh và giáo viên dõi theo cuộc thi, bọn thằng Sinh, Chung, Trần cười muốn vỡ bụng khi thấy Dương nằm lặt lìa trên cáng cứu thương, My và Nhật thì tỏ vẻ lo lắng cho hắn.
“Mà sao hắn tìm được cờ nhanh vậy nhỉ?” Sinh ôm cái bụng phát đau vì cười và hỏi.
“Tại vì thật ra có các dấu vết dẫn đến vị trí đặt cờ, Dương rất thông minh nên mới dễ dàng tìm được.” My nói với vẻ tôn sùng làm bọn Sinh, Chung, Trần chề môi ganh tỵ.
“Ồ đội Long tộc cũng tìm được một lá rồi kìa!” Ai đó trên khán đài la to, màn hình chia làm 4 phần nên khán giả có thể xem cả 4 đội cùng lúc.
“Đội Cố Đô và đội Quốc Tử Giám đang đi thẳng về phía nhau! Liệu có đ-ng độ không?”
Không chỉ ở học viện Nữ Thần, các học viện và thành lớn trên toàn quốc cũng đang sôi nổi dõi theo cuộc thi này…
Long cung, Diễm từ trong phòng nhìn xuống màn hình lớn ở giữa Long thành, một nụ cười tự hào, một giọt nước mắt nhớ thương…
“Con trai của mẹ…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!