20.
Trình Trì đưa tôi đến đồn cả.nh s.át để b.áo á.n, bài viết trên diễn đàn sau đó cũng bị vô hiệu hoá.
Dư luận rất nhanh cũng đổi chiều.
Trình Trì còn cùng tôi nghiên cứu bài viết, cậu đặc biệt khó chịu với chi tiết tôi một chân đạp 2 thuyền, “Chu Gia Thụ là loại thuyền gì vậy, xứng để cậu đặt chân lên à?”
…
Kết quả vụ việc không lâu sau đó cũng được công bố, Tống Chi không chỉ phải xin lỗi công khai mà còn phải bồi thường cho tôi một khoản tiền, đủ để thoát khỏi sự khống chế của Tống Gia.
Tống Chi thừa nhận bản thân đã cố ý tung tin đồn thất thiệt và ở một mức nào đó cũng đang thừa nhận bản thân không biết rằng mình mới là con ngoài giá thú.
Sau sự việc đó, bệnh tình chị ta càng nghiêm trọng hơn.
Nhà vốn đã dột lại mưa nặng hạt, việc kinh doanh của Tống Gia ngày một xuống dốc.
Nhưng không liên quan gì đến tôi cả.
Hôm đó tôi vừa ngậm túi sữa chua vừa gửi tin nhắn cho Trình Trì.
“Tôi biết là công lý sẽ cho tôi câu trả lời mà.”
“Vậy tôi thì sao?”
Tôi nghĩ một hồi lâu rồi rep lại, “Trì ca sẽ đưa tôi đến trước mặt công lý.”
Đợi mãi không thấy câu trả lời, tôi đặt điện thoại xuống để làm bài tập, đến lúc nhớ ra thì tin nhắn của cậu đã nằm yên trong boxchat từ lâu rồi.
Trình Trì gửi voice chat đến, “Tống Tri Vi, phải làm sao đây, tôi cảm giác cậu sắp theo đuổi được tôi rồi.”
….
21.
Dưới gốc cây long não có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng rất lâu.
Lúc tôi đi ngang qua thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi.
Tôi vô thức quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt điển trai của Chu Gia Thụ, nhìn không rõ là cảm xúc gì.
“Xin lỗi”, cậu ta cắn môi.
Không ngờ có một ngày, Chu Gia Thụ lại nói ra hai từ này, bề ngoài cậu ta không khó gần như Trình Trì nhưng nội tâm lại kiêu ngạo hơn bất kì ai.
“Vì chuyện cậu hiểu lầm tôi là con ngoài giá thú?”
Chu Gia Thụ sững lại mấy giây, cúi đầu đáp, có chút khó xử, “Vì tất cả những chuyện xảy ra trước kia. Tống Chi đã nói rất nhiều với tôi, cậu ấy có một em gái cùng cha khác mẹ, nên tôi…”
Thấy tôi không nói gì, cậu lại bổ sung thêm, “Cậu đã gặp em trai tôi chưa?”
Trước khi tôi sống lại đã từng gặp qua rồi, là một cậu bé mập mạp đáng yêu, rất quấn Chu Gia Thụ nhưng Chu Gia Thụ thì không mấy quan tâm, thậm chí còn có thể nói là ch.án gh.ét.
Chu Gia Thụ trầm mặc một hồi, “Nó là đứa con của bố tôi và người phụ nữ khác.”
Thì ra nguồn cơn cho thái độ mâu thuẫn ngày trước của cậu đối với tôi lại bắt đầu từ đây.
Thì ra trong mắt cậu, tôi mới là người nợ Tống Gia.
“Chu Gia Thụ.”, tôi cười tít mắt gọi tên cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ vì đã lâu lắm rồi tôi không cười với cậu như thế.
Tôi nghe được tiếng lòng của Chu Gia Thụ, [Cậu ấy thực sự đã thích mình lại rồi sao, tốt quá.]
“Tôi thích cậu.”, tôi vừa dứt lời đã thấy mắt Chu Gia Thụ sáng lên, chưa đợi cậu kịp đáp lại tôi liền nói tiếp, “Tin thật à? K.inh t.ởm.”
Cần phải hiểu rằng có một số chuyện không phải xin lỗi là có thể cứu vãn được.
“Tống Tri Vi.”, một giọng nói vang lên sau lưng tôi, tựa như là đang rất không hài lòng cũng tựa như đang làm nũng.
Tôi quay đầu lại thì thấy Trình Trì đang đứng cách mình không xa, trên tay còn cầm một cây kem dâu, đôi mắt đào hoa híp lại.
Tôi có cảm giác như đang bị bắt gian tại trận vậy…
Bỏ lại Chu Gia Thụ, tôi hớt hải chạy về phía cậu.
Chạy vội quá cuối cùng lại dẫm lên chân cậu, Trình Trì vẫn đứng vững nhưng tôi rõ ràng đã nghe tiếng cậu rít lên.
“Xin lỗi, xin lỗi, cậu đau lắm sao.”
Trình Trì nắm tay tôi, đặt lên chỗ trái tim đang đập kịch liệt của cậu ấy, lòng bàn tay tôi nóng bừng, tôi ngẩng đầu lên, gương mặt cậu không có lấy một chút biểu cảm đau đớn nào, “Đau ở đây này.”
Tôi rút tay ra nhưng lại bị cậu giữ lại, “Tiểu thư Tống Tri Vi thân mến, bên cạnh tiểu thư có người khác tôi có thể hiểu được. Nhưng với tư cách là người mà cậu theo đuổi, tôi cảm thấy có chút bất an.”
“??”
“Vì vậy, tôi quyết định đưa ra một số thay đổi, cậu đoán xem là gì?”
“Người theo đuổi?”
Trình Trì nghiến răng, “Là người của cậu.”
Tôi không nghe được tiếng lòng của cậu nữa, chỉ nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của hai trái tim.
Không ai nói gì nữa, ráng chiều chầm chậm đổ xuống.
Thực ra, theo đuổi đại ca của trường…
…cũng không khó lắm.
~end~