12 Nữ Thần - Chương 54: Đệ Nhất Du Côn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


12 Nữ Thần


Chương 54: Đệ Nhất Du Côn


“Đó là hoa gì? Cho ta xem với!”

Bảo Ngọc đang cầm đóa hoa sen yêu thích của cô bé tung tăng đùa giỡn trong gió, nghe Hồng Ảnh gọi liền ngây thơ bay đến chìa ra cho Hồng Ảnh xem.

Hồng Ảnh cầm bông hoa đã khép lại, xem xét rồi hỏi: “Làm sao cho nó nở?”

Dương đáp: “Sư phụ đưa linh lực vào cuống hoa… Nhớ phải là linh lực vô thuộc…”

Đùng!

Dương chưa kịp nói hết thì đóa hoa đã phát nổ tan nát, lý do là vì Hồng Ảnh nhanh nhảu đưa hỏa linh lực của nàng vào, cùng với viên băng thú hồn tâm lắp trong đài hoa đang hoạt động sinh ra phản ứng nên nổ tung.

Bảo Ngọc ngơ nhác nhìn, nhận ra đóa hoa của mình đã tan thành trăm mảnh, liền vừa bay đến bám vai Dương vừa hu hu bật khóc méc: “Hu hu đền hoa cho con! Hu hu…”

“Ách… giờ lấy đâu ra mà đền…” Dương cười khổ, những thứ nguyên liệu, phụ tùng tạo nên bông hoa này đều là loại hiếm có khó tìm.

“Hu hu…”

Bảo Ngọc lu loa khóc, Dương không biết làm sao dỗ, Hồng Ảnh cảm thấy có lỗi nên hỏi: “Cái này mua ở đâu?”

Dương lắc đầu: “Do ta làm ra, nhưng giờ không có nguyên liệu…”

Hồng Ảnh thở phào: “Có nguyên liệu là được đúng không? Ta đưa ngươi đi lấy!”

Nói xong, Hồng Ảnh tóm áo Dương bay đi.


Ngoài ba tòa đại thành, hầu như ở mỗi tỉnh của Việt Nam đều có một thành thị nhỏ, là trung tâm hành chính, đồng thời cũng là nơi giao thương buôn bán.

Thành phố Vinh là trung tâm kinh tế, chính trị của Nghệ An, nằm cạnh dòng sông Lam thơ mộng và là nơi tọa lạc của núi Quyết hùng vĩ.

Vinh được cai trị bởi một bang phái tên là bang Sông Lam Nghệ An, thường được gọi tắt là bang Sông Lam, bang chủ bang này là một người mang huyết thống Hoàng tộc Hoàng thành, tên là Nguyễn Thành Không.

Trên núi Quyết có hai tòa kiến trúc uy nghiêm, một là đền thờ đức Quang Trung anh hùng, một còn lại chính là sơn môn của bang Sông Lam.

Bang Sông Lam thành lập năm 1979, tuy mới qua 40 năm nhưng đã tích tụ được một khối tài sản kếch xù, một phần nhờ thuế phí của toàn tỉnh Nghệ An, một phần vì bang Sông Lam kiêm luôn chức năng giả kim hội của tỉnh.

Hồng Ảnh mang Dương đến đỉnh núi Quyết, dừng lại ngay trên không phận của bang Sông Lam.

“Sư phụ tính làm gì? Đừng nói là cướp nha?” Dương hỏi.

Hồng Ảnh không đáp mà hỏi: “Ngươi có thứ gì để che mặt không?”

“Che mặt… kính đen được không?”

“Được!” Hồng Ảnh gật đầu.

Dương lấy trong nhẫn ra một chiếc kính râm tròng đen đưa cho Hồng Ảnh, nàng cầm lấy, rồi bất ngờ đem kính gắn lên mắt Dương, sau đó ném hắn xuống.

Khoảng sân rộng rãi có một nhóm mười hai người đang luyện võ, đột nhiên nghe có tiếng gào to liền nhìn lên trời, chính là Dương mang kính đen đang cắm đầu rớt xuống, cảm giác nhảy lầu làm hắn sợ hãi gào la thảm thiết, tất nhiên là đám đệ tử bang Sông Lam liền né ra để tránh họa trên trời rớt xuống.

Nhưng ngược với sự sợ hãi của Dương, Hồng Ảnh khống chế giúp hắn tiếp đất khá nhẹ nhàng…

Dương đứng dậy thở hồng hộc vì còn chưa hết sợ: “Phù! Mém nữa gãy cổ!”

Đám đệ tử thấy thằng điên từ trên trời rớt xuống, liền thủ thế phòng bị, một người lớn tuổi hơn, là sư phụ của nhóm này đứng ra hỏi: “Ngươi là ai? Đột nhập vào bang Sông Lam ta nhằm mục đích gì?”

Những người quanh đây đều khoảng cấp Linh Tá, Dương không dám hó hé, gãi đầu cười vô tội: “Xin lỗi, do… tai nạn thôi… làm phiền các vị quá… Hề hề…”

Nói xong, Dương định đi ra cửa nhưng bị bọn đệ tử lập hàng rào chặn lại.

Gã sư phụ tên Quang Trường, tuổi gần 50, là Linh Tướng cấp 2, thấy linh lực của Dương chỉ khoảng Linh Tá cấp 1, liền bắt đầu hạch sách: “Đứng lại! Ngươi tưởng đây là đâu? Muốn đi là đi sao?”

Dương cười khổ: “Vậy chứ phải làm sao ạ…”

Quang Trường nói: “Ngươi xem, chỗ ngươi rơi xuống làm trầy gạch của chúng ta hết, đây đều là gạch men hảo hạng, bang chủ thường ra nằm tắm nắng, ngươi làm trầy thì phải bồi thường 2 triệu rồi muốn đi đâu thì đi!”

“Ách!” Bị bóc lột trắng trợn, Dương muốn cãi lại nhưng không dám vì quân địch quá đông, mà kẻ nào cũng mạnh hơn hắn, đành xuống nước định móc thẻ ATM ra trả tiền…

Nhưng Hồng Ảnh nào dễ dàng để hắn như ý, nàng liền dùng thần lực khống chế Dương, khiến hắn mất tự chủ giơ tay ra đấm thẳng vào mặt Quang Trường một cú làm hắn bật ngửa ra sau ngất xỉu.

Binh!

“Sư phụ!” Đám đệ tử thấy Quang Trường bị đánh, liền nhào tới đỡ Quang Trường và tấn công Dương.

Bị mười một thằng bự con xông vào đánh hội đồng, mặt mày Dương xám ngoét định vận Tiên Long hóa nhưng lại bị Hồng Ảnh khống chế không cho vận công, càng không thể bỏ chạy, đành liều mạng vận linh lực hắc lôi ra chống cự.

Đùa chứ 1 chọi 11, trừ khi ngươi là bạn trai của trọng tài thì may ra có cửa thắng. Dương bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, sau đó còn bị cả bọn trói lại mang vào trong cho bang chủ xử lý.

“Có chuyện gì?” Bang chủ bang Sông Lam, Nguyễn Thành Không đang ngồi trong đại sảnh phì phèo điều thuốc.

Tên đại sư huynh đứng ra báo cáo: “Thưa bang chủ, có một tên mang kính đen đột nhập vào bang lúc đám đệ tử đang tập võ, tên này chẳng nói chẳng rằng hung hăng đánh ngất sư phụ Quang Trường rồi định tháo chạy, bị đám đệ tử bắt trói mang vào đây.”

“To gan thật! Đem hắn vào cho ta xử!”

“Dạ!”

Dương bị dẫn vào, trên gương mặt anh tuấn vẫn còn mang cặp kính đen nguyên vẹn.

Thành Không quát: “Mở kính ra cho ta xem mặt!”

“Dạ!”

Tên đại đệ tử bước đến định tháo kính Dương ra, nhưng không được.

“Sao vậy?” Thành Không hỏi.

“Dạ… tháo không được ạ…”

“Không được? Ngươi đùa với ta à?” Thành Không nghi ngờ bước xuống nắm gọng kính của Dương kéo ra, quả nhiên cũng không được dù lão là Linh Vương cấp 8, lý do đơn giản là vì Hồng Ảnh ngăn cản.

Tháo mãi không ra, Thành Không đành bó tay, sai đám đệ tử gọi Dương tỉnh dậy để tra khảo. Cách xử lý đơn giản nhất là tạt nước lạnh.

Dương dần tỉnh lại.

Thành Không tra hỏi: “Tên kia! Ngươi là người của ai, dám xông vào hành hung người của bang ta!”

Dương mếu máo: “Trời ạ… là hiểu nhầm mà… ta gặp tai nạn nên mới…”

Tên đại đệ tử tức giận mắng: “Tai nạn gì! Rõ ràng là ngươi gây sự đánh ngất sư phụ ta!”

“Ách! Ta…”

Thành Không nghi vấn: “Chỉ bằng vào thực lực Linh Tá cấp 1 mà dám xông vào đây gây sự, ngươi có mục đích gì? Nói!”

Thành Không tát vào mặt Dương một cái đau điếng.

Dương gầm lên: “Mẹ kiếp! Đã nói là hiểu lầm mà!”

“Hỗn láo!” Thành Không tức giận đạp mạnh vào mặt Dương, làm hắn đau đớn văng ra xa.

“Đem nó vào dùng cực hình điều tra! Bắt cả nhà nó đến đây, cha nó thì thiến, mẹ với vợ nó thì hiếp tập thể trước mặt nó cho ta!”

Thành Không quay đi, chợt cảm giác được sau lưng một khí tức hung hăng cuồng nhiệt, liền giật mình nhìn lại, Dương đang gượng dậy, khắp toàn thân bốc lên một ngọn lửa màu máu.

Dây trói có linh lực gia cố bị đốt cháy, Dương đứng dậy, cảm giác căm phẫn cộng hưởng vào Huyết ảnh yêu hỏa khiến hắn rơi vào trạng thái hung tàn…

“Huyết Ảnh Yêu Hỏa? Làm sao ngươi…” Thành Không chưa nói hết câu, Dương đã lao đến đạp vào bụng hắn một cú, bay thủng cả tường nhà.

Binh! Rầm!

“Đây là…” Thấy bang chủ bị đạp một cú văng đi, đàm đệ tử ngơ ngác rồi cùng gầm lên xông vào tấn công Dương.

Đối diện hơn mười tên Linh Tá, chân Dương lóe lên Hắc ma đế lôi, Ngự Lôi Thuật triển khai khiến Dương y như một tia chớp đen phóng đi heo hình zíc zắc, mỗi lần đổi hướng là một tên đệ tử lại hộc máu văng ra.

“CÓ THÍCH KHÁCH!”

Tên cuối cùng hoảng hốt gào to trước khi bị Dương đập một cú bất tỉnh, đám cao thủ của bang Sông Lam đã nghe ra có biến từ tiếng tường sập, kéo ra mười mấy tên toàn Linh Tướng, bao vây Dương lại.

“Xã hội đen phương nào! Dám làm loạn bang Sông Lam…”

Binh!

Tên đại trưởng lão bang Sông Lam chưa kịp nói hết câu đã bị Dương một trỏ chấn gãy hàm răng, cũng tội cho lão, chỉ vì Dương có ác cảm với đại trưởng lão Long tộc mà ra nông nỗi này.

Hắc lôi dưới chân, huyết hỏa trên tay, lại có thần lực của Hồng Ảnh trợ giúp, Dương như hung thần tàn bạo dẹp sạch bang Sông Lam, kiến trúc sụp đổ, người nằm la liệt.

Đứng giữa đống phế tích của bang Sông Lam, Dương dần thu liễm huyết hỏa và hắc lôi, suy yếu khụy chân xuống thở dốc.

Lúc này, Hồng Ảnh sau khi cải trang che mặt liền đáp xuống, từ trong đống gạch vụn lôi bang chủ Thành Không ra lay tỉnh và trầm giọng đe dọa: “Có bao nhiêu tài sản mang hết ra đây!”

“Ngươi…” Thành Không cay cú vô cùng, nhưng phát hiện ra mình không nhìn thấu linh lực của đối phương, nghĩa là kẻ mới đến này ít nhất cũng mạnh ngang Linh Đế, thế là không dám hó hé, sau một hồi bị Hồng Ảnh từ đe dọa đến năn nỉ đủ kiểu thì đành đem hết gia tài cất giấu ra.

Nhìn đống gia tài kết xù của Thành Không, Hồng Ảnh quay sang hỏi Dương: “Để chế tạo món đó thì cần những thứ gì?”

Dương không đáp, nàng thở dài, lấy hết những thứ mà nàng biết liên quan đến giả kim rồi mang Dương trở về.

Ngày hôm đó, hôm sau và hôm sau nữa, Dương ngày học cách khống chế huyết hỏa, đêm cặm cụi giả kim, nhưng hắn trở nên trầm lặng không thèm nói với Hồng Ảnh câu nào.

Ngày đầu Hồng Ảnh còn mặc kệ và giận ngược lại hắn, nhưng mấy ngày sau thì bắt đầu bức rức khó chịu, nhiều lúc muốn giải thích cho hắn hiểu nhưng tính khí cao ngạo ngăn nàng lại.

Đến sáng ngày thứ sáu, Dương mang cho Bảo Ngọc một nụ sen mới, nụ sen này được Dương đặc chế cho Bảo Ngọc nên nhỏ hơn trước nhiều, lại có thêm chức năng xòe ra lá sen thành một chiếc ô che nắng.

Hồng Ảnh ngồi ngoài sân, nhìn Bảo Ngọc vui vẻ với món đồ chơi mới, trong lòng buồn bực quay mặt nhìn về phía chân trời.

Đang ngồi, Hồng Ảnh nghe tiếng chân Dương bước đến nhưng không thèm nhìn, chợt Dương đưa ra trước mặt nàng một nụ hoa sen màu vàng cam, đẹp tựa như một ngọn lửa đang khép nụ.

“Tặng sư phụ nè…”

Hai gò má Hồng Ảnh ửng hồng, nét mặt buồn bực chuyển sang rạng rỡ, nàng nhận lấy đóa hoa và hỏi “Ngươi… không giận ta nữa sao?”

Dương mỉm cười, ngồi xuống cạnh Hồng Ảnh như đôi bạn ngang hàng: “Lúc đầu thì có giận… nhưng mà nghĩ lại thì thấy là sư phụ muốn tốt cho ta, nhờ được trải nghiệm lại cảm giác căm hận này mà ta hiểu ra Huyết ảnh yêu hỏa cũng có tính cách của riêng nó, nếu ta không thể thấu hiểu thì không bao giờ thu phục được…”

Hồng Ảnh gật đầu: “Cảm xúc là thứ ngươi cần phải trải nghiệm mới hiểu thấu, ngươi quá quan tâm đến sức mạnh của huyết hỏa mà không chịu tìm hiểu xem nó muốn gì, cần gì cho nên ngươi càng chèn ép thì nó càng bạo ngược, chính vì vậy nên ta mới sẵn tiện cho ngươi trải nghiệm cảm giác bị chèn ép như huyết hỏa…” Nói đến đây, Hồng Ảnh ủy khuất bĩu môi: “Vậy mà còn bị giận, không thèm nói chuyện, không thèm làm cơm cho ta ăn…”

“Thì phải vậy rồi tặng quà mới bất ngờ chứ! Ha ha…”

Hồng Ảnh đỏ mặt, cảm động nói: “Cảm ơn ngươi… đã lâu không ai tặng quà sinh nhật cho ta…”

Nói xong, nàng quay sang, đôi môi khẽ hôn vào má hắn, ấm áp và mềm mại…

Yên tĩnh, ngượng ngùng…

Không biết nói gì, không biết làm gì…

Dương đành tìm đại một chuyện để nói: “Sư phụ… lửa của người là lửa gì, sao ta cảm thấy huyết ảnh yêu hỏa của ta bị lửa của nàng áp chế?”

Hồng Ảnh đáp: “Lửa của ngươi là mạnh nhất trong phàm hỏa… còn lửa của ta, là Thần hỏa, Hồng Ảnh Thần Hỏa!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN