Lục Nam Châu hơi bất mãn — Sao Diệp Nhiên lại dễ dàng cho người khác Wechat của anh thế chứ? Có phải ai xin cũng cho không?
Anh nghĩ thầm nếu có người hỏi mình cách liên lạc với Diệp Nhiên thì còn lâu anh mới cho.
Ngay cả anh cũng suýt không add được Wechat của Diệp Nhiên, khó khăn lắm mới được cậu chấp nhận, còn chưa kịp mừng thì thấy Diệp Nhiên nói ấn nhầm thôi.
Lục Nam Châu: “! ! “
Cũng may Diệp Nhiên không tiện tay xóa anh đi.
Nhưng giờ lại tiện tay đẩy anh cho người khác, người kia còn đòi mì trứng cà chua “5.
20″ nữa.
Cái này ai muốn cũng được hay sao?!
Anh càng nghĩ càng phiền muộn, buồn buồn nhắn tin cho Diệp Nhiên, “Bạn học kế bên phòng cậu muốn gọi tớ giao đồ ăn đấy.
“
Diệp Nhiên không nói gì mà chỉ trả lời một chữ “Ừm”.
Lục Nam Châu càng buồn bực hơn, “Tớ không muốn giao.
“
Diệp Nhiên gửi sang một dấu chấm hỏi.
Lục Nam Châu còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào thì thấy Diệp Nhiên trả lời: “Giao thêm mấy phần có thể kiếm thêm ít tiền mà.
“
Kiếm thêm ít tiền? Trong lòng Lục Nam Châu khẽ động, cậu! ! muốn mình kiếm thêm ít tiền sao?
Đúng rồi, lần trước anh nói với cậu mình đang đi làm thêm, có phải cậu tưởng anh thiếu tiền lắm không?
Cậu đang! ! giúp anh sao?
Lục Nam Châu đột nhiên hết giận, hí hửng trả lời: “Ban ngày tớ còn phải đi học nữa, bận lắm.
“
Diệp Nhiên: “À.
“
Để sau này hãy nói với cậu vậy, Lục Nam Châu nhìn chằm chằm điện thoại nghĩ thầm, nếu cậu biết anh muốn! ! cậu làm bạn trai mình thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Có khi nào làm ngơ mình luôn không?
Lục Nam Châu nấp trong chăn — Thôi cứ chờ thêm đi, chờ đến lúc cậu cũng thích mình! !
Nhưng đến khi nào cậu mới thích mình đây?
Lục Nam Châu mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ anh xách theo gói bún thập cẩm cay đến tỏ tình với Diệp Nhiên, Diệp Nhiên run sợ đổ bún thập cẩm cay lên người anh.
Lục Nam Châu lập tức bừng tỉnh.
Không thể mang bún thập cẩm cay được, anh sợ hãi nghĩ thầm, nhất định là Nhiên Nhiên không thích bún thập cẩm cay đâu.
Cuối tuần Diệp Nhiên hay vẽ tranh một mình bên hồ, sau khi Lục Nam Châu biết được thì luôn tới đó tản bộ, nếu gặp sẽ ngồi đợi cậu bên hồ.
Nhưng mỗi lần Diệp Nhiên đều vẽ hơn nửa ngày.
Hôm đó Lục Nam Châu dậy hơi sớm, ở bên hồ bị gió thổi buồn ngủ nên nằm trên đồng cỏ ngủ thiếp đi.
Diệp Nhiên vẽ xong thấy anh còn chưa dậy thì gọi một tiếng, “Lục Nam Châu?”
Lục Nam Châu vẫn không tỉnh.
Diệp Nhiên đưa tay chọc má anh, “Lục Nam Châu! ! “
Lục Nam Châu mơ màng mở mắt ra thấy Diệp Nhiên cúi đầu nhìn mình, tóc mái lòa xòa trên trán khẽ bay trong gió, đáy mắt trong veo tràn ngập hình bóng mình.
Anh ngơ ngác nhìn người trước mắt, ánh nắng rất đẹp, bầu trời xanh trong nhìn không thấy điểm cuối.
“Nhiên Nhiên! ! ” Lục Nam Châu lẩm bẩm, bỗng nhiên đầu óc chập mạch, ngẩng mặt lên hôn Diệp Nhiên một cái.
Diệp Nhiên: “! ! “
Lục Nam Châu cũng sững sờ, định thần lại rồi lắp bắp nói: “Không phải, tớ, tớ! ! “
Diệp Nhiên quay người ôm giá vẽ bỏ chạy.
“Diệp Nhiên!”
Lục Nam Châu đứng dậy muốn đuổi theo nhưng bị vấp một cái suýt ngã.
Diệp Nhiên đã chạy xa, chờ anh chạy tới ký túc xá thì cửa đã đóng kín.
“Diệp Nhiên?” Lục Nam Châu vỗ cửa nói, “Cậu mở cửa được không?”
Diệp Nhiên làm ngơ anh.
Sinh viên trên hành lang kỳ quái nhìn Lục Nam Châu.
Lục Nam Châu xấu hổ đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Nhiên.
“Cậu mở cửa ra được không? Tớ có lời muốn nói với cậu.
“
Hồi lâu sau Diệp Nhiên mới trả lời: “Không muốn.
“
Lục Nam Châu sốt ruột — Sao không chịu mở cửa chứ? Chẳng lẽ phải nhắn tin tỏ tình sao?
Anh hối hận không thôi, lúc nãy sao lại chập mạch hôn người ta chứ? Lần này thì hay rồi, dọa người ta chạy mất tiêu.
Nhưng! !
Anh vô thức đưa tay sờ môi mình, xúc cảm ấm áp mềm mại kia như còn vương vấn làm tai anh nóng ran.
Thật là mềm! !
Lục Nam Châu ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, im lặng hồi lâu rồi mở điện thoại ra gõ chữ.
Anh gõ hơn nửa ngày, gõ xong lại xóa, cuối cùng chỉ gửi đi hai câu.
Anh nói, Diệp Nhiên, tớ thích cậu.
Cậu có bằng lòng làm bạn trai tớ không?
Trong phòng đột nhiên “rầm” một tiếng, Lục Nam Châu vội hỏi: “Sao thế? Cậu không sao chứ?”
Chờ một hồi, trong cửa mới vọng ra giọng nói vừa nhẹ vừa trầm của Diệp Nhiên, “Không sao.
“
“Tớ biết mình đã làm cậu sợ,” Lục Nam Châu do dự nói, “Cậu đừng khẩn trương, tớ! ! “
Anh dừng một lát rồi chống tay lên cửa nói khẽ: “Không sao, cậu cứ nghĩ kỹ đi rồi hãy nói với tớ, tớ đợi tin cậu.
“
Nhưng lần này đợi đến tận mấy ngày.
Mỗi ngày Lục Nam Châu đều nhìn chằm chằm điện thoại, sợ mình lơ đễnh bỏ sót tin nhắn.
Nhưng hơn một tuần trôi qua mà Diệp Nhiên vẫn chưa trả lời.
Lục Nam Châu vốn tràn đầy chờ mong ngày càng thất vọng, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ — Cậu ấy không để ý tới mình.
Thà đổ bún thập cẩm cay lên người mình còn hơn, Lục Nam Châu ỉu xìu nghĩ, ít nhất còn nổi giận với mình.
Thấy anh cả ngày thất hồn lạc phách, Trần Du thắc mắc: “Mấy ngày nay cậu bị sao thế? Cứ như thất tình vậy.
“
Lục Nam Châu ủ rũ “ừ” một tiếng.
“Cái gì?!” Trần Du thảng thốt, “Cậu thất tình thật á? Cậu có bồ lúc nào thế hả?! Sao tớ không biết?! Cậu dám lén lút rời hội FA hả?!”
“Không có,” Lục Nam Châu ủ rũ nói, “Còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
“
Trần Du hóng hớt: “Chuyện thế nào vậy? Người ta có bồ rồi à?”
Lục Nam Châu: “Không phải.
“
“Vậy còn chờ gì nữa?” Trần Du vỗ vai anh nói, “Không có bồ thì theo đuổi đi, sợ cái gì?”
“Theo rồi,” Lục Nam Châu rầu rĩ nói, “Nhưng không đuổi kịp.
“
Trần Du: “Cậu tỏ tình rồi à?”
Lục Nam Châu: “Ừm.
“
“Có phải người ta nói,” Trần Du giả giọng eo éo, “Anh rất tốt nhưng em rất tiếc đúng không.
“
Lục Nam Châu: “Không phải, cậu ấy không trả lời tớ.
“
“Không trả lời?” Trần Du nói, “Vậy chẳng phải vẫn chưa từ chối sao?”
“Chưa từ chối?” Lục Nam Châu sững sờ, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, lập tức nghĩ thông suốt.
Đúng rồi, cậu ấy không từ chối mình, thì ra cậu ấy không từ chối mình!.