Nguyễn Niệm chìm trong hơi thở nóng rực của Khuất Phong Vân, đầu ngón tay bám lên cánh tay phải bị thương của hắn, giữa tiếng thở dốc không khỏi cuộn lên nắm chặt……
Khuất Phong Vân bỗng nhiên kêu đau một tiếng, Nguyễn Niệm phục hồi tinh thần, vội vàng buông tay ra nói: “Ta, ta không cố ý…… Ngươi không sao chứ?”
“Không sao,” Khuất Phong Vân nắm chặt ngón tay đang muốn rút lại của y, cong khóe môi nói, “Hay là đổi chỗ khác sờ đi?”
Ánh mắt Nguyễn Niệm trốn tránh: “Ta, ta sao phải sờ ngươi chứ?”
Khuất Phong Vân: “Thật không sờ à?”
Nguyễn Niệm nhìn hắn, miễn cưỡng nói: “Vậy nếu ngươi muốn cho ta sờ…… cũng không phải không được……”
Khuất Phong Vân xích lại gần nói: “Vậy ngươi muốn sờ chỗ nào?”
“Ta……” Nguyễn Niệm cãi lại, “Ta muốn lúc nào? Là ngươi muốn ta sờ đấy chứ!”
Khuất Phong Vân: “Vậy ta muốn ngươi thích ta thì sao?”
Nguyễn Niệm: “……”
Khuất Phong Vân: “Không được à?”
“Cũng, cũng không phải không được……” Nguyễn Niệm dừng một chút rồi hung dữ nói, “Vậy sau này ngươi không được cười với người khác vui vẻ như thế nữa!”
Khuất Phong Vân gật đầu, “Được.”
Nguyễn Niệm: “Cũng không được đi chơi hồ với người khác!”
Khuất Phong Vân lại gật đầu.
Nguyễn Niệm: “Càng không được làm ngơ với ta!”
Khuất Phong Vân không gật đầu mà lại hỏi: “Ngươi tốt với người khác, ta không được giận sao?”
“Ta không có!” Nguyễn Niệm nói, “Ta không đối tốt với người khác……”
Khuất Phong Vân: “Chỉ tốt với ta?”
Nguyễn Niệm nắm chăn nói: “Vậy…… Vậy ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Khuất Phong Vân: “Nói gì cơ?”
Sắc mặt Nguyễn Niệm đỏ lên, “Nói, nói ngươi thích ta……”
Khuất Phong Vân: “Ngươi thích ta.”
“Không phải!” Nguyễn Niệm cả giận, “Là “Ta thích ngươi”!”
“Ừ,” Khuất Phong Vân cười hôn y một cái, “Ta cũng thích ngươi.”
Nguyễn Niệm sững sờ một lát mới nhận ra Khuất Phong Vân cố ý, “Ngươi……”
Khuất Phong Vân lại cắn môi y.
Trong phòng nắng sớm nhàn nhạt, trêи giường lại truyền đến tiếng kêu đau của Khuất Phong Vân, sau đó Nguyễn Niệm vừa thẹn vừa sốt ruột nói: “Ta…… Ta lại nắm đau ngươi à? Vậy ta không hôn, không hôn nữa.”
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân yên lặng đứng dậy, chỉ vào cánh tay phải hỏi: “Làm sao mới mau lành lại?”
Nguyễn Niệm nói: “Giờ ngươi đã khôi phục rất nhanh rồi, chắc đợi thêm mấy tháng nữa là được.”
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân xuống giường ra cửa.
Nguyễn Niệm nhìn hắn mở cửa đi vào sân, nhấc một thùng nước dội xuống người.
Nguyễn Niệm: “……” A Ngạnh, ngươi nóng lắm sao?
*
Trong tẩm cung Thái tử, Cố Lang tựa trước ngực Mộ Dung Diễn nhìn vết sẹo chướng mắt trêи bụng hắn.
Vết sẹo nằm ngang giữa bụng Mộ Dung Diễn, dù đã khép lại nhưng Cố Lang nhìn thấy vẫn rất đau lòng. Y đưa tay lên sờ, lòng bàn tay xoa xoa vết sẹo, chậm rãi vuốt ve……
Mộ Dung Diễn đè tay y, cọ cằm lên đỉnh đầu y nói: “Còn sờ nữa lại phải nấu nước nóng đấy.”
Đầu ngón tay Cố Lang giật giật, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
“Giờ thì không đau,” Mộ Dung Diễn đáp, “Không sao, đều qua cả rồi.”
Cố Lang nghĩ bây giờ không đau nhưng lúc ấy nhất định rất đau nên hắn dưỡng thương lâu như vậy mới trở về.
Lúc trước phía Nam bị lũ lụt, triều đình cấp mười mấy vạn lượng bạc cứu trợ lại bị Lục Bình Sơn tham ô hơn phân nửa, giả vờ chở ra ngoài rồi nửa đường lại chở về.
Mộ Dung Diễn lén dẫn người đi cướp, lúc đầu rất thuận lợi nhưng đột nhiên xuất hiện một đám sơn phỉ làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, suýt nữa sòng bạc Sơn Hà còn bị bại lộ.
Mộ Dung Diễn sợ Lục Bình Sơn từ sòng bạc Sơn Hà tra ra được Đông Cung và Trấn Bắc quân nên dứt khoát trọng thương giả chết, xóa đi tất cả vết tích, tránh về Đông Cung.
Nhưng hắn không ngờ người trong lòng mình ngày thường tính tình lạnh nhạt thế mà lại khóc trước mộ hắn……
“Đau cũng đáng đời,” Mộ Dung Diễn xoa lông mày của nhíu chặt Cố Lang, “Ai bảo ta gạt ngươi chứ…… Lừa gạt Thái tử phi phải bị sét đánh.”
Cố Lang nghe hắn nói nhảm thì trong lòng cũng đỡ buồn bực hơn. Y giương mắt nói: “Vậy lúc nãy ngươi gạt ta lần cuối cùng không sợ bị sét đánh à?”
Mộ Dung Diễn nói tỉnh bơ: “Tình nồng khó kiềm chế sao có thể gọi là lừa gạt?”
Cố Lang: “……”
“Huống hồ lúc nãy rõ ràng là ngươi ôm ta không buông,” Mộ Dung Diễn hôn lên chóp mũi y một cái, “Còn hôn ta thế này thì ta làm sao nhịn được……”
Cố Lang kéo chăn trùm lên đầu hắn, Mộ Dung Diễn vén góc chăn lên rồi kéo y vào chung.
Mền gối trêи giường nhất thời bị lăn lộn, tiếng cười xen lẫn với tiếng rêи khẽ.
“Ngươi mới sờ chỗ nào của ta thế?”
“Ta lỡ tay thôi…… Ưm…… Ngươi buông ra……”
Lăn qua lăn lại một hồi, khi xốc chăn lên, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.
Mộ Dung Diễn cọ vào chóp mũi Cố Lang, nhẹ giọng cười nói: “Lần này phải nấu nước nóng thật rồi……”
Cố Lang lẩm bẩm: “Nấu thì nấu, cũng đâu phải ta nấu.”
“Hắt xì!” Hộ vệ đứng ngoài cửa rất xa bỗng nhiên hắt hơi một cái.
*
Mặc dù lão Hoàng đế rất tức giận về chuyện của Thái tử và Cố Lang nhưng công và tư đều rõ ràng, không quên lật lại bản án của Cố gia.
Trịnh Vu Phi cuối cùng không chịu được khổ cực trong lao nên khai ra chuyện năm đó giết Nhϊế͙p͙ Trạm rồi vu oan cho Cố Chương, còn quả quyết Lục Bình Sơn mới là kẻ cầm đầu.
Lão Hoàng đế hạ chỉ tra rõ chuyện năm xưa để xác minh chân tướng. Những kẻ liên quan đến vụ án đều bị xử trí theo pháp luật, còn công bố khắp thiên hạ trả lại trong sạch cho cả nhà Cố gia.
Khi lật lại bản án cũ, lão Hoàng đế vô tình phát hiện hai nhà Cố Ngụy từng định ra thông gia từ bé cho Cố Lang và Ngụy Thanh Đồng.
Lão Hoàng đế hai mắt tỏa sáng, nâng bút hạ chỉ nói Cố gia bị oan nhiều năm, may mà con trai Cố Chương còn sống, hắn muốn gặp Cố Lang một lần……
Thế là hôm sau Cố Lang nhận được thánh chỉ gọi vào triều.
Mộ Dung Diễn ngờ vực nhìn phụ hoàng mình. Chẳng phải ngài đã gặp rồi sao?
Lão Hoàng đế không để ý tới hắn, sau khi ân cần hỏi han Cố Lang thì làm như lơ đãng nói: “Trẫm nghe nói ngươi và con gái Ngụy tướng quân từng có hôn ước?”
Mộ Dung Diễn: “……”
“Bẩm hoàng thượng,” Cố Lang nói, “Ngụy cô nương và thần đã giải trừ hôn ước rồi ạ.”
Lão Hoàng đế vuốt râu nói: “Trước đây Cố gia bị oan, chắc vì vậy mới khiến ngươi và Ngụy cô nương bỏ lỡ mối lương duyên. Bây giờ Cố gia đã được minh oan, hôm nay trẫm sẽ làm chủ cho các ngươi, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân……”
“Phụ hoàng!” Mộ Dung Diễn nôn nóng muốn nói lý lẽ với lão Hoàng đế nhưng chợt thấy Cố Lang quỳ xuống một chân, thẳng người lên nói: “Thần ái mộ Thái tử điện hạ, nguyện đời này họa phúc cùng gánh, sinh tử không rời.”
Lão Hoàng đế: “……”
Cả triều lặng ngắt như tờ.