Về đến phòng tôi mới cảm thấy khôi phục lại được hô hấp, trái tim vẫn nhảy múa không ngừng như ban nãy.
Bạn cùng phòng nhìn bộ dạng này của tôi, lập tức phấn khích hỏi tình hình chiến đấu như thế nào.
Tôi bàng hoàng, run sợ nói ra tất cả tình huống lúc nãy, bạn cùng phòng nghe đến đoạn cậu ấy gọi tôi một tiếng “Chị” thì hai mắt mở to, vỗ tay nói: “Thiệt tình, thằng nhỏ này được phết!”
Tôi cảm thấy không đúng, đột nhiên nhớ ra hôm nay cô ấy viết gì đó cho Lâm Tùy Tinh trên bàn ăn mà không cho tôi xem.
Quả nhiên bạn cùng phòng viết là —
‘Nhạc Nhạc thích nhất người khác gọi bà ấy là chị, đàn em cố lên.’
Tâm tôi đã chếc.
Danh dự hơn hai mươi năm của tôi cứ như vậy bại trước Lâm Tùy Tinh.