Gì?
Cái này cái này cái này, cái này không thể trách tôi suy nghĩ nhiều được, có phải tới vì tôi không?!
Nhưng cậu ấy nói cậu ấy đã có crush rồi.
Đầu óc tôi hỗn loạn như bột nhão, lúc thì phủ định, lúc lại khẳng định.
“À, đàn em, còn nước không? Anh mới đi thay đồng phục xong đã hết nước rồi.”
Nước? Tôi nhìn chai nước chỉ còn một nửa trong tay, không biết nên nói gì.
Tôi liếc mắt nhìn Lâm Tùy Tinh trên sân bóng rổ, vừa hay cậu ấy nhìn thấy đàn anh đang duỗi tay ra, ánh mắt chợt lóe lên rồi ngay lập tức ảm đạm, sau đó lại khôi phục nhue thường, chỉ là phong cách thi đấu trở nên hung dữ hơn đôi chút.
“Đàn em? Em nhìn gì thế? Không lẽ em cũng thích Lâm Tùy Tinh à?”
Suýt chút nữa là tôi chết vì sặc, hỏi lại anh ấy “cũng” cái gì.
Đàn anh căm giận nói: “Còn hỏi nữa, trước đây thì như nhà sư, bây giờ lại muốn khoe mẽ sự đẹp trai trên sân bóng rổ, có khi đang muốn tìm bạn gái ấy chứ. Em nhìn xem, tất cả đều đang dán mắt vào cậu ta. Cho nên đàn em à, em cũng đến đây xem cậu ta chơi bóng rổ giống bọn họ đúng không?”
Tôi nhìn đôi mắt u oán của đàn anh, giống như tôi là kẻ phản bội tổ chức vậy.
Trời đất chứng giám, tôi quả thực là đến đây xem bọn họ chơi bóng, kết quả…kết quả không hiểu tại sao tôi lại cứ nhìn mỗi Lâm Tùy Tinh.
Tôi chưa kịp trả lời thì Lâm Tùy Tinh đã chạy đến trước mặt tôi.
Cậu ấy chỉ chỉ vào chai nước trong tay tôi, hơi nghiêng đầu, ngây thơ nhìn tôi.
Sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của đàn anh, tôi đưa nửa chai nước còn lại ra, chứng thực tôi là phản đồ thực sự.
Lâm Tùy Tinh nhận lấy chai nước, như đứa bé được khen ngợi, uống hết sạch nửa chai nước kia, giống như đang sợ có người cướp của cậu ấy vậy, còn đắc ý nhìn về phía đàn anh.
Đàn anh:???
Tôi không nhìn nổi nữa rồi, chuẩn bị kéo cậu ấy đi thì Lâm Tùy Tinh bỗng nhiên nói: “Đàn chị, áo của chị vẫn ở chỗ em, muốn đi lấy không?”
Đàn anh:?!
Lần này xong đời rồi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan khuất này.