Sau khi bước ra khỏi văn phòng, trong đầu tôi vẫn còn chút hoang mang.
Giáo sư Phó là người mà tôi muốn gần mà không gần được, không ngờ lại trở thành bạn trai qua mạng của tôi một cách khó hiểu như thế này.
Tự nhiên khi không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, còn rơi đúng vào mặt mình nữa chứ.
Mấy ai biết được, khi còn là sinh viên năm nhất, tôi đã phải lòng Phó Kỳ rồi. Nhưng không biết nên nói là crush hay là thấy đẹp nên động lòng nữa.
Lần đầu tiên tôi gặp thầy ấy là vào lúc trời đang đổ mưa.
Ngày hôm đó, tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa ngắn, kí túc xá không một tiếng động, chỉ có nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Tôi dụi đôi mắt lim dim của mình, đi đến mở cửa sổ thông gió của ký túc xá ra. Đúng lúc đó Phó Kỳ đi lướt qua.
Nhìn qua màn mưa, thấy thầy ấy cầm một chiếc ô màu đen cùng với chiếc áo sơ mi trắng không hề dính hạt mưa nào, cổ tay áo hơi xoắn lên, phong thái dường như không phù hợp với khung cảnh hiện tại.
Đột nhiên, thầy ấy dừng lại bên một cây liễu, cúi mình xuống.
Khi Phó Kỳ đứng lên, anh ôm một chú mèo trắng lấm lem trong vòng tay.
Đó là một chú mèo trông gầy gò hốc hác, vừa di chuyển nó liền sợ sệt kêu lên một tiếng.
Điều đáng chú ý nhất về chú mèo là giọng kêu của nó, có hơi chút khàn khàn y như tiếng vịt kêu.
Có lẽ vì nó là mèo hoang lại còn nhỏ nên chưa có thể tự mình tìm được thức ăn. Khi quá đói, nó có thể nuốt luôn cả đá, các vật thể khác mà không chút do dự, đó là lí do tại sao tiếng kêu của nó lại trở nên như thế.
Một con mèo kêu meo meo nhưng tiếng của nó lại y như một con vịt, có phần hơi buồn cười, haha.
Nhưng Phó Kỳ không cười, chỉ thấy thầy lấy ra một cái khăn rồi bắt đầu lau những giọt nước mưa trên mình chú mèo trắng, sau đó ôm nó vào lòng.
Chiếc áo trắng tinh của thầy cũng bị vấy bẩn bởi nước, bùn.
Vào lúc này, đột nhiên tim tôi đập thình thịnh thình thịch.
Kể từ hôm đó, bất cứ khi nào tôi đi lại trong khuôn viên trường, tôi đều bất tri bất giác tìm kiếm thân ảnh đó, tôi xuất hiện đúng giờ từ ngày này qua ngày khác trên con đường duy nhất mà thầy ấy đi qua.
Đã có rất nhiều lần, Thiên Thiên cũng nhìn ra cây cổ thụ bên trong tôi cuối cùng cũng nở hoa, liên tục khuyến khích tôi hãy dũng cảm mà tiến tới.
Nhưng tôi vẫn chưa làm tốt việc xây dựng tâm lí cho bản thân mình thì Phó Kỳ đã trở nên nổi tiếng rồi.
Mấy tấm ảnh thầy bị chụp lén được lan truyền ra khắp trường, số nữ sinh thích thầy ấy tăng lên vùn vụt.
Sau này tôi mới biết thì ra thầy ấy là giáo sư của trường chứ hông phải là sinh viên.
Chênh lệch giữa tôi và thầy ấy quá lớn, khiến tôi chùn bước. Thế là tình yêu thầm lặng của tôi kết thúc như vậy, chẳng đi đến đâu.
Như một món quà lưu niệm, tôi tìm cách nhận nuôi chú mèo trắng nhỏ đó và đặt tên nó là “Vịt”.
Vịt dần trở nên trắng trẻo và mập mạp, còn Phó Kỳ cũng dần biến mất khỏi tâm trí của tôi.
Tôi đã từng nghĩ rằng tôi và thầy ấy sẽ như hai đường thẳng song song, sẽ không có bất kì giao điểm nào trong cuộc đời.
Nhưng ai mà có ngờ, thầy ấy lại có thể cùng em họ tôi hẹn hò qua mạng.
Rồi một cách kỳ lạ nào đó, thầy ấy lại trở thành bạn trai hẹn hò qua mạng của tôi.
“Chị, chị đi đâu vậy?”
Tôi định thần lại, nhìn thằng em họ đang kéo góc áo tôi từ đằng sau.
“Thì cũng nhờ em tình cờ giúp chị có bạn trai, giờ chị không được tức giận với em nữa đâu đó.”
Ờ há, xém nữa tôi quên mất.
Tôi gọi điện thoại, mở loa ngoài lên: “ Alo, chú ơi, em họ lấy hình của con để hẹn hò với người ta ở trên mạng, lại còn lừa người ta để tặng quà cho nó nữa. Giờ họ tìm con và bắt con phải bồi thường ạ.”
Trong giấy tiếp theo, giọng chửi rủa của chú tôi vang vọng khắp không gian.
Mãi đến nửa giờ sau, lời giáo huấn nghiêm khắc ấy mới đến hồi kết.
“Ngay bây giờ, lập tức, lập tức, cút về nhà ngay cho tao!”
Thằng nhóc ấy liền khóc lóc chạy đi.
Tôi chỉ biết đứng yên tại chỗ, nhìn nó rời đi.
“Thật sự là quá nhẫn tâm mà.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Theo bản năng tôi quay đầu lại, nhưng đôi môi tôi bất ngờ chạm phải một thứ gì đó rất mềm mại.
Dồn sức lùi lại một bước, tôi nhìn thấy gò má của Phó Kỳ gần kề trong gang tấc.
Đại não của tôi lúc này dường như ngưng hoạt động, trống rỗng.
Có lẽ lúc nảy thầy ấy đứng sau lưng tôi, cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi. Sau đó thầy đã mất cảnh giác…. rồi bị tôi hôn một cái vào mặt.
Phó Kỳ quay đầu lại, nhìn tôi nghiền ngẫm với đôi mắt đen sâu thẳm của thầy ấy, sau đó lấy tay gõ nhẹ vào đầu tôi.
“Đã đồng ý chỉ là bạn gái hẹn hò qua mạng thôi, em không được lợi dụng tôi đâu nhé.”
Mặt tôi bỗng nhiên đỏ bừng lên: “…Em không có.”
Tuy là má của thầy rất thơm và mềm. Tuy là tôi thực sự rất muốn hôn thêm lần nữa. Nhưng thực sự là tôi không có cố ý đâu.
Thầy thấy điệu bộ lúng túng của tôi, bèn cười khúc khích: “ Được rồi, tôi biết em không cố ý, nhưng lần sau không được bất cẩn như vậy nữa.”
“Đi thôi, tôi đưa em về.”
Tôi lặng lẽ đi theo phía sau thầy ấy, tôi còn vô tình nhìn thấy, tai của thầy ấy cũng hơi đỏ.