Cọ Xát - Chương 31: Tiểu tổ tông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Cọ Xát


Chương 31: Tiểu tổ tông


Dịch: Phi Phi

Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên không biết mình nên phản ứng thế nào vào lúc này.

Cô vẫn luôn cho rằng tướng mạo của Ngôn Độ quá xuất sắc, kỹ năng trên giường lại càng là hạng nhất trong hạng nhất, quả thực rất có thiên phú làm nam sủng. Nếu đặt vào thời đại Võ Tắc Thiên thì anh chắc chắn sẽ là yêu nghiệt điên đảo triều cương.

Vì thế thân thể của Hàn Cẩm Thư cực kỳ thành thật mỗi khi làm chuyện thân mật với người đàn ông này mà không hề sinh ra chút bài xích nào.

Nói đúng hơn, cô còn rất thích nữa là khác.

Nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận, dù sao thì con gái là chúa thích còn làm bộ, đây chính là kỹ năng trời sinh cho phụ nữ, thực hành tự nhiên không cần dùng đến kỹ xảo.

Bởi vậy, Ngôn Độ nói xong, Hàn Cẩm Thư trầm mặc một lát, đỏ mặt quay đầu sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đừng nói lung tung”.

Ánh mắt Ngôn Độ lóe lên ý cười rất nhẹ, thong thả đáp lại lời cô: “Bí mật này là chuyện bí mật riêng của vợ chồng mình, ai nói lung tung với ai được chứ?”.

Hàn Cẩm Thư: “… @@”.

Da mặt Hàn Cẩm Thư nóng bỏng tới mức có thể rán chín trứng, đương nhiên cô biết anh cố ý xuyên tạc ý của mình, trừng mắt tức giận: “Em không có ý này! Ý em là em không hề lúc nào cũng mong anh hôn em, anh đừng đoán mò ý của em! Anh bớt giả ngu đùa em đi!”.

Tâm trạng của Ngôn Độ cực kỳ tốt, khóe miệng cong lên, không đùa cô nữa mà thu hồi tầm mắt khởi động xe.

Bên cạnh, Hàn Cẩm Thư ngồi trên ghế phụ vỗ ngực bình tĩnh, hai má nóng lửa đốt dần dần hạ nhiệt.

Cô quay đầu sang thấy ông lớn này hôm nay lại đích thân lái xe, không khỏi sinh ra mấy phần buồn bực. Ngẫm nghĩ, Hàn Cẩm Thư hỏi: “Sao hôm nay anh lại lái xe, gần đây A Kiệt rất bận à? Anh ta lại xin nghỉ?”.

Ngôn Độ đang lái xe, lập tức trả lời cô: “Ừ, vợ A Kiệt mới sinh con, có lẽ người nhà không đủ sức chăm một mẹ bỉm một trẻ con nên xin nghỉ ở nhà chăm”.

Anh nhắc mới nhớ, Hàn Cẩm Thư gật đầu: “À phải, lần trước anh nói vợ anh ta vừa sinh con trai”.

Ngay sau đó cô lại bổ sung thêm một câu khen ngợi chân thành: “Đúng là hiếm thấy người đàn ông nào tự chăm sóc vợ đang ở cữ. A Kiệt công ty anh quả là người đàn ông tốt”.

Ngôn Độ nghe vậy, im lặng chừng năm giây, sau đó nói: “Anh đã từng nói với Franc, đợi đến khi em mang thai, anh sẽ nghỉ phép một năm dành toàn bộ thời gian chăm sóc em. Mọi việc cơm nước chăm lo hàng ngày của em đều do anh phụ trách, tự tay làm lấy”.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Đầu Hàn Cẩm Thư quay mòng mòng, không biết ông lớn này vì sao tự dưng nhắc đến chuyện đó, vừa buồn cười vừa kỳ quặc: “Chúng ta đáng nói chuyện của Kiệt, anh tự nhiên nói chuyện này làm gì? Hai chuyện có liên quan gì đâu?”.

Mang thai? Ở cữ? Ngôn tổng biết mình đang nói gì không đấy.

Ngôn Độ liếc mắt nhìn cô, “Vừa rồi em nói tự mình chăm sóc vợ ở cữ là người đàn ông tốt”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Em khen A Kiệt thật lòng mà, có liên quan gì đến anh”.

Ngôn Độ rất bình tĩnh hỏi vặn lại: “Vậy sao em không khen anh”. —Đọc full tại Truyenfull.vn—

Hàn Cẩm Thư: “…Hả?”.

Ngữ khí của Ngôn Độ càng thêm đủng đỉnh: “Anh cũng là người đàn ông tốt”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư im lặng rất lâu mới nhíu mi, vẻ mặt không thể tin nổi: “Ngôn Độ tiên sinh, sao em nghe anh nói thấy chua lòm thế nhỉ?”. Chẳng lẽ là ảo giác của cô sao.

Ngôn Độ ung dung nói: “Bởi vì vợ anh khen người đàn ông khác trước mặt anh nên anh ghen”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư thật sự muốn quỳ trước vị bạo quân này. Gần đây anh hễ cứ miệng là cợt nhả chọc ghẹo cô, lần này lại ghen tuông vô cớ, thật sự khiến cô mù mờ không biết đâu mà lần.

Thậm chí cô còn hoài nghi, liệu có người ngoài hành tinh nào nhân lúc trời tối bắt mất Ngôn Độ rồi đổi não luôn cho anh.

Khoang xe im lặng như tờ.

Rất lâu sau, Hàn Cẩm Thư lặng lẽ thu hồi tầm mắt không dám nhìn Ngôn Độ nữa, nội tâm trào dâng nỗi nghi hoặc khác.

Hàn Cẩm Thư nhớ rõ, mỗi lần Ngôn Độ ra ngoài tối thiểu đều mang theo một tài xế và một trợ lý.

Nhưng gần đây vì A Kiệt phải chăm vợ ở cữ, thường xuyên xin nghỉ nên Ngôn Độ chỉ có thể tự lái xe. Chuyện này cũng dẫn đến việc anh đích thân đưa đón cô.

Khó trách cô cảm thấy thời gian ở chung chỉ có hai người giữa cô và Ngôn Độ ngày càng nhiều, thì ra nguyên nhân là đây?

Nhưng cũng thật kỳ lạ.

Đường đường là Ngôn thị, một tập đoàn tài chính đa quốc gia mà boss lại chỉ có một tài xế, chẳng lẽ không có ai thay thế? 

Hàn Cẩm Thư thở dài, bỗng nhiên cảm thấy bạo quân thật đáng thương, mới đó còn phong quang vô hạn ra cửa có người đón, lên xe có người mở cửa, vậy mà bây giờ phải làm tài xế chạy vặt cho cô, không biết anh có tức nghẹn hay không nữa.

Hàn Cẩm Thư miên man suy nghĩ như lạc vào cõi thần tiên. Ngôn Độ bên cạnh đánh tay lái vào con đường dài tấp nập xe cộ.

Mặc dù thành phố Ngân Hà có vô số hào môn quyền quý nhưng hiển hách đến mức biển số xe cũng có phân biệt riêng thì chỉ có Ngôn thị. Người tinh mắt nhìn thấy xe của nhà họ Ngôn trên đường sẽ biết điều tránh xa ba thước, bớt rước phiền toái vẫn hơn.

Ngôn Độ đột nhiên hỏi: “Lát nữa em muốn ăn gì”. —Đọc full tại Truyenfull.vn—

“Tùy anh, em ăn gì cũng được, anh gọi đi”. Dứt lời, Hàn Cẩm Thư bất chợt cảm thấy đau ở đầu gối, cô hơi cúi người dùng tay phải đấm vào chân.

Đấm xong lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói với Ngôn Độ: “À Ngôn tổng, anh nói đã đặt vé đi Lan Giang rồi, là sáng ngày mai phải không?”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư nghe xong bèn thở dài, vẻ mặt buồn rầu, lẩm bẩm: “Thế thì không kịp rồi”.

Ngôn Độ: “Không kịp cái gì?”.

“Mua đồ ăn vặt á”. Hàn Cẩm Thư thuận miệng đáp lời, “Từ Ngân Hà đến Lan Giang phải bay hơn hai tiếng, bình thường em ngồi máy bay đều thích ăn vặt, đây là thói quen của em”.

Ngôn Độ: “Vẫn kịp, ăn xong anh đưa em đi mua”.

Hàn Cẩm Thư không khỏi sửng sốt, trong lòng trào dâng cảm giác lạ lẫm, ngây ngốc một lúc mới gật đầu cái rụp: “Cũng… được…”.

Ngôn Độ lái xe, khóe mắt liếc nhìn động tác đấm chân của Hàn Cẩm Thư, giữa mày hơi nhíu lại, hỏi cô: “Đầu gối khó chịu ư?”.

“Ừm, vẫn ổn, gần đây thời tiết chuyển lạnh, có thể do tất hơi mỏng nên bị lạnh”.

Hàn Cẩm Thư cảm thán, năm tháng quả nhiên không buông tha một ai. Thiếu nữ đã từng mặc váy ngắn mùa đông lạnh giá mà giờ còn trẻ đã bị thấp khớp.

Ngôn Độ liền mở điều hòa ấm trong xe, siêu xe đương nhiên nhiều tính năng hiện đại, bộ cảm ứng nhiệt cũng rất tốt, không đến nửa phút, nhiệt độ trong xe đã ấm áp như mùa xuân.

Anh đưa tay đến thử độ ấm, dịu dàng hỏi cô: “Bây giờ còn lạnh không”.

“Không lạnh không lạnh”. Hàn Cẩm Thư xua tay, lắc đầu nói: “Trong xe bật gió ấm, em không thấy lạnh nữa”.

Ngôn Độ vẫn nhíu mày, “Không lạnh thì sao đầu gối lại đau”.

Hàn Cẩm Thư trả lời thật thà: “Chiều nay em xuống dưới lấy chuyển phát nhanh nhưng quên mặc áo khoác, có lẽ bị lạnh từ lúc đó”.

Ngôn Độ day mày, bờ môi khẽ mấp máy muốn nói rồi lại thôi, biểu cảm kiềm chế lo âu, không hé răng nửa lời.

Hàn Cẩm Thư nhận thấy khác thường, không biết vì sao cô lại cảm thấy chột dạ.

Cô liếc mắt nhìn sang, nhỏ giọng thăm dò: “Ngôn Độ, chồng à, anh không thèm nói đến em nữa à”.

Ngôn Độ trầm mặc một lát, lặng giọng nói: “Không phải”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt: “Thế anh đang nghĩ gì vậy?”.

Ngôn Độ: “Anh đang tự hỏi có khi anh nên kiếm sợi dây buộc em bên mình để em mọi lúc đều trong tầm mắt anh. Em đúng là không khiến người khác bớt lo”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ chọn chỗ ăn cơm ngay cạnh căn hộ, là một nhà hàng chuyên món Trung Đông, hơn nữa từ đó đến siêu thị tổng hợp gần nhất chưa đến 200 mét. Ăn cơm xong, đỗ xe về căn hộ, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đi bộ dạo một vòng siêu thị.

Hai người vừa đến cửa đã có nhân viên đon đả chào đón hỏi hai người có cần xe đẩy không.

Hàn Cẩm Thư gật đầu.

Nhân viên siêu thị đẩy một chiếc xe đến đưa cho hai người.

Hàn Cẩm Thư lịch sự nói cảm ơn, đang muốn đưa tay nhận lấy thì Ngôn Độ đã chiếm mất phần nhiệm vụ này của cô, tự nhiên đẩy xe cất bước vào trong.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư tròn mắt kinh ngạc, vội vàng lon ton chạy theo sau.

Mua đồ ăn xong còn phải về nhà soạn hành lý, thời gian còn lại cũng không nhiều. Hàn Cẩm Thư không định sẽ ở đâu lâu, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy ông lớn kia hình như có vẻ không biết đường đi lối lại trong siêu thị, lớ ngớ đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống. Cô lập tức đứng lại, không hề suy nghĩ túm chặt tay anh.

Ngôn Độ đang yên đang lành bị túm cổ tay áo bèn quay đầu lại nhìn.

Nhiệt độ trong siêu thị không quá thấp, cô lại vội vàng nên làn da trắng trẻo mịn màng chẳng mấy chốc đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Hàn Cẩm Thư nói: “Không đi dạo đâu, thời gian không có nhiều, chúng ta mua đồ ăn vặt rồi đi luôn”.

Nói xong, cô ôm cánh tay Ngôn Độ một cách tự nhiên, kéo anh đi thẳng về khu đồ ăn vặt.

Kệ hàng rực rỡ muôn màu bày đủ các loại đồ ăn vặt, hàng trong nước hay nhập khẩu đều có đủ, phong phú không thiếu thứ gì.

Con gái luôn có thiên phú trong chuyện mua sắm, động tác của Hàn Cẩm Thư rất nhanh nhẹn, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi khi thích cái gì sẽ tiện tay ném vào xe đẩy, Ngôn Độ chỉ việc ngoan ngoãn đẩy xe theo sau.

Không đến mười lăm phút, đồ ăn trong xe đẩy đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

Toàn bộ quá trình, Ngôn Độ thong dong đẩy xe theo sau, lặng im nhìn cô mua sắm vô cùng thích thú.

Đi qua một kệ hàng nào đó, Hàn Cẩm Thư nhìn thoáng qua, bỗng nhiên dừng chân lại.

Ngẫm nghĩ giây lát, cô lấy một hộp chocolate xuống nhìn trước nhìn sau, tiếp đó lại cầm hộp khác lặp lại hành động tương tự, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, dường như đây là chuyện quan trọng phải cần sự nghiên cứu tỉ mỉ.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy rất nhiều lần, chẳng mấy chốc nửa gian hàng chocolate đã bị cô xem hết một lượt, thế nhưng cô gái vẫn không tìm được loại mà mình thích.

Ngôn Độ hơi nhướng mày, hơi nghi hoặc gọi tên cô: “Hàn Cẩm Thư, em đang tìm gì?”. —Đọc full tại Truyenfull.vn—

“A!”.

Lúc này Hàn Cẩm Thư nhìn thấy một hộp chocolate màu đỏ, xác nhận nơi sản xuất và mùi vị, ánh mắt sáng lên, lập tức quay sang cầm chiếc hộp vẫy với Ngôn Độ: “Có có!”.

Ngôn Độ nhìn đồ vật trong tay cô, anh nhướng mắt nhìn khuôn mặt vui mừng của cô một lần nữa: “Anh nhớ là em không thích cái này”.

“Em không ăn”. Hàn Cẩm Thư hưng phấn vẫy tay, “Cái này mua cho anh”.

Hàn Cẩm Thư nghiêm túc nói: “Em nhớ anh chỉ ăn chocolate đen, cũng chỉ mua hiệu này, sản xuất từ Bỉ. Mấy cái ban nãy đều không hợp khẩu vị của anh”.

Khó tìm lắm đấy.

Ai bảo bạo quân kén ăn bắt bẻ đến thế, muốn mua cho anh món đồ ăn vặt cũng khiến cô tốn bao công sức.

Hàn Cẩm Thư nói xong, ánh mắt Ngôn Độ hơi lay động. Anh nhìn cô chằm chằm, nhất thời chưa lên tiếng.

Siêu thị trước ngày nghỉ lễ đông vui tấp nập, mấy đứa trẻ nô đùa quanh khu đồ ăn vặt khiến phụ huynh vất vả đuổi theo sau lưng.

Bọn nhỏ vô ý va phải Hàn Cẩm Thư khiến hộp chocolate trong tay cô văng ra xa mấy mét. Phụ huynh sợ con bị ngã liền vội vàng xin lỗi cô, sau đó tiếp tục chạy theo con mình.

Hàn Cẩm Thư xua tay biểu thị không có gì, cô đi qua, khom lưng định nhặt hộp chocolate rơi trên mặt đất.

Không ngờ trước khi cô chạm đến thì một bàn tay khác lọt vào tầm mắt, cổ tay mạnh mẽ rắn rỏi, đầu ngón tay trắng trẻo xinh đẹp như ngọc thạch. Anh tới trước cô một bước, nhặt hộp chocolate trơi trên mặt đất.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên theo bản năng.

Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Ngôn Độ cũng đối diện với cô. Anh lặng lẽ nhìn cô rất lâu, một lúc sau mới bỏ hộp chocolate vào xe đẩy.

Khi ánh mắt hai người giao nhau vừa rồi, Hàn Cẩm Thư chỉ cảm thấy ánh mắt Ngôn Độ rất phức tạp nhưng cô không lý giải được sự phức tạp ấy là gì, hoặc nó đến từ đâu.

Đầu gối lại đột nhiên tê rần.

Cô gõ nhẹ vài cái vào đầu gối giống mấy người già bị thấp khớp, sau đó đi cùng Ngôn Độ đến quầy thu ngân tính tiền.

Mua đồ xong, hai người trở về nhà.

Mảnh trăng độ giữa tháng lặng lẽ vắt vẻo trên ngọn cây.

Đêm thu, gió se se lạnh, Hàn Cẩm Thư cùng Ngôn Độ sánh vai đi trên đường, hai người đều im lặng ôm tâm tư của riêng mình, không ai lên tiếng.

Chợt, một tiếng nói bất ngờ vang lên phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm đối với anh”.

Mấy chữ ngắn gọn không chứa quá nhiều cảm xúc. Hàn Cẩm Thư quay đầu sang nhìn, không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Ngôn Độ.

Cô hỏi anh: “Sao lại là ngày đáng để kỷ niệm? Có gì đặc biệt à”.

Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, chiếc bóng của anh hắt dưới mặt đường. Đèn đường ấm áp khiến khuôn mặt anh bớt đi sự lạnh lùng, trái lại còn thêm nét dịu dàng.

Một lát sau, Ngôn Độ quay đầu nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt như lạc đầy sao.

Anh nói: “Hai năm. Hàn Cẩm Thư, hôm nay là lần đầu tiên em biểu hiện quan tâm đến anh, cũng là lần đầu tiên em dụng tâm nghĩ cho anh”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Bạo quân nói vậy nghe sao có vẻ chua xót đáng thương? Đến nỗi một người vô tâm không tim không phổi như Hàn Cẩm Thư cũng thấy có phần tội lỗi.

Cô chần chừ giây lát, ấp úng nói: “Anh nói quá, em đâu có đối xử không tốt với anh”.

Ngôn Độ nhướng mày: “Chẳng lẽ em thấy em đối với anh tốt lắm à?”.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Không đến mức rất tốt nhưng vẫn tạm được mà”.

Ngôn Độ nhíu mày càng sâu: “Ví dụ xem, lấy ví dụ “vẫn tạm được” mà em nói anh nghe nào”.

Hàn Cẩm Thư ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ví dụ, nhu cầu của anh cao như thế mà em không tìm người bán tin bêu riếu anh”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ:?

Ngôn Độ bị sóng não thần kỳ của cô chọc giận tới mức bật cười, ung dung nói: “Bán tin bêu riếu anh?”.

Cô gái mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh, thậm chí còn cực kỳ nghiêm túc: “Chẳng lẽ anh không biết à, tin tức về anh rất ít ỏi nên giá cao lắm đấy”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ quay đầu hít một hơi thật sau, chậm rãi thở ra.

Hàn Cẩm Thư không hề nhận thấy nguy hiểm đang cận kề, trái lại còn tiến lại gần Ngôn Độ, nhỏ giọng nói: “Ngôn tổng thấy không, người vợ như em đây đối với chồng rất thật thà ngay thẳng phải không”.

Ngôn Độ: “Hàn Cẩm Thư”.

Hàn Cẩm Thư: “Dạ?”.

Ngôn Độ rất bình tĩnh: “Anh khuyên em lập tức nói lời gì dễ nghe dỗ anh”.

Hàn Cẩm Thư mù mờ không hiểu ra sao: “….A?”

Ngôn Độ tiếp tục: “Bằng không anh e là ba ngày sau em không xuống nổi giường đâu”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Vừa phải làm nũng, vừa phải ra vẻ đáng yêu, Hàn Cẩm Thư lôi hết công phu tích lũy ra mới kìm nén được cơn giận của bạo quân. Về đến nhà, bây giờ chỉ còn lại nhiệm vụ chuẩn bị hành lý, đúng là nhiều việc chết đi mất.

Hàn Cẩm Thư vốn đã bận rộn cả ngày, trên đường về còn phải đấu trí đấu dũng với bạo quân, nghĩ đến bây giờ còn phải dọn hành lý, cô liền cảm thấy vô cùng bực bội.

Hàn Cẩm lê dép kéo chiếc vali to đùng vào phòng thay đồ. Cô vừa mở vali, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Hàn Cẩm Thư lấy di động ra nhìn, tạm dừng nửa giây, cô vỗ mặt điều chỉnh cảm xúc, sau đó tiếp điện thoại: “Alo”.

Người gọi tới là đồng nghiệp của Hàn Cẩm Thư, một bác sĩ nổi tiếng khác ở Thịnh Thế, họ Cù. Ngày mai, bác sĩ Cù có một cuộc phẫu thuật yêu cầu độ khó cao. Để đảm bảo ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi nên bác sĩ Cù muốn thảo luận với Hàn Cẩm Thư về phương án phẫu thuật, nghe ý kiến của người đã được trong giới công nhận như cô.

Hàn Cẩm Thư yêu cầu đồng nghiệp gửi ảnh chụp CT mặt của khách, tìm một góc ngồi xuống thảo luận với đồng nghiệp. Nói chưa được hai câu, tiếng bước chân từ xa lại gần khiến Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn… Là Ngôn Độ.

Áo khoác âu phục màu đen không biết đã cởi từ khí nào, cà vạt cũng không thấy bóng dáng, trên người anh lúc này chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng mở ba cúc, vừa đủ lộ ra vòm ngực rắn chắc cùng xương quai xanh. Nét mặt thản nhiên, phong lưu mê hoặc.

Nhìn vào tựa như yêu tinh muốn hút hồn phách người khác.

Phòng thay đồ là không gian tách biệt, được thiết kế đèn trầm ấm áp.

Ngôn Độ dựa vào tủ quần áo, phong thái ung dung, anh không nói gì, cũng không có động tác dư thừa mà chỉ rủ mi chăm chú nhìn cô.

Trong điện thoại, vị đồng nghiệp họ Cù kia vẫn thao thao bất tuyệt.

Ánh mắt của Ngôn Độ khiến Hàn Cẩm Thư mất tự nhiên, cô đưa điện thoại ra xa một chút, dùng khẩu hình hỏi Ngôn Độ: “Anh tìm em có việc à?”.

Ngôn Độ lắc đầu.

“…”. Thế anh nhìn em chằm chằm làm gì!

Hàn Cẩm Thư dùng khẩu hình thể hiện nghi hoặc, bất đắc dĩ đành quay sang hướng khác nghe điện thoại.

Ngôn Độ đứng thêm một lát, vừa quay đầu liền thấy chiếc vali rỗng không của vợ mình. Anh im lặng vài giây, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý giúp vợ.

Mấy phút sau, Hàn Cẩm Thư nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại đã sững người tại chỗ.

Vali vốn trống không nay đã chất đầy đồ, cách xếp đồ rất có trật tự và hợp lý, tận dụng được tối đa không gian sử dụng.

Không đợi cô trầm trồ cảm thán, Ngôn Độ đã chỉ ngăn tủ đầy quần áo của cô, nói: “Anh đã xếp nội y cho em xong rồi, em tới xem quần áo mặc ngoài muốn mang bộ nào”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư vội vàng thu biểu cảm khiếp sợ, cố gắng tự trấn an bản thân, trả lời anh: “Cảm ơn, để em tự làm”.

Ngôn Độ không nói gì, chỉ mở ngăn kéo thứ ba lấy thứ gì đó bỏ vào vali.

Hàn Cẩm Thư vốn không để ý nhưng nhìn thấy vật đó liền trợn trừng mắt nhìn: “Đợi đã, anh vừa bỏ cái gì vào vali của em thế?”.

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Quần nỉ”.

Hàn Cẩm Thư: “… Đương nhiên em biết đấy là quần nỉ! Ý của em là quần mùa thu ở đâu ra?”. Aaaa, sao tủ của cô lại có thứ này chứ.

Ngôn Độ nói: “Mẹ em mua, mẹ nói thời tiết chuyển lạnh nên mua cho chúng ta một chiếc quần nỉ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ánh mắt cô lại chuyển về phía vali một lần nữa. Quả nhiên, bên cạnh chiếc quần nỉ màu hồng nhạt còn có một chiếc màu xám được gấp gọn gàng ngăn nắp.

Hơn nữa còn là đồ đôi.

Hàn Cẩm Thư hít thở sâu, mỉm cười với Ngôn Độ: “Vị tiên sinh này, còn mấy tháng nữa mới đến mùa đông, anh bỏ quần nỉ vào hành lý của em làm gì?”.

Ngôn Độ: “Anh đã tra dự báo thời tiết, hai ngày nữa Lan Giang sẽ hạ xuống còn 14 độ, gió Nắc, còn có mưa dầm”.

Hàn Cẩm Thư bất đắc dĩ nhéo mày, nói: “Thôi được, em mang thêm hai chiếc áo dày, quần nỉ thì không cần đâu”. Vừa nói cô vừa khom lưng lấy chiếc quần khỏi vali, ném vèo sang một bên.

Ngôn Độ nhíu mày: “Mang theo”.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên: “Không mang”.

Ngôn Độ trầm giọng: “Hàn Cẩm Thư, em nghe lời đi”.

Hàn Cẩm Thư: “Không nghe”.

Xem ra thủ đoạn của bạo quân cũng chỉ có thế, trước khi kết hôn đã phí công điều tra chi tiết sở thích của cô. Ngay cả cô thích ăn kẹo nổ vị mận mà anh cũng biết, vậy mà lại không biết đời cô ghét nhất là mặc quần nỉ?

Nhớ lại năm đó bà Bùi Uyển Từ vì bắt cô mặc quần nỉ mà cầm chổi lông gà đuổi cô từ phòng ngủ tầng ba xuống tận vườn hoa, cô bị đánh sưng cục u nhưng vẫn không chịu mặc. Hiện tại cô sao có thể ngoan ngoãn nhượng bộ vì Ngôn Độ chứ?

Nằm mơ đi nhé!

Hai mắt đối diện, mùi thuốc súng nồng nặc.

Đôi vợ chồng hờ giương cung bạt kiếm trong phòng thay đồ tràn ngập không khí mập mờ.

Chỉ vì một chiếc quần nỉ mà hai vợ chồng nhìn nhau không nói câu gì. Ngôn Độ giữ nguyên bộ mặt đẹp trai lạnh lùng, Hàn Cẩm Thư trừng mắt nhìn lại, biểu cảm không muốn nhượng bộ, hai người cứ như vậy giằng co thêm vài phút.

Còn may, một hồi chuông điện thoại đã phá vỡ cục diện bế tắc lúc này.

Điện thoại của Ngôn Độ đổ chuông, tầm mắt anh rời khỏi khuôn mặt Hàn Cẩm Thư chuyển sang chiếc di động.

Nhìn thấy tên người gọi tới, Ngôn Độ hờ hững quay người rời khỏi phòng thay đồ.

Phù!

Bầu không khí nguy hiểm lập tức biến mất, Hàn Cẩm Thư phồng má, âm thầm thở ra một hai. Cô lặng lẽ lách người ngó về phía phòng khách.

Ngôn Độ đứng bên đó, quay lưng về phía phòng thay đồ, đang nói chuyện với người đầu dây bên kia điện thoại.

Khoảng cách xa, Hàn Cẩm Thư không nghe thấy nội dung cuộc hội thoại, đương nhiên cô cũng không tò mò.

Cô làm mặt quỷ sau lưng bạo quân, nhân cơ hội này rút chiếc quần nỉ màu hồng nhạt nhét vào góc sâu nhất trong tủ, tiếp đó còn tiện tay đắp vài cái khác lên trên, tránh cho bạo quân tìm thấy nó một lần nữa.

Giấu chưa được bao lâu, Ngôn tiên sinh có chấp niệm với quần nỉ đã quay lại.

Anh nhướng mắt nhìn Hàn tiểu thư anti quần nỉ đang ngồi trên ghế gấp chiếc áo gió màu nhạt. Chiếc áo gió trị giá năm chữ số bị cô gái này gấp lộn xộn không nhìn ra hình thù, hệt như đang xếp dưa muối.

Ngôn Độ im lặng không nói, thản nhiên đứng nhìn đại tiểu thư gấp quần áo.

Đợi cô gấp đến chiếc thứ tư, cuối cùng anh cũng lên tiếng, nói: “Quần áo không gấp như vậy đâu”.

Hàn Cẩm Thư muốn trợn mắt lườm anh, thầm nghĩ làm quái gì phải phiền toái như thế, gấp quần áo thôi mà cũng phải lắm chuyện. Nhưng cô vẫn nhịn xuống, mỉm cười nói: “Vậy phải gấp thế nào?”.

Xếp hành lý vốn đã phiền thế này rồi, đi chơi sao mà vui được.

Ngôn Độ đi tới cầm lấy cặp dưa muối lộn xộn kia, giũ ra một cái. Đôi tay xưa nay vẫn thao túng đại cục giờ đây lại làm việc nhà đơn giản nhất, thậm chí còn rất ra dáng ra hình.

Hàn Cẩm Thư nghẹn họng trân trối, trơ mắt nhìn Ngôn Độ gấp cả đống quần áo của cô rất chỉnh tề, không hề cầu thả. Cô không nhịn được phải giơ ngón tay cái tán thưởng.

Hàn Cẩm Thư: “Lợi hại nhé Ngôn độ tiên sinh!”.

Ngôn Độ liếc nhìn cô, bờ môi khẽ nhúc nhích muốn nói gì đó thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hàn Cẩm Thư không giấu được bất ngờ, xưa nay chưa từng có khách ghé thăm căn hộ của họ, chỉ có mấy người quản gia thỉnh thoảng sẽ đến dọn dẹp mua đồ. Hơn nữa, bây giờ đã là nửa đêm, còn ai không mời mà đến?

Cô ôm bụng suy tư đi ra cửa.

Qua mắt mèo trên cửa, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa thang máy, nho nhã anh tuấn, trong tay còn cầm một túi đồ.

Kinh ngạc giây lát, Hàn Cẩm Thư mở cửa, nói: “Trợ lý Franc? Muộn thế này rồi, anh đến tìm Ngôn Độ à?”.

“Chào buổi tối phu nhân”. Franc tươi cười chào hỏi với Hàn Cẩm Thư. Ngay sau đó, tầm mắt anh ta vọt qua đầu cô nhìn đến người đàn ông cao lớn phía sau, cung kính nói: “Ông chủ, đồ ngài yêu cầu đã mua được rồi”.

“Ừ”.

Giao túi hàng trong tay cho Ngôn Độ, Franc nhanh chóng rút lui, “Tạm biệt, chúc hai người ngủ ngon”, sau đó quay người rời đi.

Trợ lý đi rồi, không những chẳng mang được đám mây xám xịt ở đây đi mà còn mang đến một túi giấy màu xám rất lớn.

Hàn Cẩm Thư tò mò nhìn chằm chằm chiếc túi giấy trong tay Ngôn Độ, chỉ trỏ: “Muộn thế này rồi, anh bảo Franc đi mua cái gì thế?”.

Cô vừa dứt lời, Ngôn Độ mở túi ra.

Hàn Cẩm Thư chăm chú nhìn theo, muốn thấy thứ đồ đựng bên trong.

Vào lúc cô đang suy đoán nó là cái gì thì Ngôn Độ bất ngờ lên tiếng: “Vén váy lên”.

Hàn Cẩm Thư: …

Hàn Cẩm Thư:?

Hàn Cẩm Thư khép đùi lại theo bản năng, cảm giác sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”.

Nhìn thấy động tác của cô, Ngôn Độ nhướng mắt liếc nhìn hai chân cô, nét cười thấp thoáng ẩn hiện.

Anh hỏi cô, ý tứ sâu xa: “Thế nào, sợ anh thú tính quá độ tử hình em ngay tại chỗ à?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Từ “tử hình tại chỗ” có thể dùng như vậy à? Cô rất muốn kiến nghị bạo quân đi học lại một lớp tiếng mẹ đẻ.

Phía đối diện, thấy Hàn Cẩm Thư vẫn căng thẳng như gặp đại địch, Ngôn Độ cười xòa một tiếng, sau đó giơ đồ vật trong tay đến trước mắt cô.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt.

Bên ngoài thứ đồ kia có một dòng chữ:

[Bao giữ ấm đầu gối, thêm bông.

Kích cỡ: M

Màu sắc: Hồng nhạt.]

Hàn Cẩm Thư: “?”.

“Đầu gối của em vốn đã bị nhiễm lạnh, bảo em mặc quần đôi mà em còn giận lẫy”. Ngôn Độ mở miệng nói, giọng điệu cực kỳ nhẫn nại xen lẫn tia cưng chiều.

“Đánh chết cũng không chịu mặc quần nỉ vậy thì đổi sang bao đầu gối đi. Cái này có thể ngoan ngoãn nghe lời anh chưa, tiểu tổ tông của anh?”.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN