Bức ảnh được chụp cách đây tầm hơn mười năm, niên đại quá lâu rồi. Cho dù có gìn giữ và bảo quản tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tránh được dấu vết bị ố vàng.
Khung cảnh của bức ảnh là một con đường cũ lát đá xanh với các đường dây điện ngang dọc lộn xộn cắt ngang bầu trời, trên đó còn mắc một vài quả bóng bay bị xịt hơi và túi nilon.
Ở giữa khung cảnh đó là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục trường học đang đeo cặp sách, mái tóc đen nhánh được buộc kiểu đuôi ngựa, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt cười tươi như hoa. Cô gái đang đứng trước một cửa hàng tạp hóa cũ, nghiêng nghiêng đầu giống như đang chăm chú lắng nghe người bên cạnh nói chuyện.
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
“…”
Hàn Cẩm Thư thật sự rất kinh ngạc.
Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, cô đã nhận ra đây là bản thân cô năm mười tám tuổi, đang học lớp 12. Nhìn lại lần thứ hai, cô lại nghi ngờ rằng cô gái này không phải là cô, chỉ là có vẻ ngoài giống cô mà thôi.
Nhưng sự nghi ngờ này rất nhanh đã bị Hàn Cẩm Thư xóa bỏ. Bởi vì bạch nguyệt quang trong bức ảnh, mặc đồng phục trường THPT số 1 Lan Giang, mà cô của năm đó đúng thật là đã học ở trường THPT số 1 Lan Giang.
Vậy nên, không cần phải hoài nghi thêm nữa, người trong bức ảnh này chính là viện trưởng Tiểu Hàn cô đây.
Người mà cô vẫn luôn tò mò, vị bạch nguyệt quang mà Ngôn Độ yêu sâu đậm, cất giấu tận nơi đáy lòng trong nhiều năm đó, vậy mà lại chính là bản thân cô?
Tình tiết câu chuyện phát triển quá mức kì lạ. Trong một khoảng thời gian ngắn, Hàn Cẩm Thư không thể nào tiếp nhận được, giơ tay lên đỡ trán. Cô kinh ngạc đến mức thậm chí còn cho rằng mình bây giờ là đang nằm mơ.
Để kiểm tra phỏng đoán này, cô đã bắt lấy bàn tay Ngôn Độ đang cầm bức ảnh đó, cúi đầu xuống, há miệng ra, cắn mạnh vào xương cổ tay gầy gò đẹp mắt của anh.
Sau khi cắn xong, cô nới lỏng hàm răng, ngẩng đầu mơ màng nhìn anh, hỏi: “Có đau không?”
Ngôn Độ rũ mắt, nhìn một cái. Một vết cắn nhỏ nhắn dễ thương được đóng dấu vào cổ tay của anh, giống như hai vầng trăng lưỡi liềm. Anh trả lời cô: “Có hơi đau.”
Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư kinh ngạc hít vào một hơi. Cảm thấy đau, vậy thì không phải là mơ.
Thế nên… bạo quân lấy đâu ra bức ảnh chụp cô năm mười tám tuổi ở Lan Giang này vậy?
Hàn Cẩm Thư cảm thấy không thể tin nổi, cô nhìn Ngôn Độ, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Làm thế nào mà anh lại có bức ảnh này của em?”
Hơn nữa, cô hoàn toàn không nhớ là mình đã chụp hình tại nơi này từ khi nào.
Cũng có thể nói rằng, bức ảnh này nhất định là do người nào đó chụp lén.
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
“Anh vẫn còn rất nhiều hình chụp của em, từ khi em mười tám tuổi đến lúc em hai mươi bảy tuổi. Chúng được dán đầy cả bốn bức tường, một căn phòng cũng không đủ chỗ.”
Khi nói những điều này, Ngôn Độ để ý thấy trên khuôn mặt của cô vẫn còn treo một giọt nước mắt lấp lánh, tựa như sắp rơi xuống mà mãi không rơi nên anh đã rất tự nhiên cúi đầu xuống, dùng lưỡi liếm đi cho cô.
Vị đắng chát mằn mặn, chậm rãi lan ra trong miệng lưỡi anh.
Ngôn Độ đã nếm qua tất cả các loại cảm xúc của Hàn Cẩm Thư, nụ cười nơi khóe môi khi cô vui mừng, bờ má đỏ ửng kiều diễm khi cô e thẹn, còn có khóe mắt mờ hơi sương khi cảm xúc của cô dao động. Những mùi vị đó đều làm cho anh vô cùng si mê.
Nhưng chỉ riêng mùi vị ở thời khắc này, khi cô khóc vì bi thương, anh không thích.
Hàn Cẩm Thư ở bên kia không hề phòng bị, đột nhiên bị anh liếm mặt, đôi vành tai chợt phát nóng trong tích tắc. Cô nhấc tay lên, khẽ đánh anh một cái, quở trách nói: “Em đang hỏi anh chuyện nghiêm túc đấy, anh đừng có mà làm trò nọ kia, có ý đồ lừa gạt cho qua.”
Ngôn Độ nắm lấy cằm của cô, nói: “Anh cực kỳ nghiêm túc.”
Hàn Cẩm Thư vứt cho anh một cái trợn mắt trắng, cười cười: “Vậy sao? Ngay cả bản thân em cũng không có nhiều ảnh của mình đến vậy, anh còn dán đầy trên bốn bức tường, một căn phòng đều không đủ chỗ sao? Đúng thật là là buồn cười chết mất.”
Hàn Cẩm Thư cảm thấy bạo quân ra vẻ mãi cũng thành thói quen luôn rồi, trở thành ông hoàng ra vẻ luôn, đến nỗi bây giờ có chém gió cũng không cần phải soạn bản nháp nữa.
Ở bên kia, sau khi nghe xong lời chế giễu và châm biếm của cô, Ngôn Độ khẽ nhướng mày lên, nói: “Em không tin à?”
Hàn Cẩm Thư xua xua tay: “Nói thật với anh nhé, có lật tìm tới tung trời đảo đất ở chỗ mẹ em thì tất cả ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của em cũng sẽ không có nhiều hơn mấy trăm bức đâu.”
Ngôn Độ không tiếp tục tranh luận với cô về việc “Ảnh chụp được dán đầy cả bốn bức tường, một căn phòng cũng không đủ chỗ” này nữa. Anh chỉ nói: “Em đi rửa mặt đánh răng rồi ra đây ăn sáng trước đã.”
Hàn Cẩm Thư ôm lấy cánh tay của anh, ôm rất chặt, đôi mắt to tròn trừng lên: “Không nói cho em biết bức ảnh này từ đâu mà có thì em sẽ không bao giờ buông tha cho anh.”
“Anh sẽ nói cho em biết.” Vẻ mặt của Ngôn Độ rất bình tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng nhéo mặt cô: “Tối qua em uống nhiều rượu như vậy, ngủ cả đêm rồi mà không thấy đói à?”
Không đợi Hàn Cẩm Thư trả lời, một tràng âm thanh bụng réo kỳ lạ đột ngột vang lên.
Hàn Cẩm Thư: “…” Thôi được rồi, bụng của cô đúng thật là đã đói tới nỗi reo lên ùng ục rồi.
Ngôn Độ bình thản nói: “Ăn sáng trước đã, nếu để đói thành bệnh thì anh sẽ đau lòng đấy.”
…
Ít phút sau, Hàn Cẩm Thư mang theo điện thoại di động lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh.
Cô cầm bàn chải đánh răng lên, bóp kem đánh răng lên đầu bàn trải. Vừa đánh răng, vừa tiếp tục suy nghĩ về chuyện bức ảnh đó.
Theo cách nói của Daniel – một người bạn cùng trường đại học với Ngôn Độ, khi Ngôn Độ đang theo học đại học thì đã đặt ảnh của cô vào sách rồi.
Trước khi cô với Ngôn Độ kết hôn, điểm liên kết duy nhất giữa hai người họ chỉ có một, đó chính là account trò chơi Tháp Chính Nghĩa.
Mà bức ảnh này được chụp vào năm cô mười tám tuổi, khi cô đang học cấp ba ở Lan Giang…
Chẳng lẽ, ngay từ đầu Ngôn Độ đã sớm biết được lúc cô vừa mới thêm bạn account của anh thì anh đã phát hiện ra rằng cô chính là “Thư Thư Ngày Nào Cũng Muốn Chinh Phục Liên Minh Toàn Tháp” nên đã lén lút tìm người đến tận Lan Giang để chụp hình cô?
Có phải vậy không?
Âm thanh của bàn chải đánh răng điện rung lên ù ù, ù ù rung tới nỗi làm cho Hàn Cẩm Thư cảm thấy có hơi đau đầu. Cô tắt điện, tùy tay cầm một chiếc khăn rửa mặt lên, lau sạch bọt trên miệng. Lau xong liền vứt luôn vào thùng rác, tranh thủ thời gian liếc nhìn điện thoại một cái.
Cái nhìn này làm cô kinh ngạc.
Vậy mà lại có cả chục cuộc điện thoại gọi nhỡ.
Cô bị sặc một cái, nhanh chóng bật màn hình lên, lướt xem một cái mới phát hiện ra tất cả các cuộc gọi nhỡ đều đến từ Du Thấm.
Hàn Cẩm Thư tưởng rằng Du Thấm lại gặp chuyện gì khẩn cấp nên đã vội vàng gọi lại cho cô ấy. Ai ngờ, khi điện thoại vừa kết nối, người ở đầu bên kia điện thoại lại thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm: “Rốt cuộc thì em cũng nghe điện thoại rồi! Dọa chị sợ chết khiếp, chị còn tưởng là em với Ngôn Độ đã lao tới Cục dân chính rồi chứ!”
Hàn Cẩm Thư nắm điện thoại, có chút ngỡ ngàng: “Em với Ngôn Độ đến Cục dân chính làm cái gì chứ?”
Du Thấm suýt chút nữa đã nôn ra máu, gầm gào đến mức suýt vỡ giọng: “Chẳng phải là sáng sớm tinh mơ em đã nhắn qua Wechat cho chị bảo rằng em với Ngôn Độ không thể ở chung được một ngày nào nữa, em muốn đá cậu ta, ngay hôm nay sẽ ly hôn với cậu ta hay sao?”
Hàn Cẩm Thư:?
Sau vài phút tua ngược lại ký ức. Cô đã nhớ ra. Ờ, hình như là có chuyện như vậy thật.
Hàn Cẩm Thư ngượng ngùng gõ gõ đầu một cái, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Lúc nãy có chút hiểu lầm, chị đừng lo. Tụi em không ly hôn nữa đâu.”
Du Thấm ở đầu bên kia: “… Trời ạ, Hàn Cẩm Thư, chị thật sự không ngờ lại có một ngày mình cũng sẽ trở thành một người chị em tốt dễ bị mắc lừa, trở thành người công cụ để hâm nóng tình cảm của em với chồng em.”
“… Xin lỗi. Em sai rồi.”
“Em!”
Không cho Du Thấm có cơ hội để mắng mình, Hàn Cẩm Thư nói một câu “Tạm biệt, nói chuyện sau nhé” rồi nhanh chóng cúp máy. Cúp máy xong quay đầu lại, người chồng mà suýt chút nữa đã bị cô đá đi đang đứng sau lưng cô.
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư bị anh làm cho giật mình, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, ôm ngực chưa kịp định thần, nói: “Anh vào đây từ khi nào vậy?”
“Hai phút trước.” Thân hình cao lớn của Ngôn Độ biếng nhác dựa vào khung cửa, nhướng mí mắt lên nhìn thẳng vào cô: “Mì tôm tươi sắp nguội rồi.”
“Vâng ạ.”
Hàn Cẩm Thư thật ra cũng không chắc là anh có nghe rõ những lời mà ban nãy Du Thấm nói trong điện thoại hay không, nhưng anh không đề cập đến thì tất nhiên là cô sẽ không chủ động hỏi rồi. Cô im lặng đi đến trước bàn ăn trong phòng ăn, ngồi xuống rồi tiến lại gần ngửi ngửi bát mì.
Tay nghề của bạo quân đúng thật là không tồi, tôm biển trong nước canh trong vắt, không biết là anh đã xử lý nó bằng cách nào mà không hề ngửi thấy chút mùi tanh nào cả.
Chỉ có mùi thơm nồng nàn của cà chua tươi.
Hàn Cẩm Thư bụng đói cồn cào, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trong suốt quá trình đó, Ngôn Độ chỉ ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Hàn Cẩm Thư, nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt.
Cái miệng của cô rất nhỏ nhắn, đến nỗi mỗi lần đút vào một miếng thức ăn, cả hai bên quai hàm đều bị căng phồng lên. Đôi môi kiều diễm màu đỏ đóng chặt, khẽ chuyển động theo từng động tác nhai thức ăn giống như một con chuột hamster nhỏ xinh béo tròn mũm mĩm sau khi được nuôi dưỡng vậy.
Không lâu sau, Hàn Cẩm Thư ăn xong miếng mì cuối cùng, ngay cả nước canh cũng uống hết sạch sẽ.
Ngôn Độ thấy thế bèn tiện tay rút khăn giấy ra giúp Hàn Cẩm Thư lau sạch những giọt canh còn vương lại bên khóe miệng của cô.
Ngôn Độ khẽ nhếch khóe miệng lên, hỏi cô: “Em đã ăn xong rồi chứ?”
“Vâng.” Hàn Cẩm Thư nhận lấy khăn giấy từ tay anh, vừa lau miệng vừa gật đầu, quay sang cười với anh: “Ngon lắm ạ, cảm ơn anh.”
Ngôn Độ đứng dậy, tiến đến nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hàn Cẩm Thư, dắt cô đứng dậy rồi đi thẳng về phía phòng làm việc.
Hàn Cẩm Thư có hơi khó hiểu, hỏi: “Đến phòng làm việc làm gì vậy?”
“Đưa em đi tham quan một lát.” Ngôn Độ nói một cách bình thản: “Bộ sưu tập của anh.”
…
Phòng làm việc này rất rộng, phải hơn bốn mươi mét vuông, chuyên dùng để anh xử lý công việc thường ngày. Toàn bộ dinh thự, ngoại trừ phòng ngủ thì nơi mà Ngôn Độ thường xuyên ở lại nhất chính là phòng làm việc này.
Trong ký ức của Hàn Cẩm Thư, hai năm qua, chỉ cần là những ngày Ngôn Độ ở nhà, ngoài việc dụng sức ở trên giường ức hiếp cô thì chính là ở một mình trong phòng làm việc này.
Lần nào cũng như lần nào, cứ mỗi khi đóng cửa lại là anh có thể khóa mình trong đó vài tiếng đồng hồ. Cũng không biết là đang làm gì.
Sau khi nghe Ngôn Độ nói, trong lòng Hàn Cẩm Thư không khỏi nhếch miệng, tự hỏi: Phòng làm việc có bộ sưu tập gì chứ, ngoại trừ sách ra thì còn không phải là sách à?
Cô biết anh có học thức uyên bác, có lượng đọc rất đáng kinh ngạc. Nhưng cũng không đến mức còn phải đặc biệt khoe khoang số lượng sách mà anh sưu tầm để cho cô xem chứ?
Nhà cô còn họ hàng thân thích mở thư viện nữa kìa, tàng thư cả triệu quyển, con chó háo sắc này kiêu ngạo cái gì kia chứ..
Lần sau, cô nhất định sẽ khoe khoang để đáp lễ.
Dọc đường đi, Hàn Cẩm Thư cứ thế vừa oán thầm trong lòng vừa thả hồn bay lên chín tầng mây mà đi theo bên cạnh Ngôn Độ, bước vào phòng làm việc.
Cô đứng giữa phòng làm việc, nhún nhún vai một cách nhàm chán, nhìn anh: “Ừ, tham quan xong rồi, đúng thật là có rất nhiều sách. Bây giờ thì anh có thể nói cho em biết, chuyện về bức ảnh rốt cuộc là thế nào rồi phải không?”
Ngôn Độ không để ý đến cô.
Anh đi thẳng về phía bức tranh sơn dầu treo dọc, cao khoảng hai mét. Hàn Cẩm Thư nhìn theo bóng dáng của anh, nâng mi mắt lên nhìn về phía bức tranh sơn dầu đó.
Hàn Cẩm Thư biết đây là tác phẩm tranh sơn dầu nổi tiếng nhất của bậc thầy Salvador Dalí với tên gọi “The Dream of Venus”. Trong bức tranh là người phụ nữ đẹp nhất trong thần thoại La Mã, vị thần của sắc đẹp – Venus.
Venus trong trong truyền thuyết, toàn thân xích lõa, nhắm mắt ngủ yên, từng đường nét trên cơ thể nhấp nhô gợi cảm, không chỉ toát ra vẻ đẹp của cơ thể người phụ nữ mà còn ngập tràn sức sống với nét đẹp nguyên thủy nhất.
Ngôn Độ đi đến trước bức tranh ấy, đứng vững rồi đưa tay ra nắm lấy cái đèn treo tường trên tường bên cạnh, nhẹ nhàng xoay một cái.
Chuyện kỳ diệu đã xảy ra rồi.
Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên trố mắt ra nhìn.
Bức tranh sơn dầu ấy vậy mà lại là một cánh cửa, men theo cánh cửa phòng được mở ra, bức tranh sơn dầu trực tiếp tác ra khỏi bức tường đằng sau để lộ ra một khe cửa.
Hàn Cẩm Thư đúng thật là bị làm cho kinh sợ rồi.
Cô đã sinh sống ở nơi này suốt hai năm trời mà chưa từng biết rằng phòng làm việc này còn có một gian phòng bí mật.
Lúc này, Ngôn Độ đứng trước cánh cửa đó, nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú, không nói câu nào.
Hàn Cẩm Thư nhìn vào hốc cửa đen kịt đó một cái, cô hơi sợ hãi lại hơi tò mò, chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn nhấc chân bước vào bên trong.
Trong gian phong bí mật này không có cửa sổ, không có một chút ánh sáng mặt trời nào lọt vào cả. Hàn Cẩm Thư vốn dĩ cho rằng sẽ có mùi ẩm mốc thoang thoảng nhưng không. Phảng phất trong không khí chỉ có một mùi hương rất nhạt rất nhạt, nhạt đến mức gần như không thể ngửi thấy là mùi hương thanh mát, thơm phức của gỗ sưa.
Giống hệt như mùi hương trên người Ngôn Độ.
Hàn Cẩm Thư chuyển động cổ, bên trái nhìn một ít, bên phải nhìn một ít, xung quanh tối om tối mù, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Ngay lúc đó, Ngôn Độ bật công tắc ở trên tường lên.
Ngay lập tức, cả gian phòng đều hiện ra rất rõ ràng.
Nhìn rõ xung quanh, Hàn Cẩm Thư đã trợn to mắt lên rồi bịt miệng lại một cách kinh ngạc.
Cả một căn phòng, cả bốn bức tường, tất cả đều là những bức ảnh chụp riêng của cô. Những tấm ảnh chụp lúc học lớp 12, khi học đại học, sau khi tốt nghiệp.
Có bức ảnh cô mười tám tuổi đeo cặp sách đứng trước cổng trường THPT số 1 Lan Giang, ỉu xìu ủ rũ, có lẽ là do vừa bị giáo viên chủ nhiệm mắng xong.
Có bức ảnh cô hai mươi mốt tuổi cô đơn một mình đi trên con đường nhỏ trở về trường Y, rầu rĩ không vui, có lẽ là đang phiền não vì một bộ môn nào đó sắp phải thi.
Có bức ảnh cô hai mươi bốn tuổi mặc áo blouse trắng, bày những giỏ hoa khai trương cho viện thẩm mỹ Thịnh Thế vừa được thành lập, vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng và mong ước về tương lai.
Hàn Cẩm Thư bỗng dưng cảm thấy có hơi kinh sợ.
Hàn Cẩm Thư thật sự không lường trước được rằng bộ sưu tập mà Ngôn Độ nói vậy mà lại là chính bản thân cô, ở nhiều lứa tuổi khác nhau, đủ mọi dáng vẻ và biểu cảm.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Cẩm Thư: Bị dọa chết, nhưng vẫn chưa chết hẳn.
Ngôn Độ: Hu hu hu hu, vợ ơi, anh thật sự rất thích em mà, TAT.