“Em sao thế? Sao mặt đỏ dữ vậy?”
Tô Nguyên xoay người nhìn thấy Lục Cẩn đi tới, lại nhớ tới hình ảnh trong đầu vừa rồi, mặt càng đỏ hơn.
“Không, không có gì, thuốc của anh đâu? Anh đã lấy được chưa?”
“Ừm, đã uống rồi, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Lục Cẩn vui vẻ ôm lấy Tô Nguyên, “Từ nay tôi có thể cùng em đi chơi ở bất cứ đâu rồi.”
“Thật tốt quá.” Tô Nguyên cũng thấy vui thay Lục Cẩn.
“Khụ khụ.” Liễu Cam thu dọn xong đi ra, nhìn thấy một người không quen biết lại vô cùng anh tuấn ôm bạn tốt của mình, khó tránh khỏi không nổi lòng bà tám, cười bỉ ổi đi tới hỏi: “Aiz dô, Tiểu Nguyên, anh này là?”
Tô Nguyên bị giọng nói của Liễu Cam làm giật mình, lập tức chạy ra khỏi vòng tay Lục Cẩn, “Anh ấy, anh ấy, là….”
“Chào cậu, tôi là anh trai của Tiểu Nguyên Bảo, tên Lục Cẩn, bởi vì người đại diện của em ấy có việc, cho nên để tôi đến chăm sóc Tiểu Nguyên Bảo, cũng cảm ơn các cậu rất nhiều vì đã chiếu cố Tiểu Nguyên Bảo trong chương trình.” So với Tô Nguyên đang lắp bắp, thì Lục Cẩn biểu hiện tương đối thành thạo.
Anh vẫn nhớ thỏa thuận mà mình và Tô Nguyên đã kí trước khi kết hôn, không để lộ quan hệ thật sự của hai người ra ngoài, nhưng Liễu Cam là ai chứ, một tên hẹp hòi vừa mới thoát kiếp FA, sao có thể dễ dàng tin tưởng cái cớ của Lục Cẩn như vậy.
“Anh trai? Anh trai khác giới? Đừng bảo là anh trai mưa đấy nhé?”
“Cậu cảm thấy sao?” Lục Cẩn lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, sau đó quay lại nói với Tô Nguyên: “Tôi về phòng trước, buổi tối em cùng bạn bè đi tụ họp đi, tôi không đi đâu.”
“Được.” Vì tránh cho có quá nhiều người biết đến Lục Cẩn, Tô Nguyên cũng không cần thiết phải để anh đi cùng, dù sao thái độ lúc trước của Lục phu nhân đã tỏ vẻ không thích cái kiểu xuất đầu lộ diện này, nếu như bị bà ta phát hiện con trai mình bị chụp ảnh gì đó, nhất định sẽ náo loạn rất khó coi.
Đoàn Gia với Khương Phong cũng chân trước chân sau mà đến, mọi người đều đến đông đủ mới đi tìm nhân viên của bên chương trình để tìm hiểu quá trình làm việc của chương trình.
Khách mời quen thuộc có ba người là Triệu Đào, Hoàng Thị, và cả Đới Thanh, đây là show thuộc chương trình thực tế, ê-kíp chương trình sẽ đưa mọi người đến một nơi thế ngoại đào nguyên rời xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, nghe như chương trình này cũng thuộc kiểu tận hưởng, nhưng khó khăn duy nhất là chương trình không có kinh phí, các bữa ăn đều phải đổi lấy bằng chính sức lao động của mình.
Nhân viên công tác cũng chỉ giới thiệu đơn giản quá trình của chương trình, đại khái là đi đến nông thôn, sau đó làm việc, nỗ lực kiếm tiền mua thịt ăn.
Liễu Cam nghe xong nói: “Nghe cũng rất nhàn hạ nhỉ, cũng chỉ là ăn uống vui chơi, so với lúc trước ca hát nhảy múa thì thoải mái hơn nhiều!”
“Ừm, thấy cũng không khác mấy so với mấy mùa trước.” Đoàn Gia gật đầu, “Nói như vậy, chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng để đi chơi là được.”
Nhân viên công tác: “Thời gian cũng không còn sớm, mấy cậu về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải chạy tới thôn đào nguyên.”
Mọi người rời đi, chuẩn bị đi tìm một nhà hàng ăn một bữa no say, nhưng Tô Nguyên lại nghĩ đến một mình Lục Cẩn ở trong phòng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, cộng với mọi người cũng không muốn ở cùng một chỗ với Khương Phong, bèn nói tự mình về phòng tùy tiện ăn một bữa.
Lục Cẩn có thể đã sớm đoán được chuyện này, nên đã sớm chuẩn bị bữa tối trong phòng, tươi cười chờ Tô Nguyên trở về.
Tô Nguyên kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết tôi muốn về phòng ăn cơm?”
Lục Cẩn cười nói: “Bọn em không muốn gặp mặt Khương Phong, theo như tính cách của Liễu Cam thì ăn cơm với cậu ta cậu ấy sẽ khó chịu biết bao nhiêu, tôi liền đoán bữa tối này bọn em ăn không được rồi.”
Tô Nguyên: “Vậy hồi chiều anh còn cố ý nói nhiều như vậy.”
Lục Cẩn kéo Tô Nguyên ngồi xuống, thành thạo bày chén đũa cho cậu, “Bởi vì muốn Tiểu Nguyên Bảo đau lòng cho tôi nhiều chút đấy, được rồi, ngày mai còn phải lên đường, mình cũng nên nghỉ ngơi sớm chút.”
Tô Nguyên vui vẻ ăn bữa tối, lòng nghĩ có Lục Cẩn đi cùng, thật sự là vô cùng thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nguyên đã dậy sớm, đi tới đại sảnh nhờ nhân viên công tác hỗ trợ đeo micro bên người, cậu nghĩ mình đã dậy sớm lắm rồi, không ngờ Khương Phong còn dậy sớm hơn cả cậu.
Sau khi hai người gật đầu chào hỏi xong, tình cảnh trước mắt lập tức tẻ nhạt, hai người đều không nói lời nào, cho đến khi ba người Liễu Cam tới, trong nháy mắt bầu không khí lại trở nên náo nhiệt.
“Aiz dô, Tiểu Nguyên cậu dậy sớm như vậy à, anh Lục đâu?” Liễu Cam nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Lục Cẩn đâu.
Đoàn Gia dậy lên hứng thú hỏi: “Anh Lục là ai?”
Liễu Cam lộ ra nụ cười xấu xa: “Khà khà, đương nhiên là anh trai tốt của Tiểu Nguyên rồi.”
“Cậu đừng nói bậy bạ.” Tô Nguyên giận dỗi ném gối dựa trên tay qua.
Liễu Cam vội vàng né tránh, “Chậc chậc chậc, mới nói anh ta có hai câu, cậu xem, còn động thủ nữa.”
“Tiểu Nguyên Bảo, sao lại vô lễ như vậy.” Lục Cẩn khoan thai đến trễ, trên tay cầm bữa sáng của cậu, “Đừng đùa nữa, mọi người qua đây ăn sáng đi.”
Tô Nguyên đi qua liếc nhìn Lục Cẩn, bảo sao sáng sớm không thấy người đâu, hóa ra là đi chuẩn bị bữa sáng.
Đám người Liễu Cam cũng không khách khí, lập tức xông tới, chả quan tâm là cái gì, cứ nhồi nhét hết vào trong miệng.
Tô Nguyên lo mình chậm chạp như vậy, cuối cùng cũng chẳng ăn được gì, lập tức cũng ùa theo giật lấy, sau cùng vẫn là Lục Cẩn kéo cậu sang bên cạnh.
“Phần của em ở đây này.” Lục Cẩn từ sau lưng lấy ra bánh bao gạch cua, “Mau ăn đi.”
Những người khác cứ như vậy nhìn Lục Cẩn thiên vị trắng trợn mà chẳng biết làm gì, đành phải ngồi đó ăn cẩu lương thôi.
Dù sao mọi người vẫn cùng nhau tham gia chương trình, không để ý tới Khương Phong cũng không tốt lắm, Tô Nguyên chủ động đi qua hỏi một câu: “Cậu đã ăn chưa? Có muốn cùng ăn không?”
Khương Phong vừa định từ chối, nhưng khi hắn nhìn thấy Lục Cẩn cũng đang nhìn mình thì ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý, chậm rãi đi tới.
Liễu Cam thấy Khương Phong đi tới, lập tức tránh sang một bên, làm như đang tránh cái thứ ô uế gì đó.
Tuy thoạt nhìn có chút xấu hổ, nhưng Khương Phong quản lý biểu cảm rất tốt, làm như cái gì cũng không biết, cầm một cái bánh bao nói cảm ơn Tô Nguyên.
Thế nhưng Tô Nguyên luôn cảm thấy hắn như đang nói cảm ơn với người sau lưng mình, vừa nghĩ như vậy lại có chút khó chịu, sớm biết như vậy thì đã không kêu hắn qua ăn cùng rồi.
Nhân viên công tác nhìn thời gian rồi nói, “Cũng gần đến giờ rồi, mọi người đã sẵn sàng rồi thì chúng ta có thể xuất phát.”
Bởi vì số người tương đối nhiều, ê-kíp chương trình đã chuẩn bị hai chiếc xe, Liễu Cam vỗ vỗ bả vai Tô Nguyên rồi lập tức kéo Lương Nhâm Thần lên cùng một chiếc xe, Đoàn Gia cũng không thích Khương Phong lắm nên cùng theo Liễu Cam lên xe.
Tô Nguyên bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi cùng xe với Khương Phong, xe phía trước cười nói rôm rả, đến xe phía sau thì lặng ngắt như tờ.