Tô Tử An đi vào khách sạn đã lập tức bỏ người lại, dù sao chuyện mình cần làm không thích hợp để người khác thấy.
Lục Cẩn đột nhiên rời đi khiến Diệp Thi Ngữ hơi ngượng ngùng, nhưng cô ta còn phải chiêu đãi khách khứa, đây cũng là ngày vui của cô ta, cô ta tin mình có khả năng khiến Lục Cẩn yêu mình.
Tô Tử An rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu của mình, dù sao với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc đính hôn này, anh cũng là tâm điểm chú ý.
Đó chính là người phụ nữ xấu xa! Mặc dù không thấy tên tra nam kia, nhưng giải quyết cô ta trước!
Tô Tử An lén lút chạy tới, dán đồ chơi nhỏ của mình đem theo lên cái váy của Diệp Thi Ngữ, thứ này dính vào váy càng lâu sẽ hòa vào sợi vải của váy, khó bị phát hiện.
Chưa được bao lâu, trong không khí bị bao phủ bởi mùi bún ốc nồng nặc, một số vị khách có khứu giác nhạy bén thay đổi sắc mặt ngay lập tức, người ở gần Diệp Thi Ngữ thậm chí còn đưa tay bịt mũi.
Diệp Thi Ngữ hơi xấu hổ, bước sang một bên với một nụ cười khó xử.
“Cô gái này bị làm sao vậy? Sao mà thối thế?”
“Ọe, cô ta ọe, pheromone của cô ta ọe, là ọe mùi bún ốc hả?”
“Ông đây sắp chết rồi, khó chịu quá.”
“Tôi chịu không nổi nữa, đi trước nha.”
Trong đại sảnh mọi người đang bàn luận xì xầm, chẳng bao lâu tiếng ọe của mọi người vang lên không ngừng nghỉ, Diệp Thi Ngữ thấy cục diện đột nhiên mất kiểm soát, sắc mặc càng khó coi hơn.
Mình không dễ gì giành lấy buổi lễ đính hôn này, sao đột nhiên thành ra như vậy?
Khi thời gian từng chút một trôi qua, mùi bún ốc trong đại sảnh cũng trở nên nồng đậm hơn, người không thích mùi vị này cũng không nhịn được, lập tức chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nhân viên phục vụ thấy một nhóm người đang hít lấy hít để ở lối đi, vẻ mặt như sống sót sau tai nạn thì có hơi khó hiểu, còn cho rằng khách sạn của mình xảy ra chuyện gì nên vội vàng kéo đồng nghiệp của mình ở trong đó lại hỏi.
“Trong đó sao thế? Bọn họ sao lại đột nhiên thành ra như vậy?”
“Trong đó, ọe, có vũ khí sinh học, cô đừng vào trong, ở ngoài hít nhiều không khí chút đi, mau đi gọi quản lý tới đây.”
Bên trong toàn là nhân vật lớn, đắc tội với họ thì khách sạn này cũng có thể đóng cửa rồi.
Nhân viên phục vụ nghe thấy lời này thì lập tức đi tìm quản lý.
Tô Tử An nhìn trò cười trước mặt, đắc ý vênh váo đang định tìm tra nam trong đám người, chuẩn bị trêu đùa anh một chút.
Nhưng nhóc không ngờ, quản lý của khách sản thông qua camera giám sát đã nhận ra là Tô Tử An đang giở trò quỷ, Diệp Thi Ngữ tức đến nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh nhất định phải tìm cho ra thằng quỷ nhỏ đó!
Nhìn thấy mấy nhân viên phục vụ nhìn mình, trên mặt còn mang theo tức giận, Tô Tử An lập tức đoán ra, mấy người phục vụ này đến để bắt mình, cậu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy đứa nhỏ chuồn mất thì lập tức đuổi theo, nhưng Tô Tử An vốn không quen thuộc khách sạn này, trong nhất thời lại chạy lên trên.
Bên trên đều là phòng nghỉ, nhân viên sợ thanh âm của mình sẽ làm kinh động đến mọi người, cũng không chạy đuổi theo, để chút thời gian cho Tô Tử An thả lỏng.
Lục Cẩn thấy thời gian cũng gần tới rồi, định ra ngoài ứng phó xong thì rời đi, nhưng không ngờ vừa bước ra đã đυ.ng phải Tô Tử An.
Tô Tử An bị người cao khỏe đυ.ng trúng lăn lộn trên mặt đất một vòng, cả người mơ mơ màng màng.
Lục Cẩn vội vàng đi tới, muốn hỏi nhóc có bị thương không, vừa đối diện với đôi mắt của Tô Tử An, thoáng chốc quên mất mình muốn làm cái gì, chỉ nhìn vào mắt cậu nhóc thất thần.
Bị dây dưa như vậy, nhân viên phục vụ rất nhanh đã đuổi kịp.
“Lục đại thiếu.”
Nhân viên phục vụ giật mình, không ngờ đứa nhỏ lại đυ.ng trúng anh, nó vừa làm bữa tiệc đính hôn của Lục đại thiếu chướng khí mù mịt như vậy, hiện giờ coi như tự chui đầu vào lưới nhỉ?
Tô Tử An phản ứng rất nhanh, nhóc sợ mình bị khách sạn này bắt lại sẽ gây ảnh hưởng đến Tô Nguyên, lập tức giả vờ đáng thương nói: “Ba ơi, bọn họ muốn bắt con, bán con đi, An An sợ lắm, huhuhu.”
Lục Cẩn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nhóc, trái tim mềm nhũn, dịu dàng ôm Tô Tử An lên, vỗ về lưng nhóc, “Đừng sợ, chú sẽ bảo vệ cho con.”
Nhân viên phục vụ tức khắc không nói nên lời, rõ ràng là thằng quỷ nhỏ này đang gây rối! Sao đột nhiên lại biến thành bọn họ gạt người đem bán rồi??
Tô Tử An nhìn thấy Lục Cẩn mềm lòng, nói tiếp: “Ba ơi, con sợ, con không muốn ở đây, con muốn về nhà.”
Về chuyện của tra nam lần sau lại báo thù, vẫn là chuồn ra ngoài trước đi.
“Được rồi, mấy người cũng đừng làm khó đứa nhỏ này.” Lục Cẩn ôm Tô Tử An định rời đi, mặc dù trong lòng anh biết rõ, nơi rộng lớn thế này, sao lại có chuyện phục vụ bắt người đem bán, nhưng nhìn đứa nhỏ này, Lục Cẩn vẫn lựa chọn bảo vệ nó.
Lục Cẩn ôm cậu nhóc đi tới đại sảnh, anh nghĩ nếu đứa nhỏ này có thể vào khách sạn, vậy thì ba nó chắc cũng ở đây.
Diệp Thi Ngữ nhìn thấy Lục Cẩn ôm theo đứa nhỏ, cũng tức muốn chết, tiệc đính hôn lần này vẫn chưa bắt đầu đã bị nhóc làm xáo trộn hết rồi, cô ta cũng không có mặt mũi gặp người nữa, nhìn thấy cách Lục Cẩn xử lý, trong lòng càng khó chịu hơn.
“Anh Cẩn, thằng nhóc này hại em không có mặt mũi gặp người, nhất định phải giáo huấn nó!”
Lục Cẩn liếc Diệp Thi Ngữ một cái, mặc dù mùi bún ốc hết rồi, nhưng cũng mất đi vẻ tươi đẹp rạng ngời của ban đầu, “Cô muốn giáo huấn thế nào?”
Tô Tử An nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt tức sắp bay màu luôn rồi, bản thân cho rằng đã tìm được một chỗ dựa! Không ngờ lại là tên tra nam, bây giờ còn muốn xử lý mình! Nghĩ thôi đã tức, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, há miệng cắn vào tay Lục Cẩn.
Có lẽ là quá tức giận, Tô Tử An vốn không kiểm soát được sức lực, nên đã thật sự cắn rách tay Lục Cẩn, trong miệng bỗng chốc truyền đến mùi hương của cây tùng bách.
Nhìn thấy Lục Cẩn bị cắn, Diệp Thi Ngữ muốn động thủ ném Tô Tử An xuống, nhưng bị Lục Cẩn ngăn cản: “Nhóc con, tức giận rồi à, chú đâu phải người vô lương tâm, sao có thể đưa nhóc đến chỗ nhân viên dạy dỗ chứ.”
Diệp Thi Ngữ nghe thấy lời này, cảm thấy mình bị xúc phạm, chỉ có thể bối rối ngay tại chỗ.
Tô Tử An nghe vậy, âm thầm bĩu môi, nhìn miệng cậu nhóc dính máu, Lục Cẩn định lau cho nhóc, anh cũng không biết vì sao mình lại khoan dung với nhãi con này như vậy, dù là nó cắn mình, mình cũng không hề tức giận.
Tô Tử An nhìn thấy tra nam đối xử dịu dàng với mình như vậy, nhóc không biết vì sao bỗng nhiên thấy rất khó chịu, nhóc không hiểu, tên tra nam này rõ ràng rất tốt, cũng rất dịu dàng với mình, nhưng vì sao không cần ba mình nữa.
Vừa buồn vừa ủy khuất, Tô Tử An phút chốc không cầm cự được nữa, nháy mắt khóc ầm lên.
Lục Cẩn nghe thấy tiếng nhóc khóc thì luống cuống, anh không biết đứa nhỏ này vì sao lại khóc, lẽ nào là bị dọa sợ rồi ư?
“Anh bỏ nó xuống!”
Tô Nguyên không dễ gì đuổi tới sảnh lớn khách sạn thì đã nhìn thấy Lục Cẩn xuống tay với con của mình, bên khóe miệng con của cậu còn vươn vệt máu, trong lòng càng đau lòng muốn đòi mạng.