[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm - Chương 92: Đồ Vô dụng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm


Chương 92: Đồ Vô dụng


Editor: Lạc Y Y

“Được, bắt xe qua đó mất một tiếng, đội của Lục Du và đội của Cố Tích chắc sẽ không lựa chọn bắt xe đi, vậy thì chúng ta có bốn tiếng, trừ thời gian bắt xe và kẹt xe ra, chúng ta có hai tiếng để bày sạp.” Tô Nguyên nhanh chóng lên kế hoạch, mọi người bắt đầu nhốn nháo chuẩn bị.

Giang Thành mặt dày đi hỏi mấy bác gái mượn cái loa, dù sao mấy bác gái nhảy quảng trường không thiếu nhất là thứ đồ chơi này, nhưng họ cũng gặp may là loa vậy mà còn được kết nối với micro.

Thiết bị miễn phí giúp họ tiết kiệm được một mớ tiền.

Có thiết bị, hai người lại bắt đầu tìm không gian rộng rãi, nhất định phải tìm một chỗ không có quản lý đô thị, nếu như vừa bắt đầu đã bị quản lý đô thị thu phí, vậy thì được một mất mười rồi.

Thái Văn Kỳ tự mình đi mua một số dụng cụ vẽ phác thảo rồi mới tụ họp với bọn Giang Thành, nếu như một mình cô phát họa chân dung cho người khác thì chắc chắn sẽ không được lên hình nhiều, vậy nên cô đã lựa chọn đi theo Giang Thành.

Còn Lục Cẩn cảm thấy mình không nên vô tích sự trong đội nên anh quyết định tự mình kiếm tiền.

Tô Nguyên cũng mặc kệ anh, thậm chí còn cảm thấy không có Lục Cẩn ở bên, cậu có thể sẽ thoải mái hơn một chút.

Sau khi chuẩn bị đâu vào đó, Giang Thành cầm micro chuẩn bị phát biểu: “Xin chào các cô chú anh chị em thân mến, mấy người chúng tôi đi ngang qua nơi này, không biết làm sao có phí đi lại, chỉ có thể biểu diễn một tiết mục nho nhỏ, mong mọi người có tiền thì góp tiền, không có tiền thì ghé lại xem.”

Chẳng mấy chốc người qua đường đã bị giọng nói lớn của Giang Thành thu hút, ngay lập tức đã tạo thành một vòng tròn xung quanh sân khấu nhỏ.

Tuy rằng người rất đông, nhưng hai người đã quen với cảnh tượng này cũng không có chút hoảng sợ, Giang Thành thấy người tới cũng kha khá rồi thì tiếp tục nói: “Chắc hẳn mọi người đều biết người biểu diễn chính hôm nay đúng không nào, vâng chính là Tô Nguyên của chúng ta, hôm nay Tô Nguyên sẽ mang đến cho mọi người một màn trình diễn.”

Sau màn giới thiệu, Giang Thành trả micro lại cho Tô Nguyên, Tô Nguyên nhận lấy, chuẩn bị bắt đầu hát bài nhạc của mình.

Nhưng nhạc đệm vừa vang lên, Tô Nguyên suýt chút đã bị âm nhạc này làm cho ngu người.

“Em là áng mây đẹp nhất nơi chân trời của anh, làm thế nào để níu giữ em ở lại!”

“…” Tô Nguyên lúng túng cầm micro, Giang Thành trêu ghẹo bảo: “Ây dô dô, ca sĩ nhà ta định dùng bài hát này để mở giọng sao?”

Người đi đường nghe thấy vậy thì vang tiếng cười to.

Tô Nguyên trừng mắt nhìn Giang Thành, sau đó nhếch khóe miệng, cười nói: “Ca sĩ chúng tôi muốn có những điệu nhảy để hâm nóng sân khấu, cảm ơn Giang Thành của chúng ta vì mọi người làm nóng sân khấu, mang đến điệu nhảy “Đẹp nhất phong cách dân tộc”!”

Giang Thành không ngờ mình bị Tô Nguyên chơi lại một vố, vì vậy ngượng ngùng cười cười, hắn cũng không có gánh nặng thần tượng nên nhảy ngẫu nhiên một bài, mọi người xem trình diễn, bầu không khí cũng sôi động hơn.

“Thế nào? Đủ bùng cháy chưa người anh em?”

Giang Thành làm ra tư thế enfposs.

Tô Nguyên cười cười, đập tay với hắn, vì để không làm giảm sự nhiệt huyết của mọi người, một buổi concert nhỏ sẽ bắt đầu một cách hoành tráng!

Còn Lục Cẩn lén ngồi trong đám đông, thấy Tô Nguyên rêu rao như vậy, dường như có thể nhìn thấy ánh sáng tỏa ra trên người cậu.

Giang Thành lấy mã QR đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu đi giữa đám đông, “Cảm ơn mọi người, một lần một ít, love you ~”

Tuy nhiên, Giang Thành mới bắt đầu thu tiền, quản lý đô thị đã đến, nhìn thấy một đám người vây xem thì lập tức tiến lên xua đuổi.

“…”

“…”

Bận rộn hết một tiếng đồng hồ chỉ kiếm được 80 tệ, hai người cạn lời đã gửi trả lại thiết bị.

Thái Văn Kỳ vì quản lý đô thị đến cũng không có cách nào vẽ tiếp nữa, trừ tiền mua dụng cụ thì cô ta chỉ kiếm được 120 tệ.

Bốn người nhìn nhau không nói lời nào mà đếm số tiền hiện có.

“200+10+80+120, tổng cộng chúng ta có 410 tệ, trừ tiền đi taxi, còn lại 300 tệ, bên đội của Lục Du có 100 tệ.” Tô Nguyên nhanh chóng tính toán tình hình hiện tại.

“Còn 300 chúng ta chia đều đi.” Giang Thành nói, nhưng Tô Nguyên ngay lập tức cắt ngang lời hắn, “Vậy không phải tôi lỗ rồi sao?”

“Không lỗ đâu, cậu chia cho bọn tôi một nữa, nhưng cậu lại có được đồng đội không phải sao?” Giang Thành xảo quyệt nói: “Hơn nữa lần hạng nhất này bọn tôi cũng nhường cho cậu rồi, cậu phải cho bọn tôi một chút phúc lợi chứ.”

Tô Nguyên cũng lười so đo với hắn, dù sao người còn lại trong đội mình cũng không có cống hiến gì, lần “bày sạp” này mình quả thực đã chiếm hời, chi bằng chia đều, bán nhân tình cho Giang Thành.

Nghĩ như vậy, Tô Nguyên ghét bỏ liếc mắt nhìn Giang Thành một cái, như thể đang nói hắn vô dụng.

Sau khi bàn bạc xong, bốn người bắt một chiếc taxi cùng nhau đến nơi ở.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Lục Du với Hạ Tử Ninh đã tới nơi từ lâu rồi, nhất thời bốn người đều không nói nên lời.

Giang Thành không nhịn được sấn tới hỏi: “Hai người bắt taxi đến hả? Tiền xe ít nhất là 100 tệ, không nhất thiết vì về nhất mà tiêu sạch hết tiền chứ!”

Hạ Tử Ninh hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Thì ra bắt taxi mắc vậy á, mấy anh đúng thật là nhiều tiền, không giống tôi, chẳng tốn xu nào đã tới nơi ời.”

“Các cậu đến bằng cách nào thế?” Tô Nguyên hỏi.

Lục Du nhanh chóng lên tiếng đáp: “Đó đương nhiên là nhờ vào Tiểu Ninh nhà chúng tôi rồi.”

“Trên đường chúng tôi gặp một đứa nhỏ đột nhiên bị bệnh, may thay Tiểu Ninh nhà chúng tôi học y nên đã nhanh chóng ổn định đứa nhỏ, ba của nhóc đó báo đáp bọn tôi, thế là đưa bọn tôi đến nơi này.”

“Thế thì sao.” Giang Thành chua chát nói: “Mấy người chỉ là người đến đầu tiên thôi, trên người chỉ có 100 tệ, còn tôi thì từ 10 tệ đã lên tận 150 tệ!”

“Ồ” Lục Du dửng dưng đáp lời, tiếp tục ngạo kiều bảo: “Tiểu Ninh nhà tôi xem bệnh cho mấy người ở gần đây cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ có 1000 tệ thôi à, à mà, nơi này ăn cơm còn phải tiêu tiền đó, các anh nếu mà không có tiền ăn cơm thì tôi có thể cho mượn nhé.”

Nghe thấy Lục Du nói như vậy, Giang Thành tức tới nỗi muốn cắn chết hắn!

Sắc trời dần dần tối, cuối cùng đội của Cố Tích khoan thai đến muộn, Lý Trình Trình yếu ớt nói: “Cố Tích, cô không phải người, tôi không được rồi, tôi muốn nghỉ một lát! Không phải chỉ 10 tệ thôi sao? Cô không cho đi taxi, cô muốn tôi mệt chết à?”

“Lý Trình Trình, cô kiên trì thêm chút nữa, sắp tới rồi! Hiện giờ đội chúng ta là nghèo nhất, nhất định phải tiết kiệm ăn tiêu!” Cố Tích kéo mạnh Lý Trình Trình, cưỡng ép cô ta đưa tới nơi ở.

Sau khi mọi người đã tới đủ, MC đã xuất hiện, “Chúc mừng mọi người đã đến đích, tiếp theo tôi sẽ công bố phần thưởng cho đội về nhất!”

“Đó là bữa tối hôm nay được miễn phí! Những người khác đều phải tự mình trả tiền đó nha.”

Tô Nguyên liếc nhìn thông báo dán ở cửa, tiệc buffet, mỗi người 20 tệ!

Rất rẻ, Tô Nguyên không chút do dự trả phần cho hai người, lúc trả tiền không khỏi vừa liếc nhìn sang Lục Cẩn, vừa cảm thấy Lục Cẩn là một gánh nặng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN