Thao Túng Tim Tôi - C17: Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Thao Túng Tim Tôi


C17: Chương 16


Dù sao cũng chỉ là kỳ nghỉ đông, năm học sẽ đến nhanh thôi. Một tuần trước ngày khai giảng, Trác Thế Tuyết một phong bì chuyển phát nhanh của SF Express, trên mặt nó có ghi” Từ Viện nghiên cứu tâm lý trực thuộc Trung tâm Y tế Dietrich”. Địa chỉ gửi là từ trường học, ở miệng phong bì còn có con dấu của “Đại học Hoàn Dương”.

Trác Thế Tuyết cầm túi phong bì, không biết bên trong đựng gì mà khá nặng. Trác Thế Tuyết không biết nên hình dung tâm trạng mình như thế nào. Thành thật mà nói, cô rất kích động. Đặc biệt, cô chưa từng ra ngoài xã hội, đây là lần đầu chính thức nhận được văn kiện.

Cô trở về phòng ngủ, mở túi phong bì ra. Bên trong là sách tuyên truyền giới thiệu về các lĩnh vực cụ thể và nhân viên công tác. Còn có phương hướng nghiên cứu của viện, bao gồm sự phát triển loại thuốc cho tâm thần và các trang thiết bị hỗ trợ điều trị cho bệnh nhân tâm thần. Toàn bộ đều là những chủ đề có liên kết chặt chẽ với tâm lý học.

“Woa, đều là những người có trình độ giáo sư…”

Trác Thế Tuyết tặc lưỡi nhìn phần nhân viên công tác trong sách tuyên truyền và tên của Isabella xuất hiện trên tờ quảng cáo. Điều đáng chú ý, chị ấy là phó viện trưởng kiêm tiến sĩ giám sát của viện, đã sáng tạo ra “Công nghệ cấy ghép hỗ trợ hồi phục chức năng tâm lý”, “Từng được đề cử cho Giải nghiên cứu Y học lâm sàng Lasker-DeBakey” …

Trác Thế Tuyết đang xem dở sách tuyên truyền, bất chợt từ trong sách rớt ra một tờ giấy bay xuống sàn. Cô nhặt lên, được viết bằng phông chữ tiết Anh rất đẹp, đại ý như sau:

Thân gửi, bạn Trác Thế Tuyết!

Chào bạn!

Chúng tôi rất vui khi bạn có thể trở thành một thành viên của Viên tâm lý học trực thuộc Trung tâm Y tế Dietrich. Chúng tôi có chương trình nghiên cứu thuộc lĩnh vực tâm lý học tiên tiến nhất thế giới. Tại đây, bạn sẽ được làm việc và học tập cùng với các giáo sư có kiến thức thâm sâu. Hãy báo cáo lại cho chuyên gia tâm lý ở phòng tư vấn sau khi trở lại trường vào ngày 15 tháng 3. Học viện của chúng tôi sẽ sắp xếp xe ô tô đặc biệt đưa đón bạn vào lúc đó.

Ký tên: Y Bối Lạp – Isabella.

“Quá đã luôn!”

Trác Thế Tuyết nằm trên giường, không tin rằng mình có thể dễ dàng đến viện nghiên cứu làm thực tập. Chưa kể, cô chỉ đang là sinh viên năm nhất!

Nhưng có vấn đề.

Cô đột ngột bật dậy ngồi trên giường, cô cái gì cũng không biết. Thậm chí còn chẳng phải chuyên y, cô chỉ là một sinh viên báo chí tầm thường, đến viện nghiên cứu thì có ích gì?

Trên thực tế, tuy cô đã nắm được hợp đồng lao động nhưng cô vẫn cho rằng lời Isabella nói muốn cô làm trợ giảng cho chị ấy lúc trên bàn ăn, thực chất chỉ là ngăn không cho mẹ cô biết bản thân đi tư vấn tâm lý mà thôi.

“Không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Viện nghiên cứu là nơi như thế nào? Khắp nơi đều là màu trắng chăng? Biết đâu có thể là một nơi giống với bệnh viện…”

Trác Thế Tuyết cứ vậy mà ôm đầu thắc mắc, nhìn thời gian phải báo cáo lại cho phòng tư vấn đang ngày một tới gần.

Sáng ngày 15 tháng 3, việc đầu tiên Trác Thế Tuyết làm, là trở về ký túc xá của trường học. Hôm sau, cô đặt báo thức 7 giờ song cả đêm lại chẳng thể chợp mắt. Cô rời khỏi giường vào lúc 6 giờ, nằm ngó lên trần nhà đến tận 9 giờ.

Cô đeo cái balo nhỏ màu trắng bước ra ngoài. Lúc đứng trước cửa phòng tư vấn tâm lý, cô có hơi kinh ngạc vì thấy cửa mở. Cô cho rằng cũng giống như lần trước, chỉ có bác sĩ ngồi khám nhưng không. Lần này, cô thấy có ít nhất có năm vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang bận rộn bên trong, có cả học sinh khác đến tư vấn nữa. Không còn vắng vẻ như ngày đầu mới thành lập.

“Chào em, tôi giúp gì được cho em?”

Trong tình huống này, Trác Thế Tuyết chỉ biết ngây người ra nhìn. Mãi đến khi có giọng nói nhỏ nhẹ của nữ hỏi cô một cách từ tốn mới khiến Trác Thế Tuyết tỉnh lại. Cô quay đầu lại nhìn thì đó là một nữ bác sĩ với mái tóc dài ngang lưng đang mỉm cười hỏi cô.

“Chào chị, em là…” Trác Thế Tuyết không biết phải tự giới thiệu thế nào. Cô hơi hoảng, đành lấy túi phong bì từ trong ba lô ra đưa cho đối phương.

“À.” Đối phương chỉ liếc mắt nhìn túi phong bì kia một cái, tay xoa cằm nghĩ ngợi gì đó mà hơi khom lưng, nhìn chằm chằm vào Trác Thế Tuyết. “Không nghĩ em là một cô nhóc, chị còn tưởng người đó phải đặc biệt gì lắm.”

Trác Thế Tuyết chưa kịp đáp trả câu nói của người kia thì cô bác sĩ ấy đã kéo vị bác sĩ nam đang bận tư vấn cho một học sinh bên cạnh sang thì thầm gì đó.

“A!” Người bác sĩ nam kia đứng dậy, cởi áo blouse trắng đang mặc trên người ra, chào hỏi Trác Thế Tuyết. “Chào em nha, em là bạn Trác Thế Tuyết đó hả? Tôi lái xe đưa em đến viện nghiên cứu liền.”

“Tiết Cầm, cô xem giúp tôi cái biểu đồ đo lường của em học sinh này nhé? Tôi quay lại ngay.” Hóa ra tên của bác sĩ nữ có mái tóc dài ngang lưng kia là Tiết Cầm. Cô ấy gật đầu, xoay người trở vào phòng tư vấn, còn anh thì quay lại cười với Trác Thế Tuyết rồi nói:

“Xin lỗi em, tại phòng tư vấn mới bàn giao lại cho người khác, không ngờ lại bận như vậy, để em đợi lâu rồi. Anh tên là Lỗ Tử Tường, sau này ta sẽ phải gặp nhau thường xuyên đó, em cứ kêu anh là anh Tường được rồi.”

“Dạ, dạ được, anh Tường.” Trác Thế Tuyết rụt rè sợ sệt mà đáp gọn lỏn.

Vị bác sĩ nam tự xưng là Lỗ Tử Tường này lái xe khá tốt, kỹ thuật rất ổn. Ngồi trên xe, Trác Thế Tuyết cảm thấy rất dễ chịu, có khá nhiều đề tài để nói.

“À, viện nghiên cứu bộ thiếu người hả anh?” Lỗ Tử Tường nghe Trác Thế Tuyết hỏi vậy liền lấy làm lạ, anh vừa lái vừa ngoái lại hỏi. “Sao em hỏi vậy? Tại thấy Isabella mời em đến viện nghiên cứu tụi anh làm việc à?”

“Dạ, dạ phải. Tại em thấy mình được vừa sợ vừa lo. Em… em mới là sinh viên năm nhất, lại không phải sinh viên khoa Y nữa.”

“Không sao đâu, chẳng phải Isabella bảo muốn em làm trợ giảng cho cô ấy sao? Có cái gì không hiểu, cô ấy sẽ chỉ cho em.” Lỗ Tử Tường nói mà không thèm nghĩ. “Có điều, biết đâu ở em có điểm gì đó đặc biệt nên được Isabella coi trọng cũng không chừng. Cô ấy làm việc luôn mạnh mẽ và dứt khoát, chắc cô ấy phải có mục đích gì đó mới điều em tới viện nghiên cứu làm việc.”

“Mục đích gì ạ?”

Cái này Trác Thế Tuyết thật đúng là chưa gì qua. Cô chỉ biết Isabella qua lần chạm mặt trong phòng tư vấn, sau đó trùng hợp hội ngộ ở bữa cơm gia đình, và… nảy sinh tình cảm (là chị ấy ngỏ lời). Liệu cái điều trời xui đất khiến này có phải mục đích hay không?

“À mà, nói thì nói vậy thôi, chứ cô ấy tốt lắm. Em đừng lo.” Lỗ Tử Tường nói tiếp. “Anh nói thật, đợi khi em gặp cô ấy, làm việc chung với cô ấy một thời gian, em sẽ biết cô ấy là người thế nào.”
4

“Hôm nay chị ấy có ở viện nghiên cứu không ạ?”

“Cái này anh không rõ, cô ấy lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như ma vậy. Đôi khi muốn tìm cô ấy để xin một cái đóng dấu thôi cũng rất khó, họa hoằn lắm mới gặp được.”

Hai người cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác trên suốt quãng đường. Trác Thế Tuyết xuống xe, phát hiện chỗ này tương đối ở ngoại ô thành phố. Tuy không đến mức vắng vẻ hoang tàn, song khu này vẫn cách thành phố một khoảng khá xa. Nhưng điều này cũng dễ hiểu, giá đất ở đây không quá mắc, vả lại khung cảnh còn rất yên tĩnh. Vô cùng thích hợp chọn làm nơi nghiên cứu khoa học.

“Anh đưa em đến đây thôi.” Lỗ Tử Tường cười với cô, trông ngốc nghếch, tính cách như con Golden. “Em cứ đi thẳng vào trong là thấy bảo vệ.”

“Dạ, được…”

Trác Thế Tuyết ôm lấy balo của mình. Vừa bước xuống xe, cô đã bị cái bảng hiệu ở ngay lối vào của viện nghiên cứu thu hút. Trên bảng in dòng chữ màu đen “Viện Tâm Lý trực thuộc Trung tâm Y tế Detrich”, “Cơ sở đào tạo tư vấn tâm lý”, “Trung tâm Nghiên cứu sức khỏe tâm thần cho trẻ em”.

Lại còn có rất nhiều cảnh báo, Trác Thế Tuyết chưa đọc hết đã đi thẳng vào trong. Bên trong, sảnh rộng như bãi đỗ xe vậy, là kiến trúc được bao bọc bởi một màu trắng, được thiết kế rất trang nghiêm. Tứ phía bị bao phủ bởi lá và cây xanh, có hơi giống thư viện đại học.

Lúc cô vừa bước vào, không một ai nghênh đón. Bảo vệ cũng chỉ nhìn vào camera quan sát như đoán trước được sự hiện diện của cô.

“Nhưng mình không biết phải đi đâu…” Trác Thế Tuyết vốn tưởng rằng sẽ có người hướng dẫn, nào ngờ anh Tường kia bỏ cô lại rồi lái xe quay về trường.

“Rất đúng giờ nha, tiểu Tuyết.”

Đột nhiên, bên cạnh phát ra một âm thanh tiếp đón. Trác Thế Tuyết nhìn theo nơi phát ra tiếng nói ấy, Isabella mặc áo blouse trắng, tươi cười bước lại chỗ cô.
1

“Ơ?”

Trác Thế Tuyết như không tin vào mắt mình, cô cứ ngỡ hôm nay không được gặp Isabella.

p/s: Chạy ngay đi em, trước khi bị bắt làm thứng cu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN