Thao Túng Tim Tôi - C31: Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Thao Túng Tim Tôi


C31: Chương 30


Giữa khuya.

Chỉ có mỗi khoa cấp cứu của bệnh viện là ầm ĩ. Còn lại từ các phòng bệnh của khoa đều truyền đến tiếng ngáy của bệnh nhân.

Chu Bác Hàn do miệng vết thương đã bớt đau, anh rơi vào giấc ngủ sau khi uống thuốc giảm đau. Lúc này đã hoàn toàn say giấc nồng, không hề hay biết chuyện gì xảy ra.

Một y tá đẩy xe đi vào, cô không đánh thức Chu Bác Hàn dậy mà đi thẳng đến chai nước biển treo ở đầu giường. Không muốn làm anh ta thức giấc, cô thay chai nước biển, cắm kim tiêm vào. Sau đó, cô y tá lấy từ túi ra một lọ thuốc nhỏ, dùng kim tiêm hút chất lỏng bên trong ấy rồi tiêm vào ống truyền nước.

Hoàn thành nhiệm vụ, y tá nhẹ nhàng khép cửa lại và bỏ đi.

Như thể cô chưa từng xuất hiện.

Kể từ ngày Trác Thế Tuyết buông lời tàn nhẫn với ba mình. Những ngày sau đó hai người không ngừng gọi điện cho cô nhưng cô không bắt máy. Nếu đổi lại là trước đây, cô không dám nghĩ có ngày mình sẽ hành động như vậy.

Nguyên nhân là do đâu, đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể hình dung được. Nếu quay ngược lại, liệu cô có vì những lời khiêu khích của Isabella mà quay lưng lại với ba mẹ mình không.

Hoặc vì một nguyên nhân sâu xa khác. Cũng rất có thể là do Isabella xuất hiện ở buổi xem mắt, để cô có dịp nhìn rõ bộ mặt thật của ba mẹ mình. Nếu không vì những lời ấy, cô vẫn sẽ cho rằng hai người họ làm nhiều thứ như vậy đều là vì yêu mình và nghĩ cho mình.

Trác Thế Tuyết quay lại làm việc như lẽ thường. Nhưng tâm trí không ngừng suy nghĩ, rối tung loạn xạ. Hết nhớ Isabella, lại nhớ tới hành động lỗ mãng của mình với ba mẹ. Dẫn tới việc, cô cứ bị phân tâm suốt đoạn đường mang tài liệu đến văn phòng sếp.

“Ê, cô nghe gì chưa?”

“Vụ gì?”

“Trác Thế Tuyết đơn vị chúng ta đó, chẳng phải đang hẹn hò với Hạ Đồng à?”

“Gì? Hai người họ đều là nữ mà?”

“Cô chưa biết chuyện này sao? Trời ạ, thông tin của cô chậm quá đó.”

Lúc Trác Thế Tuyết đi ngang qua cầu thang, đột nhiên nghe thấy có người đang đứng tán dóc lại còn nhắc đến tên mình. Cô dừng bước.

“Chà, hoá ra là bê đê. Chậc chậc…”

“Đâu ra, nghe đâu là Trác Thế Tuyết theo đuổi Hạ Đồng. Mà Hạ Đồng với trưởng phòng của bộ phận cô ấy đang là một đôi.”

“Hoàng Chí Huân á?”

“Đúng thế, Trác Thế Tuyết là người thứ ba. Tôi không ngờ cô ấy lại là loại người như vậy.”

“Mẹ ơi, đã bê đê còn là người thứ ba. Thật ghê tởm!”

Trác Thế Tuyết nghe được đoạn hội thoại ấy, trong đầu chợt hiện ra buổi hội tụ lần đó. Vào đúng buổi tối đó, cô gặp mặt Hoàng Chí Huân, cùng một cô gái có vóc dáng rất giống Hạ Đồng đang khoác tay một người đàn ông lạ.

Bọn họ vốn dĩ là một đôi?

Lẽ nào người đàn ông cô thấy tay trong tay với Hạ Đồng đêm đó, lại chính là Hoàng Chí Huân? Nhưng Hạ Đồng với cô đã hẹn hò được hai năm rồi kia mà, sao có thể? Có khi nào, trước khi hẹn hò với cô, Hạ Đồng và Hoàng Chí Huân từng quen nhau không?!

Hạ Đồng bắt cá hai tay? Nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Theo lý mà nói, nếu người yêu của mình thích người khác, vậy nửa kia của họ có cảm nhận được không?

Trác Thế Tuyết càng nghe càng thêm bủn rủn tay chân. Rất nhiều lần, cô muốn xông ra biện hộ cho mình nhưng xét theo góc nhìn của bọn họ, cô lại là người thứ ba và còn là người đồng tính. Cô biết lấy gì để biện hộ, bảo rằng tất cả không phải là thật?

Càng biện luận, chỉ càng thêm tệ.

Trác Thế Tuyết cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng của mình. Nhắc nhở bản thân nhất định không được xúc động, hít sâu vào hướng về phía văn phòng của lãnh đạo.

“Đặt tài liệu sang đây đi. Tiểu Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Trong lúc Trác Thế Tuyết đặt tài liệu xuống, đang định rời đi thì bị lãnh đạo gọi lại. “Tuy tôi chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là chỗ làm việc, vẫn nên chú ý một chút.”

“Vấn đề riêng tư tôi không màng tới. Nhưng tốt nhất là tránh làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.”

“…”

Trác Thế Tuyết không nói gì, lẳng lặng rời khỏi phòng. Cô bóp trán, hiện tại toàn thân cô vô cùng bức bối, tại sao chuyện này lại diễn ra? Mới có một ngày mà tin đồn đã truyền khắp nơi, ngay cả lãnh đạo cũng biết nữa! Cô trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác. Không chỉ có thể, chuyện cô là người đồng tính khiến cả công ty được một phen thất kinh.

Tuy trước đó cô với Hạ Đồng cũng không hẳn là kiêng dè, nhưng chỉ có vài đồng nghiệp biết, quan hệ khá tốt nên không có khả năng là do bọn họ nói năng hàm hồ. Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Không được, cô phải tìm Hạ Đồng hỏi cho ra lẽ. Giữa em ấy và Hoàng Chí Huân suy cho cùng là gì?

Thời điểm mà cô bước nhanh đến văn phòng của Hạ Đồng, từ phía xa bắt gặp Hạ Đồng đang đứng trước cửa cười đùa vui vẻ. Cảnh tượng ấy làm mắt cô cay xè, cô mất hết lý trí hùng hổ xông tới.

“Hạ Đồng!”

“Thế, Thế Tuyết?”

Trác Thế Tuyết bắt lấy cánh tay Hạ Đồng, chỉ vào Hoàng Chí Huân đứng bên cạnh. Nổi trận lôi đình hét vào mặt Hạ Đồng. “Em với Hoàng Chí Huân rốt cuộc là gì của nhau?! Tại sao cứ bám lấy nhau?”

Rất dễ nhận thấy, Hạ Đồng và Hoàng Chí Huân đối mặt với câu hỏi này đều đứng hình tại chỗ, chỉ có mình Hạ Đồng phản ứng lại.

“Tôi với bộ trưởng Hoàng đi với nhau là điều rất bình thường mà?”

“Hạ Đồng, em…”

“Tôi với chị chia tay rồi, tôi yêu ai là quyền của tôi chứ. Chị lấy tư cách gì xen vào?”

Trác Thế Tuyết bất ngờ trước câu trả lời của Hạ Đồng. Rõ ràng hôm đó, Hạ Đồng còn níu lấy tay cô năn nỉ đừng chia tay, sao hôm nay lại giống như người khác vậy?

“Tôi với Hạ Đồng là đôi bên tự nguyện.”

“Lúc em với tôi quen nhau, có phải em đã qua lại với hắn rồi không?!” Trác Thế Tuyết lớn tiếng hỏi. “Người mà em ngoại tình có phải là anh ta không?”

“Rồi rồi rồi. Đều là tôi sai, được chưa?” Hạ Đồng tỏ thái độ chịu thua, châm dầu vào lửa. “Tôi với chị quen nhau, chị nghĩ là tôi có ổn không? Mỗi ngày đều phải để ý đến cảm xúc của chị, chị không phiền nhưng tôi thì có. Còn bảo gì mà tôi không hiểu chị, chị gái à, hà cớ gì tôi phải hiểu chị? Chị không biết tự nhìn lại mình xem, bao nhiêu tuổi rồi? Chị với tôi yêu nhau, tôi còn thấy chị không xứng với tôi n…”

Chát!

Trác Thế Tuyết thẳng tay tát cho Hạ Đồng một cái. Hạ Đồng không ngờ, người do dự như Trác Thế Tuyết lại dám đánh mình. Thấy em ấy vẫn còn bàng hoàng, Hoàng Chí Huân đứng bên cạnh đã bắt lấy Trác Thế Tuyết.

“Sao cô lại đánh người ta?”

“Một đôi gian phu dâm phụ! Đừng chạm bàn tay dơ bẩn ấy vào người tôi! Hạ Đồng, tôi và cô quen nhau lâu như vậy. Bây giờ thì tôi đã nhìn thấu bộ mặt của cô rồi!”

“Chị dám đánh tôi!” Hạ Đồng bị ăn một cái bạt tay liền tức sôi máu. Cô ta đẩy mạnh Trác Thế Tuyết. “Chị mắng ai là gian phu dâm phụ?! Đồ bệnh hoạn! Ngậm máu phun người!”

“Là cô đó! Tôi luôn tin rằng cô không ngoại tình. Được, gạt chuyện đó sang một bên, cô còn đi lan truyền tin đồn gì đó. Bảo rằng tôi phá hoại tình cảm giữa cô và Hoàng Chí Huân? Tôi là người thứ ba? Tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với cô, vậy tại sao cô nỡ đối xử với tôi như vậy?” Trác Thế Tuyết rưng rưng nước mắt, nói. “Cô không thích tôi thì cứ việc nói ra! Cớ gì phải giả vờ thích tôi?”

“Giả vờ thích còn đau hơn nói thẳng là không thích! Hạ Đồng, tôi đã làm gì sai? Tại sao cô lại tổn thương tôi chứ?”

________

“Thật thú vị.”

Isabella tỏ vẻ đắc ý dựa người vào ghế. Một tay cầm tách trà, thích thú nhìn vào cảnh tượng trên màn hình. Đó là cảnh tranh cãi giữa Trác Thế Tuyết và Hạ Đồng, máy quay chĩa đúng ngay họ. Có lẽ mọi người không hề biết rằng, tất cả các camera trong công ty đều đã bị hack.

“Hai người họ cãi nhau rất hăng, thưa cô.” Bourn vừa nói vừa cười. “Đã thỏa lòng mong muốn của cô chưa?”

“À, tôi chỉ muốn xem kịch vui mà thôi.” Isabella cười đáp. “Bản chất con người rất thú vị. Chỉ cần thêm dầu vào lửa, nói không chừng sẽ sinh ra huỷ diệt.”
3

Isabella đặt tách trà xuống. Dường như cô ấy nhớ đến điều gì đó, cô xoay chiếc nhẫn trên tay, hỏi. “Bourn này, anh thấy nhẫn kim cương hay nhẫn vàng hợp với em ấy hơn?”

“Nhẫn vàng có chút đơn điệu, thưa cô.”

“Ừm… Tôi cũng cảm thấy nó chưa đủ thành ý.” Isabella vẫy tay vài cái. Sau đó duỗi người, rồi nắm lấy đầu gậy quý tộc đứng lên, đi đến trước cửa liền nói. “Tôi sẽ suy nghĩ mua thứ khác cho em ấy.”

“À, phải rồi.” Isabella ra tới cửa, một tay đặt lên khung cửa, cười rồi ngoảnh đầu lại nhìn về phía Bourn. “Đã tìm thấy nữ cảnh sát họ Thiệu kia chưa?”

“Ngoại trừ chiếc điện thoại hỏng ra, hình như cô ấy không mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào. Hiện tại, cô ta đang ở đâu cũng khó mà nói được. Tôi đã sắp xếp cho người theo dõi rồi.”

“Ừm. Tôi định bảo rằng cứ để cô ta đi. Dù sao hiện tại người cộng sự của cô ta giờ đã là người của chúng ta rồi.”
2

“Vậy tôi có cần ra lệnh rút người về không?”

“Không cần đâu.” Isabella nở nụ cười lay động lòng người. “Sẽ làm mất phần thú vị, cứ để cô ta điều tra. Tốt hơn hết, là hãy tra được cái đầu tôi. Rất muốn xem, liệu cô ta có đủ bản lĩnh đứng trước mặt tôi và…”

“Nổ súng bắn tôi hay không?”
1

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN