Thao Túng Tim Tôi - C32: Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Thao Túng Tim Tôi


C32: Chương 31


Ngày mưa, hôm nay Kiều Tư Tâm không mở cửa buôn bán. Mặt sau của cửa hàng là phòng ngủ và phòng khách, bình thường đóng cửa anh chỉ nằm ườn trong nhà xem TV và chơi game. Hôm nay vốn dĩ cũng thế, nhưng nào ngờ tiếng đập cửa cuốn lại khiến anh giật mình.

“Ai đó?”

Kiều Tư Lâm rời giường, xỏ dép lào ra ngoài. Đẩy cửa cuốn lên, đập vào mắt anh là một cái “xác chết” nằm ngay dưới chân.

“AAAAAAA!”

“Đcm cô, hù chết tôi!”

Thiệu Hinh Ngôn vừa mới tắm ra, Kiều Tư Lâm ném cho bộ đồ năm (gồm áo thun và một cái quần đùi). Do trên người cô toàn là vết trầy xước, Kiều Tư Lâm đành cắn răng chịu khó giúp cô băng bó. Đứng trơ mắt nhìn cô chén sạch ba hộp mì gói.

“Đói, đói quá… Đói bụng…” Thiệu Hinh Ngôn vừa nói vừa xì xụp ăn mì. “Hai ngày tôi chưa có gì bỏ bụng, còn chẳng có một cắc trên người.”

Kiều Tư Lâm có nén ý nghĩ ném cô ra ngoài, trên mặt nổi đầy gân xanh. “Mong cô lần sau đừng nằm sõng soài trên đất nữa. Tôi còn tưởng nhà tôi xảy ra án mạng, sẽ khiến tôi gặp phiền phức đó. Chưa kể phải cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không nữa, tôi ghét nói chuyện với cảnh sát lắm.”

Kiều Tư Lâm dứt lời, liếc qua Thiệu Hinh Ngôn, suýt nữa thì anh đã quên mất thân phận của đối phương. Thở dài một cái rồi nói thêm: “Đương nhiên không phải nói cô đâu.”

“Lần sau tôi sẽ chú ý. Sụp sụp…” Thiệu Hinh Ngôn lùa nốt đũa mì cuối cùng vào bụng. Vừa hay, Kiều Tư Lâm cũng băng bó cho cô xong.

“Được rồi, nói nhanh đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả người đều là thương tích, cô mà bảo không có gì thì có ma mới tin.”

Thiệu Hinh Ngôn dùng khăn giấy lau miệng, sau đó thuật lại cho Kiều Tư Lâm nghe.

“Uầy, cảnh sát như cô đúng là ngốc mà.” Kiều Tư Lâm nghe xong liền đánh giá. “Bộ cô không biết điện thoại là thiết bị dễ bị theo dõi nhất à?”

“Ai mà ngờ được rằng chuyện này lại diễn ra ngay trên một nơi an toàn như Trung Quốc chứ! Đuổi giết ngay giữa thanh thiên bạch nhật.”

“Điều đó cho thấy cô vẫn còn non nớt lắm. May mà cô chưa giống mấy ông già ẩn cư trên núi.”

Cách

Kiều Tư Lâm dùng kìm cắt móng tay, vừa sơn móng tay vừa nói: “Nói ra thì, kết quả khám nghiệm tử thi của cái người tên Trần Tử Bằng chuyên gia phá án kia, phần đầu cũng có điểm dị thường?”

“Đồng nghiệp còn chưa nói xong, tôi đã bị đuổi giết rồi. Thành ra, kết quả cụ thể là gì thì tôi không rõ, chỉ biết phần đầu khác biệt mà thôi.”

“Ây dà, khỏi đoán…” Kiều Tư Lâm sơn xong bộ móng lập tức thổi khô, móng tay đen vẫn là đẹp nhất. “Chắc chắn giống nhau.”

“Nhưng chúng ta còn chưa nắm rõ kết quả cụ thể…”

“Đầu óc cảnh sát mấy người linh hoạt lên chút được không? Người bạn pháp y của cô đã nói đến vậy rồi, không cần nghe qua kết quả cụ thể cũng đoán được. Phỏng chừng người khám nghiệm tử thi bắt gặp thứ giống chúng ta.”

“Điều tôi tò mò hiện giờ chính là mấy gã mặc suit đó là do ai phái tới. Tại sao lại nhắm thẳng vào tôi?”

“Bởi vì cô đã biết quá nhiều, đồ ngốc ạ.”

Kiều Tư Lâm làm mặt quỷ doạ Thiều Hinh Ngôn. Thiệu Hinh Ngôn cuộn tay thành nắm đấm nhằm bảo anh né ra.

“Bây giờ cô như quả bom hẹn giờ vậy đó. Chỉ có chỗ này của tôi dám chứa cô, thế mà lại không biết tốt xấu.”

“Biết rồi biết rồi.” Thiệu Hinh Ngôn xua tay cho có lệ. Tiếp đến lại suy tư. “Nguyên nhân tử vong của Trần Tử Bằng chắc giống hệt với mẹ của Liêu Tử Long, thế… Có lẽ Trần Quan Tông cũng vậy.”

“Trần Quan Tông? Đại gia có tiếng của thành phố Z đấy hả?”

“Ừ, anh cũng biết à?”

“Cái chết đột ngột của ông ấy trở thành tin tức nóng hổi trong ngành đó.” Kiều Tư Lâm cười xảo trá. “Vợ ông ta được hưởng lợi không ít.”

“Hả? Vợ ông ấy? Bà Trần?”

“Đúng thế, quý bà trẻ tuổi kia không biết sau lưng có bao nhiêu tâm tư. Tục ngữ có câu, thăng quan phát tài chết vợ. Bà ta thăng quan phát tài là nhờ chồng chết.” Kiều Tư Lâm vừ nói vừa không ngừng cười. “Cả thành phố Z đều biết chuyện này.”

“Sao anh biết được? Anh ở đây kia mà.”

“Bởi vì tôi là Kiều Tư Lâm, thông tỏ tường tận chợ đen. Không có chuyện gì mà tôi không biết cả.”

Thiệu Hinh Ngôn nghe Kiều Tư Lâm nói vậy, bất thình lình cô tự lẩm bẩm nói. “Trước đó, tôi có cùng một đồng nghiệp ghé đến thăm nhà ông ấy, có gặp qua vợ ông…”

“Có phải rất xinh đẹp không?”

“Phải nói là siêu xinh đẹp.”

“Thì đúng rồi. Một phụ nữ xinh đẹp gả cho một ông già, đến kẻ ngốc còn đoán ra được câu chuyện. Với lại, Trần Quan Tông kết hôn đã nhiều năm mà vẫn không có con, cô thấy điều này có mờ ám không? Nếu thực sự yêu ông ta, cớ gì lại không muốn có con? Tất nhiên, không loại trừ khả năng có tình huống đặc biệt, nhưng xét theo lẽ thường nào nói, điều này rất kỳ lạ.”

“Theo như lời anh nói, vợ ông ta đột nhiên trở thành kẻ tình nghi. Lẽ nào bà ấy mưu sát chồng mình?” Thiệu Hinh Ngôn xoa cằm phỏng đoán. “Lần đó tôi gặp bà, trông bà có vẻ như biết gì nói đó, cảm giác không giống như kẻ người giết người.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm*.” Kiều Tư Lâm thư thả nghịch ngợm với móng tay, buông ra một câu.

(*Biết người biết mặt khó biết lòng)

Kiều Tư Lâm chẳng mảy may đoái hoài nhưng Thiệu Hinh Ngôn lại để bụng. Cô nhăn mặt cau mày, đi tới đi lui trong nhà Kiều Tư Lâm.

“Cô đi qua đi lại làm tôi chóng mặt quá. Có thể ngồi im một chỗ không?”

“Tôi đang suy nghĩ.”

“Nghĩ gì? Nói nghe xem.”

“Chúng ta đã tra được cô ả Isabella Detrich là bác sĩ tâm lý. Lúc còn ở Đức, Berlin từng phát triển một con chip nhằm theo dõi não của các bệnh nhân LIS. Tôi đã cùng anh phẫu khám nghiệm thi thể của người phụ nữ, tuy rằng trong não không tìm thấy chip nhưng rõ ràng là có vấn đề. Hơn nữa, anh còn bảo phát minh có khả năng đã được nâng cấp?”

“Ừm hửm, rồi sao?” Kiều Tư Lâm ngoan ngoãn, hai tay chống cằm chăm chú lắng nghe Thiệu Hinh Ngôn phân tích.

“Nhưng cái thi thể người con của bà ấy, cũng chính là đồng nghiệp của tôi, trước khi chết cậu ta từng tham gia một buổi hội nghị doanh nghiệp do Quỹ y tế và Tài chính Hoa Cường tổ chức, mà nhà tài trợ còn là công ty dược phẩm Detrich, công ty này lại do chính Isabella Detrich đảm nhiệm chức chủ tịch.” Thiệu Hinh Ngôn cúi đầu trầm tư. “Trong chuyến thăm lần đó, vợ của Trần Quan Tông có đề cập đến việc ông ta có đầu tư vào dự án thử nghiệm chữa trị gì đó cho các bệnh nhân LIS.”

“Ừm… sao nữa?”

Kiều Tư Lâm nghe đến đây, mày cũng nhíu lại. Vì anh đang suy ngẫm lại những gì Thiệu Hinh Ngôn đang nói.

“Trần Quan Tông và đồng nghiệp của tôi, cùng với vị chuyên gia phá án kia chết vì có liên quan tới…”

“Cô cho rằng Isabella Detrich chính là kẻ chủ mưu mọi việc à?” Kiều Tư Lâm cắt ngang lời cô.

“Ừm, vì tất cả đầu mối đều chỉ về hướng cô ấy.” Thiệu Hinh Ngôn vuốt trán nhưng vẫn có chút dè dặt. “Có điều, tất cả chỉ là phỏng đoán…”

“Có muốn đánh cược một phen không?” Kiều Tư Lâm tinh nghịch, nhướng mày nhìn Thiệu Hinh Ngôn.

“Đánh cược gì?”

“Đánh cược xem, liệu Trần Quan Tông có phải do vợ mình sát hại không?” Kiều Tư Lâm chớp mắt. “Tìm hiểu thử vợ ông ấy có quen biết gì với Isabella Detrich này không?”

“Hả? Tại sao?”

“Tôi cho rằng, nếu có thứ gì có thể thao túng người khác tự sát, thân là người vợ yêu dấu, tôi muốn ông chồng già của mình chết sớm. Vì vậy, tôi nhất định sẽ cái công nghệ này về dùng thử.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN