Thao Túng Tim Tôi - C33: Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Thao Túng Tim Tôi


C33: Chương 32


Vậy là Thiệu Hinh Ngôn ở lại nhà Kiều Tư Lâm. Ở chung với cậu ấy rất thoải mái. Tuy điệu độ trông rất với kẻ xấu, không khác gì côn đồ nhưng tính cách và phẩm chất so với đám bậc thức giả kia có phần tốt hơn nhiều. Quan trọng hơn, Kiều Tư Lâm là một hacker, thông thạo kỹ năng bẻ khoá. Điều này giúp cho công cuộc điều tra của Thiệu Hinh Ngôn như hổ mọc thêm cánh. Những góc tối của vụ án có thể nhờ vào đôi mắt “internet” của Kiều Tư Lâm.

“Tìm đến đâu rồi?”

Trên bàn làm việc của Kiều Tư Lâm là một hàng màn hình được ghép lại, hiển thị các mã và chương trình mà chỉ Kiều Tư Lâm xem mới hiểu. Thiệu Hinh Ngôn cầm một ly cà phê đứng sau lưng anh.

“Cô đoán xem.”

“Xem qua lịch sử giao dịch, từ lâu Trần Quan Tông đã ngừng đầu tư vào dự án của công ty dược phẩm Detrich, thoái vốn lên đến hàng trăm triệu. Nhưng điểm thú vị chính Trần Quan Tông lại rót tiền vào chi nhánh công ty, cứ mỗi tháng lại có vài đợt tiền được chuyển đến công ty dược phẩm Detrich. Tuy số tiền không nhiều, chỉ vài trăm nghìn tệ mà thôi.”

“Hửm? Cái này… Phải chăng là do Trần Quan Tông không hề dừng đầu tư hẳn? Hay là đầu tư trong tối? Vậy là có ý gì?”

“Hề hề.” Kiều Tư Lâm nhếch môi cười. “Cái giao dịch này phát sinh sau khi Trần Quan Tông chết.”

“Hả?!”

“Tôi còn tra được. Trước khi qua đời, Trần Quan Tông đã lập di chúc, toàn bộ tài sản của ông sẽ chia đều cho vợ và người anh em kế thừa. Đúng lúc ngay ngày hôm qua, người anh em của Trần Quan Tông lại nhảy lầu trong khách sạn ở thành phố Z.

“Gì?! Chúa ơi! Mới hôm qua á?”

“Tôi cho cô xem tin.” Kiều Tư Lâm nhấp vào trang chủ Weibo, bên trong phát một cái video (nội dung video có người quay được cảnh người chết rơi từ trên cao xuống và nằm tại lối vào khách sạn. Góc quay là nhìn từ trên cao nhìn xuống, xung quanh có tiếng la hét chói tai.) Thiệu Hinh Ngôn đứng một bên xem, Kiều Tư Lâm lên tiếng. “Người anh em của Trần Quan Tông là giáo sư đại học, dạy ở đâu thì không rõ. Nhưng vị trí công tác không phải trong thành phố Z, ông ấy về đây chỉ có một mục đích duy nhất.”

“Là vì kế thừa tài sản!”

“Chính xác! Cô thông minh ra chút rồi đó!” Kiều Tư Lâm cười nói. “Đáng tiếc thay, cửa nhà còn chưa vào được đã phải ra đi.”

“Đúng là quái lạ, thật đó, quá ly kỳ. Sao có thể chứ? Ông ta về là có mục đích! Chắc chắn ông ta đã bị cấy ghép thứ gì đó vào não. Bằng không, bằng không… Không có cách nào lý giải được.”

“Đương nhiên rồi. Hiện tại, người kế thừa hợp pháp tài sản của Trần Quan Tông chỉ còn lại người vợ của ông ta, vấn đề chính là đây. Trần Quan Tông từ lâu đã thoái vốn dự án của công ty dược phẩm Detrich, vậy tại sao sau khi ông mất, lại sinh ra dòng giao dịch này? Việc bí mật giúp đỡ này, nếu bản thân bà ấy không bị nắm thóp hoặc yêu cầu gì với Isabella Detrich, thì thật tôi thể nghĩ ra nguyên nhân do đâu. Mỗi tháng chỉ có mấy trăm nghìn, cũng phải là ít.”

“Có khả năng bà ấy không lường được sẽ có người điều tra. Không phải ai cũng có hacker.”

“Vậy thì cảm ơn tôi đi!” Kiều Tư Lâm dương dương tự đắc. “Sau khi phá được án nhớ đãi tôi một bữa thịnh soạn. Từ lâu, tôi luôn ao ước được ăn cua hoàng đế, cảm ơn trước nha!”

“Bây giờ đã tìm rõ ngọn ngành đâu! Cái tên chết tiệt cậu chưa gì đã muốn tranh công?”

“Hề hề, cô xem. Tôi đoán có phải rất chuẩn không, chắc chắn vợ ông ta có vấn đề. Ngoài ra, có chuyện này tôi muốn nói cho cô hay.” Kiều Tư Lâm mở một màn hình máy tính khác. “Cái máy này của tôi có thể tra được trang web nước ngoài, cũng có thể vào được dark web. Trong lúc thức cả đêm qua tìm kiếm, ngay ở dark web tôi tra được có cái công ty tên Prometheus. Thế nhưng trang web trong nước lại không tìm thấy thông tin về công ty này.”

“Công ty chuyên về gì? Mà có liên quan đến những việc này sao?”

“Có liên quan đến cô.” Kiều Tư Lâm đứng lên, vặn vẹo cái eo mấy cái, vì anh đã ngồi đây suốt cả đêm. “Bí mật về công ty này, có thể là bước đột phá trong quá trình điều tra của cô.”

“Nó làm sao? Nói nhanh!”

“Cô từ từ không được à, mệt chết được.” Kiều Tư Lâm vẫy tay, sau đó hít sâu. “Tôi chỉ có thể nói, cái ả Isabella Detrich không phải người tốt lành gì. Dám làm ra chuyện như này, nếu tôi quen biết cô ấy chắc chắn sẽ giữ khoảng cách.”

“Trụ sở chính của Trần Quan Tông và công ty dược phẩm Detrich hàng tháng sẽ chuyển một khoản tiền cho pháp nhân của công ty này, người đó có tên Diệp Kính Phân. Hôm qua tôi đã kiểm tra vì tò mò tại sao hai công ty lại có cùng giao dịch với một người như vậy. Anh ta có một văn phòng luật đứng tên của mình.”

“Văn phòng luật? Ắt hẳn không phải là cung cấp cho họ sự trợ giúp từ pháp lý nhỉ? Lẽ nào là né tránh vấn đề pháp lý nào đó?”

“Tôi không chắc, nhưng cái gã Diệp Kính Phân kia cũng không phải hạng người tốt. Vào năm 2010, gã từng bị cảnh sát nghi ngờ có dính dáng đến vụ buôn người. Sau khi ngồi tù, không hiểu sao đã thay đổi diện mạo.”

“Gì, gì cơ? Buôn người?”

“Ừm, tôi tra được mấy cái tin cũ. Hắn cấu kết với các tổ chức buôn người ở khu vực Đông Nam Á, lừa bán phụ nữ và trẻ em khắp nơi trên thế giới thông qua vận tải đường bộ ở Đông Nam Á. Chắc cô cũng thừa biết Vân Nam và biên giới Myanmar luôn là thiên đường cho những phi vụ bất chính này mà.”

Càng nghe, hai hàng lông mày của Thiệu Hinh Ngôn càng nhíu chặt lại. Vụ án vốn đã phức tạp, nay mức độ phức tạp lại tăng lên gấp bội. Giờ cô đột nhiên ngộ ra vì sao Lý Hạo không cho cô điều tra nguyên nhân, cô không biết bản thân đang đối mặt với loại kẻ thù nào.

“Cho nên cái Prometheus này… Lẽ nào lại…”

Kiều Tư Lâm nhìn Thiệu Hinh Ngôn, vẻ không còn giữ nét nghịch ngợm và hài hước như trước, ngược lại rất nghiêm túc: “Diệp Kính Phân từng có tiền án, công ty dược phẩm Detrich lại có giao dịch tài chính qua lại với hắn. Chưa kể, trên dark web công ty này còn kêu gọi những người tình nguyện tham gia dưới danh nghĩa là thử nghiệm thuốc. Còn đưa ra điều kiện rất đãi ngộ hậu hĩnh, tôi lo rằng…”

“Anh lo rằng, những người được cho là tình nguyện viên thử nghiệm thuốc chỉ là cái vỏ bọc. Mục đích thực sự của cái công ty này chính là buôn người?”

“Tôi không biết nữa.” Kiều Tư Lâm lộ vẻ rầu lo. “Tôi chỉ cảm thấy, mình càng tra thì như có một tảng đá lớn đè lên tim mình. Khiến tôi không tài nào thở nổi.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN