Trong buổi họp lớp tuổi 30, Lương Sâm vô cùng bắt mắt giữa đám người bụng bia kia.
Mặc dù ngồi ở góc xa nhất, anh vẫn nhìn thấy tôi.
Lúc ánh mắt giao nhau, không hiểu sao trong lòng tôi nổi lên một trận hoảng loạn.
Tôi nhìn khuôn mặt của anh, xa lạ mà quen thuộc, dường như đã qua mấy đời.
Gặp lại nhau sau tám năm.
Bất ngờ như thế làm tôi không kịp đề phòng.
Anh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi, cười đến vân đạm phong khinh.
Kết hôn rồi?
Tôi cụp mắt không nói gì, các bạn học nhao nhao trêu ghẹo:
“Lớp chúng ta cũng chỉ còn lại Lương tổng là người đàn ông độc thân hoàng kim.”
“Nghe nói sắp đính hôn với thiên kim nhà lãnh đạo nào đó, chúng tôi chúc mừng trước~”
Sau một hồi hàn huyên ăn uống linh đình.
Trong đám người không biết ai nói một câu:
“Kiều Y, nếu năm đó hai người không chia tay, thì bây giờ người đàn ông hoàng kim này chính là của cậu rồi.”
“Đúng nha đúng nha, cậu không hối hận sao?”
Sau một hồi im lặng, mọi người nhao nhao nhìn về phía tôi.
Tôi nhịn sự chua xót trong lòng, cười cười tỏ vẻ không sao cả, có cái gì mà hối hận chứ.
“Năm đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, đều là đùa giỡn mà thôi.”
Lương Sâm nhẹ nhàng lắc ly rượu, ánh mắt lướt qua người tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức:
“Có rảnh thì dẫn ông xã đến đây, để tôi xem em thích kiểu người gì.”
Anh cười trào phúng, tôi khó xử không biết mở miệng như thế nào.
Dù sao năm đó chia tay, là tôi đá anh, lý do là “Anh không phải mẫu người tôi thích.”
Từ biệt mấy năm nay, ngay cả trong mơ cũng chẳng thấy anh được mấy lần.
Tôi nghĩ, tôi và Lương Sâm, cả đời này cũng chỉ như thế.
Mọi người đều mang vẻ mặt xem náo nhiệt:
“Kiều Y kết hôn khi nào vậy, sao không có ai thông báo?”
Tôi thản nhiên trả lời: “Sau khi tốt nghiệp.”
“Sao chưa từng thấy cậu đăng gì về chồng trong vòng bạn bè vậy, giấu kỹ như vậy à”
“Chắc không phải do vừa già vừa xấu nên không cho lộ mặt đấy chứ?”
“Chồng cậu cũng ki bo quá đi, mua nhẫn kim cương nhỏ như vậy a~”
Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn nhè nhẹ truyền đến, tôi hít sâu một hơi rồi trả lời:“Anh ấy ở nước ngoài.”
Những người ngoài cuộc đó như đang hả hê xem kịch.
Mọi người đều biết, năm đó tôi và Lương Sâm chia tay, ầm ĩ đến không còn thể diện.
Anh đứng dưới lầu ký túc xá của tôi một ngày một đêm nài nỉ tôi quay lại, còn tôi nhẫn tâm không chịu gặp anh.
Mà hôm nay, anh công thành danh toại trở về, như vô hình vả vào mặt tôi một cái thật mạnh, mọi người vì muốn nịnh nọt anh mà đổ thêm dầu vào lửa.
“Nghe nói Lương Sâm thu mua công ty của Kiều Y, sau này là lãnh đạo của cậu, cậu cũng nên biểu hiện tốt một chút.”
Mọi người nhất thời trở nên ồn ào:
“Giám đốc Kiều, còn không kính Lương tổng một ly.”
Tôi đứng dậy trong tiếng ồn ào, rót đầy rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hơi cồn dâng lên khiến tôi đỏ mắt.
“Lương tổng, sau này xin chiếu cố.”
Lương Sâm cười một tiếng:
“Đương nhiên, dù sao tôi và quản lý Kiều có quan hệ cá nhân sâu đậm như vậy.”
Anh đem chữ cuối cùng nghiến chặt răng, đối diện với ánh mắt đầy bí ẩn của anh, trong lòng tôi bỗng nhiên căng thẳng.
“Xin lỗi, tôi vào toilet một chút.”
Tôi lấy cớ chuồn ra khỏi phòng, vòi nước lạnh lẽo xối vào tay, tôi ngước mắt, kinh ngạc nhìn mình – người phụ nữ 30 tuổi trong gương.
“Cậu xem Kiều Y chẳng khác gì mấy cô gái ngoài 20, đúng là không có con nhìn khác biệt hẳn.”
Trong phòng vệ sinh bên cạnh, truyền đến vài tiếng cười nói.
“Thôi đi, ai biết cô ấy có thật sự kết hôn hay không, 30 tuổi ngay cả đứa con cũng không có, ông xã cũng chưa từng lộ diện, em thấy, tám phần là làm tình nhân cho kẻ có tiền.”
“Khoác Chanel trên người, lái Audi A6, nghe nói còn mua nhà ở thành phố, một mình cô ta sao có thể mua nổi những thứ này?”
“Kim chủ cho cô ta cũng không nhiều, nếu năm đó theo Lương Sâm, bây giờ đã bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi.”
“Thôi đi~cô ta xuất thân thấp như vậy, lăn lộn như bây giờ đã coi là không tệ rồi, người Lương gia có thể coi trọng cô ta sao?”
“Cũng đúng, thật không biết năm đó sao hai người đó lại ở bên nhau.”
“Hơn nữa còn là Kiều Y đá Lương Sâm, bây giờ chắc hối hận đến xanh ruột rồi.”
……
Tôi cười khổ một tiếng, lẳng lặng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi tự hỏi bản thân từng hối hận sao?
Không hối hận!.
Con người luôn phải nói lời tạm biệt với những thứ không nắm giữ được.
Trước kia tôi đã biết Lương Sâm chắc chắn sẽ có thành tựu như ngày hôm nay, bởi vì anh vẫn luôn tỏa sáng như vậy.
Cho dù là mười năm trước hay mười năm sau, anh đã sống một cuộc sống mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Năm 18 tuổi, là thiếu gia của gia đình giàu có.
Năm 30 tuổi, là tiến sĩ trở về nước trong vinh quang.
Khi người khác đều đêm đêm sáng đến để thi đại học, thì cha mẹ anh đã sớm trải sẵn con đường để anh bước vào trường đại học danh tiếng ở nước ngoài.
Khi mình đắc chí vì có thể mua một căn nhà nhỏ ở thành phố đông đúc, lương 50 vạn một năm.
*5 vạn NDT~170 triệu VNĐ
Thì người ta đã sớm là doanh nhân trẻ tuổi xuất thân hơn trăm triệu, ngồi trong nhiều biệt thự cao cấp.
Nếu mười năm trước, Lương Sâm là lý tưởng của tôi trên thế giới này.
Thì hiện tại, chính là ảo tưởng của mọi cô gái trên thế giới.
Tôi chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó sẽ gặp lại, dù sao mấy năm nay, anh vẫn ở nước ngoài, chưa bao giờ tham gia họp lớp.
Càng không nghĩ tới, con trai của tập đoàn Lương Đồng mua lại công ty tôi là Lương Sâm.
Người yêu cũ nhanh chóng trở thành lãnh đạo của mình, tôi nghĩ đến hóa đơn vay tiền thế chấp mỗi tháng, cứng rắn đè xuống xúc động muốn viết báo cáo từ chức.
Quên đi, đi một bước nhìn một bước vậy.
Chia tay tám năm, có thể người ta đã sớm không coi tôi ra gì.
Tôi mở điện thoại di động hẹn trước tài xế lái hộ trên mạng, rồi bước ra khỏi cửa lớn, gió đông giá rét thổi tới, trên trán lạnh buốt.
Tôi giậm chân, quấn áo khoác bó sát người.
Nhưng từ đầu đến cuối không đợi được người lái thay, đột nhiên một chiếc Rolls Royce màu lam chậm rãi dừng ở cửa, tài xế xuống xe mở cửa xe phía sau, cung kính hô: “Lương tổng.”
Tôi nhìn thấy Lương Sâm đi từ phía sau tới, một thân âu phục phác họa rõ nét dáng người thon dài, cao ráo, phẩm giá cao ngút trời.
Anh như có như không liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ, giọng nói cực kỳ bình thản:
“Để tôi đưa em về, nơi này xa lắm”
Tôi vội từ chối: “Cảm ơn, không cần…”
“Sợ tôi không quên tình cũ sao? Kiều Y, tám năm rồi, chẳng lẽ tôi không có tiền đồ mà làm kẻ thứ ba với một cô gái 30 tuổi đã có chồng?”
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi:
“Trên đường đi báo cáo tình hình công ty một chút.”