Tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Ích Viễn, Lý Anh đang báo cáo về việc thu mua quầy thịt lợn mà Tần Kiêu đã dặn dò hôm qua.
Nhưng có một việc anh ta đang đắn đo xem có nên nói hay không.
Lý Anh liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Tần Kiêu, nếu bây giờ nói ra sẽ khiến ông chủ khó xử, còn nếu vờ không biết, sau này lỡ như ông chủ phát hiện ra thì nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên anh ta, lúc đó mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Trong lòng Lý Anh thở dài, đột nhiên thấy trong mắt ông chủ lộ ra ý cười.
“Lý Anh.”
Lý Anh: “Vâng, Tần tổng.”
Tần Kiêu ngẩng đầu nhìn Lý Anh làm trong lòng anh ta bồn chồn lo lắng.
Tần Kiêu làm ra vẻ điềm nhiên như không: “Đường Khê muốn cho đồng nghiệp xem ảnh tôi. Tôi không thích chụp ảnh nên trong điện thoại không có tấm nào. Cậu lấy điện thoại chụp cho tôi một tấm đi.”
Lý Anh: “Vâng.”
Anh ta nhanh nhẹn cầm điện thoại lên, mở camera rồi hướng vào Tần Kiêu, ấn nút chụp: “Xong rồi Tần tổng. Ảnh đẹp lắm, để tôi gửi anh nhé.”
Lý Anh gửi ảnh cho Tần Kiêu qua Wechat.
Tần Kiêu liếc qua tấm ảnh Lý Anh vừa chụp, nhìn anh bằng ánh mắt một lời khó nói hết.
Lý Anh mờ mịt hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tần Kiêu thản nhiên đáp: “Xấu quá.”
Xấu?
Ảnh cho đồng nghiệp của vợ xem thì còn xấu với đẹp cái gì?
Tần Kiêu nói: “Đường Khê là nhiếp ảnh gia, yêu cầu với ảnh chụp rất cao.”
Lý Anh: “…”
Phu nhân mới là nhiếp ảnh gia, tôi không phải mà.
Lý Anh nói: “Vậy tôi chụp lại cho anh lần nữa nhé?”
Tần Kiêu ừ một tiếng, hỏi: “Chụp ảnh thì phải tạo dáng đúng không? Tôi có cần tạo dáng không? Tạo dáng thế nào?”
Lý Anh thấy đầu mình như sắp nứt ra đến nơi. Anh ta có phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đâu, đến cả bạn gái còn chẳng có lấy một người, làm sao biết chụp ảnh phải tạo dáng thế nào chứ.
Nhưng ông chủ của anh cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi chứ không phải thực sự hỏi ý kiến anh.
Lý Anh không biết không có nghĩa là sếp anh ta không biết.
Tần Kiêu bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến trước cửa sổ sát đất, một tay đút vào túi quần, chân phải bước lên trước một bước, đưa tay ra hiệu cho Lý Anh chụp.
Lý Anh chụp xong thì đưa cho Tần Kiêu xem.
Anh khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với tấm ảnh.
Lý Anh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tưởng như vậy là xong rồi, nhưng anh ta lại thấy ông chủ đan mười ngón tay vào với nhau, tạo một dáng mới.
Lý Anh: “…”
Nửa tiếng sau, nhiếp ảnh gia của bộ phận quảng cáo sản phẩm của tập đoàn bị gọi vào văn phòng chủ tịch.
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Tần Kiêu, Đường Khê vẫn ngồi ở văn phòng dưới lầu để chờ anh gửi ảnh sang.
Mấy người Lâm Giản rất háo hức được xem ảnh của chồng chị Khê Khê.
Thế nhưng đã hơn nửa tiếng trôi qua, trà sữa chị Khê Khê mời các cô cũng đã uống xong hết rồi mà vẫn chưa thấy ảnh đâu. Chẳng lẽ tình cảm vợ chồng không tốt nên mới không muốn gửi ảnh?
Lâm Giản hiểu chuyện nói đỡ cho Đường Khê: “Chị Khê Khê, chắc là chồng chị đang bận rồi. Ảnh để hôm khác xem cũng được.”
Sắp đến giờ tan làm rồi.
Nếu không phải đã hứa là cho mấy người Lâm Giản xem ảnh thì Đường Khê cũng chẳng hơi đâu ngồi chờ Tần Kiêu. Nhưng anh ấy đã nói là sẽ gửi ảnh sang, đến cả việc nhỏ như vậy cũng không làm được thì đúng là không tốt.
Cô mở điện thoại ra nhắn cho Tần Kiêu:【 Anh chụp xong chưa? 】
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Anh đang hơi bận 】
Đường Khê:【 Xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến công việc của anh rồi. Anh chụp đại một tấm là được, chỉ mất hai giây thôi, không tốn nhiều thời gian của anh đâu 】
Anh vẫn có thời gian trả lời tin nhắn của cô thì chắc cũng không bận đến mức không có hai giây để chụp một bức ảnh.
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Ừ, vậy để anh chụp đại một tấm 】
Một giây sau, Tần Kiêu gửi ảnh sang.
Nhanh vậy thì chắc là chụp đại rồi, đàn ông chụp ảnh đều như thế.
Đường Khê bấm mở ảnh, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên.
Trong ảnh, Tần Kiêu ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, hai chân mở rộng, cằm hơi hếch lên, hai mắt nhìn thẳng vào ống kính, tay trái hơi gập lại đặt trên đầu gối, tay phải đặt trên đùi, ngón tay thon dài rũ xuống đệm ghế.
Anh nhà ngồi giống giống vầy nè, mọi người tự tưởng tượng thêm nha
Ảnh này mà là chụp bừa?
Đột nhiên cô cảm thấy nhiếp ảnh gia như mình cũng thật tùy tiện.
Tô Chi ngồi cạnh Đường Khê, liếc qua ảnh chụp trên điện thoại cô, cười híp mắt ghé đầu sang: “Có ảnh rồi hả? Để tao xem thử nào. Wow, chồng mày lại đẹp trai hơn rồi đấy. Tấm này còn đẹp hơn mấy tấm đã qua chỉnh sửa của mấy sao nam.”
Lâm Giản nói: “Cho em xem, cho em xem với.”
Mọi người trong studio đều chen chúc bên cạnh Đường Khê để xem ảnh.
“Sao? Đẹp trai đúng không? Chị đây không lừa mấy cưng chứ hả?” Tô Chi nói với Lâm Giản.
Lâm Giản phấn khích đến mức lắc lắc tay Đường Khê: “Quá đẹp trai! Cực kì xứng đôi với chị Khê Khê. Chúc mừng chị Khê Khê, chúc chị tân hôn vui vẻ.”
Lý Khải cũng tiếp lời: “Chúc chị Khê Khê tân hôn vui vẻ.”
Đường Khê hơi ngượng ngùng. Cô với Tần Kiêu đã lĩnh chứng mấy tháng, cũng không còn là tân hôn nữa. Mấy người Lâm Giản vui mừng cho cô như vậy mà ngay cả một viên kẹo cưới cô cũng chưa đưa cho bọn họ.
“Thứ sáu này chị mời mọi người ăn cơm nhé.”
Thông thường, khi kết hôn, mọi người thường mời những người thân thiết với mình ăn một bữa.
Lâm Giản cười hì hì hỏi: “Ăn cùng anh rể ạ?”
Về lý, nếu đây là một bữa cơm báo tin kết hôn thì đúng là Tần Kiêu và cô nên đi cùng nhau.
Nhưng mà Tần Kiêu…
Hay là thôi đi.
Tuy mấy ngày nay quan hệ giữa hai người khá ổn, nhưng còn chưa tốt đến mức kêu anh đi ăn chung với đồng nghiệp của cô.
Cô ngẩng đầu, nói với mấy người Lâm Giản: “Anh rể bận kiếm tiền nuôi gia đình rồi, lúc đi ăn chúng ta quẹt thẻ của anh ấy là được. Nhớ tìm nhà hàng nào đắt một chút. Mấy hôm nay mọi người chọn chỗ đi.”
Lâm Giản đẩy đẩy vai cô, chỉ vào điện thoại của cô: “Anh rể nói anh ấy hết bận rồi.”
Đường Khê ngẩn ra, cúi đầu nhìn tin nhắn Tần Kiêu vừa gửi tới.
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Anh hết bận rồi 】
Đường Khê:【 Vậy bây giờ anh về nhà à? 】
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【Ừ 】
Đường Khê:【 Em biết rồi 】
Mấy phút sau cũng không thấy Tần Kiêu nhắn lại.
Cuộc trò chuyện bắt đầu bằng việc cô xin ảnh của anh có lẽ đến đây là kết thúc.
Đường Khê tắt điện thoại, vừa mới ngồi xuống thì điện thoại rung, là tin nhắn của Tần Kiêu.
【 Xem ảnh chưa? 】
Đường Khê:【 Xem rồi 】
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Không có gì muốn nói với anh à? 】
Có gì muốn nói với anh?
Đường Khê nghĩ một hồi, không có mà?
Nhưng Tần Kiêu hỏi vậy chắc là cảm thấy cô có gì đó muốn nói.
Đường Khê:【 Em nên nói gì cơ? 】
Một lát sau, Tần Kiêu hồi âm:【 Không có gì 】
Đường Khê: “…”
Chỉ bằng ba chữ này, Đường Khê có thể tưởng tượng được dáng vẻ hất cằm hừ lạnh của anh ở bên kia màn hình.
Rốt cuộc anh muốn cô nói gì chứ? Nói thẳng ra không được à? Sao cứ thích úp úp mở mở thế?
Đường Khê không thèm nghĩ nữa, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Xong xuôi, nghĩ đến việc hôm nay Tần Kiêu dù bận rộn vẫn dành chút thời gian chụp ảnh gửi cho mình, Đường Khê quyết định đãi anh một bữa.
Đường Khê:【 Tối nay anh muốn ăn gì không? Em làm cho anh 】
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Ăn gì cũng được 】
Đường Khê:【 Được, vậy để em làm đại mấy món 】
Bây giờ, Đường Khê đã có nhận thức hoàn toàn mới về chữ này, làm đại chứ không phải làm ẩu.
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Có cần mua gì không? Để anh nói dì Bạch đi mua 】
Đường Khê:【 Không cần đâu. Hôm qua mua nhiều lắm, chưa ăn hết, hôm nay không cần mua thêm đâu 】
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Giờ anh chuẩn bị về, tiện đường qua đón em nhé? 】
Đường Khê:【 Không cần đâu, em cũng sắp tan làm rồi, chỗ này gần nhà, có khi em còn về trước anh đó 】
Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu:【 Được 】
Lúc Đường Khê chuẩn bị tắt điện thoại, nhìn lướt qua lịch sử trò chuyện của mình và Tần Kiêu, có hơi ngạc nhiên.
Cô và Tần Kiêu trò chuyện nhiều đến mức này hả?
Tần Kiêu vậy mà lại nói câu dài như vậy?
Đường Khê cầm túi đứng dậy, đi ra ngoài.
Tô Chi buột miệng hỏi: “Về nhà hả?”
Đường Khê ừ một tiếng.
“Chồng mày tới đón à?”
Đường Khê đáp: “Tần Kiêu hỏi tao có muốn anh ấy tới đón không, nhưng công ty anh ấy cách đây rất xa, mà giờ mới tan làm, tao tự đi bộ về còn nhanh hơn.”
Tô Chi tặc lưỡi: “Tao thấy Tần Kiêu cũng chủ động đấy chứ, còn chủ động hỏi mày có muốn anh ấy tới đón không. Sao mày không ngồi chờ Tần Kiêu tới đón?”
Đường Khê đáp: “Từ đây lái xe về nhà tao mất hơn mười phút, từ chỗ Tần Kiêu tới đây phải hơn cả tiếng, rất mất thời gian. Sao phải thế?”
Tô Chi: “…”
Sao cô ấy lại thấy một người phụ nữ đã kết hôn như Khê Khê lại còn “thẳng nữ” hơn cả người solo từ trong bụng mẹ như cô vậy nhỉ?
Sao có thể gọi mấy chuyện yêu đương lãng mạn như vậy là lãng phí thời gian chứ?
Cô đang nghĩ liệu mình có nên dạy cho Đường Khê cách bồi dưỡng tình cảm với người khác phái không.
Mà thôi đi, cái loại chó độc thân như cô thì cũng chỉ biết lý thuyết chứ đã bao giờ áp dụng vào thực tế lần nào đâu.
Vẫn nên đừng ba hoa thì hơn, tránh dạy sai Đường Khê.
Tô Chi: “Để tao lái xe chở mày về.”
Đường Khê xua tay: “Không cần đâu, tao bắt xe là được rồi. Mày qua đó không thuận đường, mất công đi thêm một đoạn nữa.”
Tô Chi: “Tiện, tiện mà. Tao muốn ăn đồ om nhà làm ở chợ gần nhà mày, tiện đường qua đó mua luôn.”
“…”
Con nhỏ ham ăn này.
Tô Chi xách túi đi cùng Đường Khê.
Đường Khê hỏi cô ấy: “Tối nay tao nấu cơm, hay mày qua nhà tao ăn cơm rồi hẵng đi?”
“Được…” Tô Chi vừa định đồng ý, đột nhiên nghĩ đến Tần Kiêu thì dừng lại, đổi ý: “Không được. Hôm nay chồng mày về đúng không? Tao không muốn làm bóng đèn đâu.”
Đường Khê nhướng mày liếc xéo cô một cái.
Hai người vừa trò chuyện vừa ra khỏi studio.
Không lâu sau, Tô Chi dừng xe ở bãi đỗ xe gần chợ, hai người đi bộ qua đó.
Bên trái cổng chợ có một quán bán đồ om nhà làm, Tô Chi từng ăn thử, cũng khá được.
“Ông chủ, bán cho cháu nửa cân cổ vịt, nửa cân xương đòn đùi vịt*, nửa cân phổi phu thê*.”
* Xương đòn đùi vịt:
* Phổi phu thê:
Tô Chi đứng trước cửa quán gọi món với ông chủ.
Quầy của bà chủ trò chuyện với Đường Khê hôm qua đối diện quán bán đồ om này. Bà ấy thấy Đường Khê thì vẫy tay gọi cô: “Tiểu Đường, cháu sang đây, bác bảo cái này.”
Đường Khê nghe thấy giọng bà ấy thì quay lại mỉm cười, đi qua đó: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Bà chủ nhìn cô gái trước mắt cười tươi như đóa hoa mùa xuân, đôi mày cong cong, trên hai má có hai lúm đồng tiền nhỏ. Cô gái tốt như vậy không thể để đàn ông làm tổn thương được.
Bà chủ do dự một lát, quyết định nói ra.
Bà ghé sát vào Đường Khê, thì thầm: “Bác hỏi này, có phải người nhà cháu mở công ty không?”
Đường Khê gật đầu, đáp: “Xem như là vậy ạ.”
Bà chủ: “Có phải cái gì… cái gì Ích…”
Bà chủ nghĩ mãi mà không nhớ được tên.
Đường Khê nhắc bà: “Tập đoàn Ích Viễn ạ.”
“Đúng, đúng! Chính là nó! Có phải cậu ta là ông chủ tập đoàn Ích Viễn không?”
Tần Kiêu thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế, Đường Khê không bất ngờ gì với việc bà chủ biết anh là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn.
“Vâng ạ.”
Tô Chi mua đồ om xong thì đi sang bên này.
Bà chủ thấy lúc nãy cô vào chợ cùng Đường Khê, biết cô là bạn của Đường Khê nên cũng không tránh mà nói thẳng.
“Người nhà cháu có từng kể với cháu chuyện nó yêu thầm một cô gái không?”
Tần Kiêu yêu thầm một cô gái?
Đường Khê ngẩn ra.
Nghiêng đầu nhìn Tô Chi.
Tô Chi cũng ngơ ngác.
Bà chủ thấy vậy thì biết là cô không biết, bèn nhắc nhở.
“Tiểu Đường à, bác bảo cháu này, cháu phải chú ý chuyện này đấy. Hôm qua cháu nhờ người nhà mua sườn, ông chủ đó nói có quen biết cậu ta. Ông ta nói lúc trước nhà cậu ta rất nghèo, chỉ có thể đi xe điện. Lúc đó cậu ta thầm thích một cô gái, nhưng người ta đã có người mình thích rồi, người nhà cháu nhờ ông ta chăm sóc cô gái ấy. Ông ta nói cậu ta đối xử với cô ấy rất tốt.”
Tô Chi buồn cười: “Sao lại có chuyện Tần Kiêu quen biết người bán thịt lợn, nhà nghèo hay yêu thầm gì đó được? Chắc là nhầm rồi ạ. Ông nội Tần Kiêu sáng lập ra tập đoàn Ích Viễn, nhà họ giàu có ba đời, cho tới giờ chưa từng nghèo khó đâu ạ.”
Bà chủ nghe Tô Chi nói vậy thì nhẹ nhõm hơn nhiều: “Không nghèo khó bao giờ à? Vậy chắc là ông chủ bán thịt lợn kia khoác lác rồi. Hôm qua lúc ông ta khoe rằng mình và người nhà cháu là chỗ anh em thân thiết thì bọn bác chẳng ai tin cả. Người ta đường đường là một ông chủ lớn, sao có thể là anh em với một người bán thịt lợn được? Thế là ông ta đi rêu rao khắp nơi là biết bí mật của người nhà cháu. Kết quả là sáng nay quầy thịt lợn của ông ta đóng cửa rồi, người cũng không thấy đâu. Bọn bác đều nghi là do hôm qua ông ta ăn nói luyên thuyên nên đắc tội người nhà cháu.”
Bà chủ nói tới đây, đột nhiên đưa tay lên xoa cổ, lo sợ hỏi: “Bác nói chuyện này với cháu sẽ không bị gì chứ?”
Đường Khê: “…”
Tô Chi bật cười: “Có thể bị gì được ạ? Chưa nói đến chuyện này là giả, kể cả có là thật đi chăng nữa thì cũng chỉ là chuyện thời trẻ từng thích thầm một cô gái, làm sao được coi là bí mật được, không đến mức làm sập quầy thịt lợn của người ta đâu ạ. Bác à, là do mọi người nghĩ quá lên thôi, không có việc gì đâu ạ. Mọi người cứ buôn thoải mái, không phải sợ sẽ có người trả thù đâu.”
Bà chủ nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Bác còn nghĩ chuyện này có là thật thì cũng đã qua lâu rồi, nếu vì thế mà gây khó dễ cho một ông chủ bán thịt lợn thì chứng tỏ trong lòng cậu ta vẫn rất để tâm chuyện này, nên mới muốn nhắc nhở Tiểu Đường. Người nhà cháu có tiền như vậy, làm ông chủ lớn, nếu mối tình đầu trở lại thì không tốt đâu, cháu phải đế ý đấy.”
Đường Khê biết bà có ý tốt, cười nói: “Vâng ạ, cháu cảm ơn bác. Nhưng người nhà cháu đối xử với cháu tốt lắm, làm người cũng ngay thẳng, sẽ không làm xằng bậy đâu. Có lẽ là ông chủ bán thịt kia thấy không hợp nên dọn đi thôi ạ.”
Bà chủ cười ngượng nghịu: “Chắc là vậy rồi.”
Lúc Tô Chi và Đường Khê cùng ra khỏi chợ, cô ấy cười haha: “Buồn cười quá đi! Chồng mày mới đi chợ với mày một lần mà đã bị ông chủ quầy thịt lợn thấy sang bắt quàng làm họ rồi, còn phải chịu tiếng oan nữa chứ.”
Nói xong thấy Đường Khê không lên tiếng thì huých tay cô: “Này, nghĩ gì đấy? Sao không nói gì?”
Đường Khê nói: “Tao đang nghĩ đến người Tần Kiêu yêu thầm lúc trước.”
Tô Chi cạn lời: “Không phải chứ? Mày tin thật đấy hả? Vừa nghe đã biết điêu rồi. Chồng mày từ khi sinh ra đã là phú tam đại ngậm chắc thìa vàng, sao mà nghèo khó được? Rõ ràng là ông chủ kia khoác lác.”
Đường Khê thản nhiên nói: “Trước đây từng có lúc tình hình của Tần gia thực sự không tốt.”
Chuyện tập đoàn Ích Viễn mười năm trước suýt phá sản chỉ có người trong giới thượng lưu biết, người bình thường chẳng mấy ai biết chuyện này. Chuyện đã qua lâu vậy rồi, trên mạng cũng không còn tin tức của năm đó nữa.
Giờ tập đoàn Ích Viễn phát triển cực kỳ mạnh mẽ, người bình thường khó mà tưởng tượng được cũng có lúc Tần gia gặp khó khăn. Đường Khê chưa kể chuyện này cho Tô Chi nên cô ấy cũng không biết.
Tô Chi ngạc nhiên: “Thật hay giả thế? Sao tao chưa nghe mày nhắc đến bao giờ?”
Đường Khê đáp: “Đã là chuyện quá khứ rồi, có gì hay mà nhắc lại.”
Tô Chi: “Được thôi, nhưng dù vậy cũng không thể chứng minh được lời chủ quầy thịt lợn nói là thật. Cho dù Tần gia từng có lúc không thuận lợi thì vẫn hơn mấy gia đình bình thường. Mày đừng tin mấy chuyện vô căn cứ này.”
Đường Khê thản nhiên nói tiếp: “Cũng không hẳn là vô căn cứ, vẫn còn dấu vết đấy.”
Tô Chi tò mò: “Dấu vết gì cơ?”
Đường Khê bình thản chỉ ra: “Hôm qua tao nhờ Tần Kiêu mua sườn, lúc mua xong nét mặt anh ấy rất lạ. Sau khi về nhà anh ấy còn bảo tao sau này đừng đi chợ. Lúc nhắn tin cho tao chiều nay, anh ấy cũng nói là cần gì thì bảo dì Bạch đi mua, không cần phải tự đi mua.”
Tô Chi nhíu mày: “Ý mày là anh ấy đoán được ông chủ quầy thịt lợn kia sẽ nói lung tung, lo mày đi chợ sẽ nghe được tin đồn nên mới không cho mày đi hả?”
Đường Khê: “Có thể là vậy, nhưng lòng dạ anh ấy rất khó đoán.”
Tô Chi: “Không cho mày đi mua đồ ăn có thể là vì không muốn mày phải vất vả mà.”
Đường Khê: “Quan trọng nhất là Tần Kiêu có một chiếc xe điện từ mười năm trước để trong nhà kho.”
Cho nên ngay khi nghe thấy bà chủ nói rằng Tần Kiêu từng đi xe điện, cô đã chắc chắn ông chủ quầy thịt lợn kia không phải khoác lác mà thực sự có quen biết Tần Kiêu.
Tô Chi khiếp sợ: “Ngay cả xe điện mà anh ta cũng giữ lại?”
“Có lẽ bởi vì những ngày tháng đó rất khó quên, anh ấy lại là người trọng tình trọng nghĩa.”
Nhưng đúng là cô không tưởng tượng được một người kiêu ngạo như Tần Kiêu lại yêu thầm người khác.
Yêu mà không có được.
Yêu thầm người đã thích người khác.
Sao tự dưng lại thấy hơi tội nghiệp vậy nhỉ?
Trong đầu Đường Khê hiện lên khuôn mặt luôn sầu muộn của Tần Kiêu, thầm nghĩ phải chăng anh dùng vẻ cao ngạo để che giấu sầu muộn vì tổn thương thời niên thiếu?
Cũng không đến nỗi vậy chứ.
Đã mười năm rồi.
Tô Chi đưa Đường Khê về nhà, vỗ vai cô: “Mày cũng đừng nghĩ nhiều. Cho dù chồng mày từng yêu thầm người khác thì sao? Năm nay Tần Kiêu 28 tuổi rồi, có mấy mối tình vắt vai là chuyện bình thường. Huống hồ lúc trước chồng mày chỉ yêu thầm chứ không phải yêu đương, không cần phải buồn phiền vì chuyện này đâu.”
Từ chợ về cô ấy chỉ lái xe với tốc độ 20 km/h, cả quãng đường dùng để khuyên nhủ Đường Khê.
Cô dở khóc dở cười: “Yên tâm đi, tao sẽ không luẩn quẩn vì chuyện này đâu. Mày thực sự không muốn đến nhà tao ăn cơm rồi về hả?”
Tô Chi lắc đầu: “Không được, tao còn phải về. Mua đồ về nhà ăn là được. Tạm biệt.”
Đường Khê vẫy tay với cô, dặn dò: “Chuyện Tần Kiêu trước đây từng yêu thầm cô gái khác mày đừng nói với ai nhé. Tao sợ bị truyền ra ngoài, lỡ như Tần Kiêu biết tao đã biết chuyện này thì sẽ rất lúng túng.”
Tô Chi làm dấu OK: “Yên tâm, tao không nói với ai đâu.”
Đường Khê đứng ở cửa chính, nhìn thấy chiếc xe của cô ấy biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người vào nhà.
*
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Ích Viễn.
Lý Anh thấy ông chủ chụp ảnh xong thì trò chuyện với bà chủ, tâm trạng có vẻ rất tốt thì suy nghĩ có nên nhân cơ hội này nói cho ông chủ biết chuyện mọi người ở chợ đều đã biết lúc trước anh từng thích một cô gái mà không có được hay không.
Lý Anh cực kỳ khâm phục sự nhạy bén của ông chủ. Vừa chạm mặt một người mà cả chục năm nay chưa từng gặp đã biết người này lắm mồm, lập tức sai anh ta mua lại hai quầy thịt lợn, chuyển Lý Tráng Tráng sang chỗ tốt hơn, cũng xa khu chợ gần nhà anh hơn.
Nhưng nào có ngờ được, miệng Lý Tráng Tráng có thể khiến người ta giận sôi máu. Ông chủ vừa bước ra khỏi chợ, ông ta lập tức như cái loa phường loan chuyện tình trước đây của ông chủ cho tất cả mọi người biết.
Lúc anh mua lại quầy hàng kia thì đã quá muộn.
Lại gặp ngay mấy người bán hàng nhiệt tình buôn chuyện, cả chợ đều đang xôn xao bàn tán chuyện này.
Anh ta rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ông chủ đột nhiên sai anh ta mua lại quầy thịt lợn.
Nhưng anh ta nào có muốn hiểu, thà không hiểu còn hơn.
Lý Anh rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định báo chuyện này cho ông chủ.
“Tần tổng, có chuyện này tôi nghĩ phải báo lại với anh. Là về…”
“Dừng.” Tần Kiêu đưa tay ngắt lời anh ấy, đứng lên khỏi ghế, cầm điện thoại lên: “Chuyện công việc sáng mai rồi nói. Đường Khê nói muốn nấu bữa tối cho tôi. Giờ tôi về đây.”
Tần Kiêu cầm áo vest trên giá, cặp hồ sơ và chiếc túi anh tranh thủ giờ nghỉ trưa mua cho Đường Khê ở trung tâm thương mại gần đó, từ đầu đến chân đều tản ra khí chất của một người đàn ông đã có gia đình, sải bước rời đi.
Lý Anh: “…”
Ông chủ, là anh không muốn nghe, về sau đừng trách tôi không nói cho anh biết đấy.
Lúc Tần Kiêu về đến nhà, Đường Khê còn đang ở trong bếp nấu cơm.
Tần Kiêu đặt cặp hồ sơ và chiếc túi xách lên bàn trà, nhìn bóng dáng bận rộn của Đường Khê bên trong bếp như người vợ chờ chồng ở bao gia đình bình thường khác.
Đường Khê nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì lập tức quay đầu lại nhìn, mỉm cười chào anh: “Về rồi à?”
Còn chẳng đợi Tần Kiêu đáp lại, cô đã quay người lại, cho thức ăn vào nồi.
Tiếng “ừ” của Tần Kiêu trong cổ họng còn chưa phát ra đã phải thu về.
Anh ngồi xuống sô pha, lấy máy tính ra đặt lên đùi chuẩn bị làm việc, nghĩ ngợi một hồi lại đặt xuống, đi vào bếp.
Anh đi tới sau Đường Khê, đứng đó không nói gì.
Đường Khê không quay đầu lại, dịu dàng nói: “Một chút nữa là xong rồi, anh ra ngoài đợi đi.”
Tần Kiêu tùy ý quét mắt một vòng quanh bếp, nhìn thấy một đĩa gà kho nước dừa được đặt trên kệ thì nhíu mày, nghe Đường Khê nói: “Hôm nay ăn gà kho nước dừa. Anh thích không?”
Khóe môi Tần Kiêu mấp máy như muốn nói gì đó, Đường Khê hơi nghiêng đầu, đầy mong chờ nhìn anh.
“Cũng được.”
Anh bưng những món đã nấu xong đặt trên kệ ra phòng ăn.
Không lâu sau, Đường Khê làm xong món cuối cùng, cởi tạp dề ra, ngồi vào bàn.
Hai người luôn im lặng trong lúc ăn cơm, phòng ăn rất yên tĩnh.
Buổi tối Đường Khê không ăn gì mấy, vài phút đã xong bữa, đặt đũa xuống.
Nhớ tới những lời bà chủ nói hôm nay, Đường Khê không kiềm chế được mà ngẩng đầu quan sát Tần Kiêu.
Tần Kiêu cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng ngẩng đầu lên đối mặt nhau, anh hơi hếch cằm: “Em nhìn gì?”
Đường Khê đoán những tổn thương trước đây nên bây giờ Tần Kiêu mới sĩ diện như vậy, mười năm rồi mà vẫn chưa vượt qua được, bèn an ủi anh: “Anh đẹp trai nên mới nhìn.”
Tần Kiêu bỏ đũa xuống chờ cô khen cho xong, mặt chẳng hề đổi sắc.
Đường Khê chống cằm, ánh mắt đầy chân thành khuyên nhủ: “Những người đàn ông giỏi giang như anh rất được các cô gái yêu thích, chỉ cần họ chưa yêu ai thì chắc chắn sẽ bị anh thu hút.”
Điều kiện tiên quyết là anh đừng có thích mấy cô gái đã có người trong lòng rồi. Người ta đã thích người khác rồi mà anh còn yêu thầm người ta thì chẳng phải là tự làm khổ mình sao?
Tần Kiêu đã sớm nghe quen mấy lời khen ngợi của cô, chỉ là giọng điệu này, ánh mắt này hình như hơi khác trước đây.
Chẳng lẽ mẹ anh lại gọi điện giục hai người về nhà?
Nghĩ đến chuyện mỗi lần Đường Khê gặp chuyện mới nhớ đến anh, tâm trạng Tần Kiêu phức tạp, chẳng còn tâm tình ăn cơm.
Anh đứng dậy định đi ra ngoài khiến Đường Khê nghĩ mình đã chọc trúng vào chỗ đau của anh, làm anh thẹn quá hóa giận nên vội vàng sửa sai, lấy lòng anh: “Anh không ăn à? Mấy món này là em làm riêng cho anh đó.”
Tần Khiêu thoáng liếc qua đôi mắt trong vắt như suối của Đường Khê, hơi khựng lại, ngồi xuống.
Anh cúi đầu ăn cơm, Đường Khê ở phía đối diện chống cằm nhìn anh.
Ánh mắt Tần Kiêu lướt qua đôi môi hồng hào của cô, rũ mắt, giọng điệu thờ ơ: “Em vừa nói anh rất được mấy cô gái yêu thích là có ý gì?”
Đường Khê nào dám nói anh đừng cố chấp với quá khứ nữa. Hai mắt cô đảo liên hồi, trong lúc đang cố nghĩ cách trả lời thì đột nhiên nghe Tần Kiêu hỏi: “Em lại muốn hôn anh à?”
Đường Khê: “…”